Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Nữ nhân trước mắt này...

Ánh mắt Tiểu Hoan Hoan nhìn về phía nàng, lúc này mặt nàng đã khôi phục bình thường, vậy mà cùng mẫu thân có vài phần tương tự.

Trên người nàng ta mặc mọt bộ váy lộ hơn phân nửa bộ ngực, màu hồng nhạt, trên mặt có son phấn, xem ra cực kỳ tinh xảo.

Chỉ là, trang phục như vậy, cùng mẫu thân không một chút tương tự.

Mà còn, độ tương tự của dung mạo kia, cũng không cao.

Bỗng nhiên Hoan Hoan nghĩ đến thì ra chính là cái người kia, nữ nhân kia, cơ hồ có thể đánh tráo, phụ thân đều đã nắm chặt rồi, nhưng trước mắt cái này...

Xem phụ thân không có ý tứ tránh né, quả nho kia cũng đưa đến bên miệng của phụ thân.

Uất Trì Tà Dịch há mồm, ăn.

Mắt Hoan Hoan trừng to, tâm cơ hồ đều đã nát. Người hiền lành gần gũi?

Hu hu, vì cái gì?

Mặc dù là người đã quên rất nhiều, mất đi trí nhớ, cũng không nên như vậy chứ...

Tiểu Hoan Hoan muốn đi qua, nhưng cước bộ thậm chí có sức nặng ngàn vạn phần.

Bước chân của bé bất động, bé có một loại ý nghĩ muốn đánh người.

Bé muốn phát tiết, bé nghĩ muốn hung hăng đánh chết nữ nhân kia.

Tiểu Hoan Hoan, vẫn luôn rất hiền lành đấy, mà lúc này...


Bé muốn giết nữ nhân kia, cũng cho Uất Trì Tà Dịch mấy cái bàn tay.

Hắn không thể làm như vậy, hắn làm như vậy, thế nào không làm ... thất vọng mẫu thân?

Hu hu... - -

“Hô hô... Chơi rất tốt, quá thú vị...”

Long Vương nhìn biểu tình của Tiểu Hoan Hoan, tâm tình thật tốt.

“Đúng vậy a, Long Vương, lần này cái tiểu nha đầu này thật giận chết Hắc Sử...”

Bạch Sử đắc ý nói, không thể tưởng được cái tiểu nha đầu này đáng yêu như vậy.

Vẻ mặt này, quá tăng lực rồi.

“Hình như Hắc Sử thật sự cho rằng đó mới là thê tử của hắn rồi...”

Long Vương trầm tư nói.

“Long Vương, thuộc hạ cảm giác cũng thế...”

Mặc dù Hắc Sử bị khống chế, nhưng tính tình vẫn có.

Không ai có thể cường ép hắn, hắn là một người cực kỳ trực tiếp.

Nhưng hôm nay, hiện tại...

Tựa hồ, cực kỳ có ý.


“Ừ, vậy là tốt rồi a... Để cho tiểu nha đầu này lăn qua lăn lại đi...”

Ép buộc càng lợi hại, về sau Đông Phương Ngữ Hinh kia càng chơi tốt đây?

Hừ, không nói cho ta nơi ẩn náu của Tiểu Hồ Ly, bổn vương, có rất nhiều cơ hội cho ngươi...

Chịu tội đấy.

“Vương, vậy Tề Sơ...”

Tề Sơ là người thứ nhất cầu tốt, Bạch Sử biết Long Vương sẽ không đem bọn hắn như thế nào.

Mà phải giúp hắn, cũng rất đơn giản, thủ đoạn của Long Vương rất nhiều.

“Thì dựa theo hắn đi...”

Long Vương cười cười, Bạch Sử vội hỏi:

“Vậy thuộc hạ đi qua nói một chút đi?”

“Trước không vội... Bọn hắn khó được qua đây, làm cho bọn họ ở lại chơi vài ngày đi...”

Bạch Sử gật gật đầu, như thế lại đặc sắc vài phần rồi.

Đi theo Long Vương rất không tồi, hắn chính là vương giả chỗ này.

Với hắn ở đây, tự nhiên hắn phải nhiều điên cuồng có bao nhiêu điên cuồng.

“Bên kia cũng chú ý một chút cho bổn vương...”

Long Vương đối Uất Trì Tà Dịch vẫn có phần lo lắng như cũ, Bạch Sử vội nói:

“Vâng...” - -

“Phụ thân...”

Hoan Hoan nghĩ muốn phát hỏa, muốn đánh người, nhưng bé vẫn luôn nhắc nhở chính mình không nên vọng động.

Bé nhớ tới lúc ở cùng với phụ thân, bé biết phụ thân cũng không phải là một người tùy tiện như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận