Nàng biết Uất Trì Tà Dịch chắc chắn là sẽ không dễ chịu , nhưng......
Nếu như chính mình thật sự liền chết như vậy, một ngày, hai ngày, thậm chí một năm, hai năm, hắn sẽ khó chịu, sẽ bất an, sẽ nghĩ đến mình ......
Nhưng nhân sinh của hắn còn có rất dài a......
Một ngày nào đó, hắn sẽ quên chính mình, triệt để quên chính mình.
Thậm chí , bên người hắn sẽ xuất hiện một nữ nhân khác, một nữ nhân đồng dạng được tất cả tình yêu của hắn......
Nghĩ đến hắn sẽ quên chính mình thích nữ nhân khác, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh liền càng thêm đau .
“Ngươi rất yêu hắn......”
Tiểu Lang nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nga, là Vu Hâm, nhìn thấy nàng khó chịu như vậy, liền rất khẳng định nói.
“Ta......”
“Không thể tưởng được ngươi cũng sẽ yêu thượng một người đàn ông......”
Tiểu Lang cảm khái nói xong, hắn cho rằng.... .......
Bọn họ đều là vô tình .
Tình cảm giữa bọn họ thân thiết hơn bất cứ thứ gì, mà ở trong lòng năm người bọn họ, cũng liền chỉ có lẫn nhau, sẽ không yêu thượng người khác.
Tuy rằng đó không phải tình yêu, nhưng so với tình yêu còn muốn trân quý hơn.
Nhưng hiện tại, nhìn đến bộ dáng của Đông Phương Ngữ Hinh, hắn đã hiểu, tâm của cô ấy đã không còn ở nơi này .
“Ta......”
Đông Phương Ngữ Hinh có chút do dự , đúng vậy, nàng thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình thế nhưng cũng sẽ yêu thượng một người......
Một người cổ nhân.
Nàng cho rằng ,cả đời nàng đều sẽ không có tình yêu .
Bọn họ là sát thủ, không nên có tình cảm.
Mà thời điểm làm nhiệm vụ, bọn họ cũng đã gặp qua rất nhiều cái gọi là tình yêu cảm động.
Có đôi khi, vì muốn tiếp xúc với đối tượng, các nàng sẽ hóa thân làm nữ nhân gợi cảm, hoặc là người khác......
Mà thứ tình cảm trung trinh này, chung quy vẫn không chống lại được......
Một người xinh đẹp, mỹ lệ, thân thể trẻ tuổi......
Nam nhân, quả nhiên là không đáng tin .
Cho nên, nàng cũng không tin tưởng có nam nhân chuyện nhất, nhưng......
Uất Trì Tà Dịch, cải biến ấn tượng của nàng đối với nam nhân, nàng tin tưởng hắn, phi thường tin tưởng hắn --
“Ngươi đã trở lại, Hâm Nhi, kỳ thật, ngươi nên biết, kia bất quá chỉ là giấc mơ......”
Tiểu Lang nhìn đến bộ dáng mê mang của Đông Phương Ngữ Hinh, hắn liền than một tiếng:
“Có mơ, dĩ nhiên không sai, nhưng làm người quan trọng nhất chính là hiện thực một chút......”
Hắn nói xong liền đứng lên, thân mình cao lớn, dáng người hoàn mỹ, Tiểu Lang hắn......
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn hắn, nghĩ tới lời hắn vừa nói.
Tuy rằng rất đơn giản, tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.
Làm người, có mơ tất nhiên không sai, nhưng quan trọng nhất, là hiện thực.
Hiện thực chính là, nàng đã quay về hiện đại, sử dụng chính thân thể của mình.
Mà hiện tại thân thể này của nàng rất tệ, thậm chí còn không thể xuống đất.
Hơn nữa ở tại đây, nàng là một sát thủ, nàng không có tướng công, không có nữ nhi, cũng không có mang thai.
Nàng thậm chí không biết chính mình như thế nào xuyên không đi qua , càng không biết, có biện pháp có thể trở về hay không?.
Bất quá, bên kia cho dù là nàng nằm mơ, nàng cũng sẽ không buông tay .
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, hiện tại điều nàng phải làm là......
Trước khôi phục tốt thân thể, sau đó, tìm cách, nhìn xem......
Có lẽ, vẫn có biện pháp trở về , bên kia chính mình đang có thai, cho nên nàng sẽ không chết như vậy .
Đông Phương Ngữ Hinh, cố lên, ngươi nhất định có thể trở lại bên người bọn họ .
Ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi có tướng công, có nữ nhi, có đứa nhỏ chưa ra đời.
Tiểu Lang đi ra, cũng không có lập tức rời đi......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...