Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Tiểu Hoan Hoan. . .

Thấy tiểu Hoan Hoan, trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh có thêm một phần hi vọng, nhưng. . .

Tiểu Hoan Hoan thấy Tà Dịch, quả nhiên chạy tới, bé nhảy vào trong lửa, vẫn đang gọi, nhưng không xông qua được.

Ngược lại chính bé. . .

Trên người của Tiểu Hoan Hoan , dĩ nhiên cháy rồi. . .

“Tiểu Hoan Hoan. . .”

Lần này Đông Phương Ngữ Hinh càng sốt ruột rồi, nhưng nàng không có biện pháp, cũng không có cách gì . . .

“A. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh tỉnh lại, mới phát hiện đây chẳng qua là một ác mộng.

Nhưng. . .

Đây thật chỉ là mộng sao?

Uất Trì Tà Dịch đến chỗ Long vương kia, trúng độc gì đó cũng không phải nửa ngày một ngày, nhưng. . .

Mình quả là lần đầu tiên mơ tới chuyện như vậy.

Nếu như đây chẳng qua là giấc mộng, vậy mộng cũng quá chân thật.

Nếu không phải là. . .

Vậy có ý gì a?

Nàng mơ tới Tà Dịch, mơ tới tiểu Hoan Hoan, chẳng lẽ là. . .


Nghĩ đến bọn họ khả năng gặp nguy hiểm, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ thấy cũng chờ không nổi nữa.

Nàng không thể chờ, nàng muốn đi cứu người.

Đông Phương Ngữ Hinh vội vội vàng vàng đứng lên, mới vừa đi tới cửa, Liệt lão bỗng nhiên đi đến:

“Hinh nhi, con đây là muốn. . .”

Nhìn nàng vội vã xông ra ngoài, không sai, là xông. . .

Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn là rất bình tĩnh, nhưng lúc này lại không có vẻ bình tĩnh chút nào.

“Ta. . . Sư phụ, ta muốn đi cứu người. . .”

Liệt lão vừa nghe, đã hiểu rõ ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh , nàng là định. . .

“Con đi cứu người?”

Ông nhíu nhíu mày, đến Long vương kia cứu người, là chịu chết đi?

A, Long vương lúc này không có khả năng giết người, nhưng sẽ uy hiếp nàng, hoặc là bọn họ.

“Ta. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh gật đầu:

“Vừa rồi con nằm mơ , mơ tới Tà Dịch bọn họ gặp nguy hiểm. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh đang muốn đi ra ngoài, Liệt lão níu cánh tay của nàng lại:

“Đứng lại. . .”

Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, khó hiểu nhìn ông .


“Con xác định con có thể cứu người?”

Ặc. . .

Cái này. . .

Đông Phương Ngữ Hinh biết mình không phải là đối thủ của Long vương , nhưng bây giờ. . .

“Sư phụ, con. . .”

“Con bây giờ đi qua có ích lợi gì?”

Cái này, dường như là không có ích gì, nhưng nàng cũng không có khả năng mặc kệ a.

“Hinh nhi, con phải biết hiện tại quan trọng nhất là làm cái gì. . .”

Hiện tại sao?

Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, nàng không biết, nàng chỉ biết là Tà Dịch bọn họ gặp nguy hiểm.

“Hơn nữa, đó chẳng qua là giấc mộng mà thôi. . . Long vương muốn đan dược, hắn sẽ không dễ dàng để cho bọn họ gặp nguy hiểm. . .”

Bọn họ đối với Long vương mà nói còn có chỗ dùng, cho nên. . .

Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghĩ cũng đúng, nhưng nàng lại ngồi không yên a.

“Sư phụ, con chưa bao giờ nằm mơ như vậy. . . Con cảm giác đây là. . .”

Bọn họ đang nhắc nhở mình, Đông Phương Ngữ Hinh nói rất khẳng định .

“Một giấc mộng mà thôi, Hinh nhi, đừng đi. . .”

Không đi ư? Đông Phương Ngữ Hinh dừng một chút, nàng đi quả là không có tác dụng gì, cũng không đi. . .

Long vương, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi. . .

Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm nói, có lẽ nàng không nên đi qua, nàng phải tiếp tục làm độc, độc chết tên Long vương ghê tởm kia.

“Chuyên tâm làm độc dược đi, Hinh nhi, con phải biết rằng, nếu như chưa diệt trừ Long vương , chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống khá giả. . .” ——

“Đúng, Hinh nhi, Liệt lão nói rất đúng. . .”

Nữ vương bỗng nhiên đã đi tới, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ:

“Mẫu thân. . . Người đã trở về?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận