Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Bỗng nhiên một nam tử trung niên hỏi.

Nữ vương ngẩng đầu nhìn ông ta, một thân y phục không tồi, khó có thể che giấu cả người quý khí.

Nam nhân này......

Vừa thấy chính là có thân phận, mặc dù y phục này cũng không quá khoa trương.

Mà ở phía sau ông ta, đi theo sáu thị vệ, bọn họ cũng là trang phục như người bình thường, nhưng võ công......

Không thể không nói, võ công của vài người, thật sự là người bình thường đâu?

“Ngươi là......”

Nữ vương không có nói không phải, dù sao, đã hỏi, có lẽ nên hỏi thăm rõ ràng .

“Ha ha, cũng không có gì...... Ta là một người quen cũ của nàng ấy......”

Trung niên nam tử hơi hơi cười, nói.

“Nàng không ở đây, đi ra ngoài......”

Thái độ của nam nhân này rất khách khí, nữ vương cũng không tốt nói cái gì, nói thật.

“Vậy phu nhân, xin hỏi ngươi là gì của nàng ......”

Nam nhân bên cạnh trung niên nam tử, cũng khách khí hỏi.

“Ta là mẫu thân của nàng ấy......”


Nữ vương đắc ý nói xong, có một nữ nhi như vậy, bà luôn luôn đều cảm thấy chính mình thật tự hào.

Chính là, lời bà vừa nói ra, hai người lại đều sửng sốt một chút.

Đặc biệt nam tử vừa mới hỏi, miệng thế nhưng khoa trương mở rộng thành hình quả trứng.

Ách......

Nữ vương có chút không nói gì, có khoa trương như vậy sao?

Cho dù là tuổi của bà lớn một chút, nhưng tuổi của bọn hắn cũng không nhỏ a.

“Các ngươi là gì của nàng ......”

Nữ vương không hiểu hỏi, nam nhân nói chuyện sau kia cười cười:

“Vậy...... Nếu nàng ấy không ở đây, chúng ta đợi lát nữa lại đến tìm nàng đi......”

Nói xong, cùng nữ vương cáo từ, mấy người đều cáo lui.

Đây......

Thật sự là mấy người kỳ quái --

Nữ vương lắc đầu, bây giờ thật sự là đau đầu a, Tiểu Hoan Hoan không biết đi đâu vậy.

Nữ vương vừa muốn trở về, quốc sư đã đi tới, nữ vương vội hỏi:

“Phong, con có thấy Tiểu Hoan Hoan đâu không?”


Quốc sư lắc đầu:“Không phải bé ở trong phòng ngủ sao?”

“Bé cùng Tiểu Nhạc Nhạc đều mất tích ......”

Ánh mắt Nữ vương buồn bã, nha đầu kia, không biết đi làm cái gì.

“A...... Vậy, để con đi ra ngoài tìm xem......”

“Ừ, ta cũng đi đi...... Ta sẽ lưu lại cho Hinh Nhi một tờ giấy......”

Tìm người, luôn luôn là không dễ dàng, tìm cái tiểu hài tử, lại càng khó.

Hai người vẫn tìm đến khi không còn sớm, lúc trở về, vẫn không hề thu hoạch như cũ.

Trở lại khách điếm, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch đã ở đây.

Sắc mặt của hai người, đồng dạng là mang theo nhàn nhạt lo lắng.

“Hinh Nhi, thực xin lỗi......”

Nữ vương có chút áy náy, nếu như bà vẫn nhìn Tiểu Hoan Hoan, vậy......

“Mẫu thân, không có việc gì ...... Tiểu Hoan Hoan nghịch ngợm, thích lộn xộn, không có việc gì ......”

Nha đầu kia, phỏng chừng là không biết tìm cái gì chơi tốt .

“Chúng ta cơ hồ tìm xung quanh đây, cũng chưa thấy cái bóng của tiểu nha đầu kia a......”

Nữ vương lo lắng nói xong, Tiểu Hoan Hoan đáng yêu như vậy, chứ không phải là bị người ggiam giữ rồi?

“Nếu bé muốn giấu đi, chúng ta ai cũng tìm không thấy, con biết hiện tại bé không có việc gì, trước đừng tìm......”

Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất đắc dĩ nói xong, bỗng nhiên Tà Dịch nghĩ đến lúc trước bọn họ quen biết, Đông Phương Ngữ Hinh đối Tiểu Hoan Hoan cũng là như vậy, cái kia thời điểm hắn còn cảm thấy Đông Phương Ngữ Hinh thật không chịu trách nhiệm .

Nhưng bây giờ, đã hiểu, tựa hồ cũng hiểu rõ ý nghĩ của nàng rồi.

“Hinh Nhi, ngươi không lo lắng Tiểu Hoan Hoan......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận