Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

”Lại đây. . . . . .”

Nữ tử nghe lời dựa sang, tay của nam nhân vừa vạch lên, khăn lụa màu đen nhất thời rơi xuống đất, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn có phần trắng bệch , ốm yếu . . . . . .

Nữ nhân này, dĩ nhiên là. . . . . .

“Nếu như đối phó với hắn , cũng không phải không được, nhưng, cuối cùng ta phải xem có đáng giá hay không . . . . . .”

Tay của nam tử , ngả ngớn ôm lấy cằm nữ nhân , ánh mắt nữ nhân run run , run run .

Nàng muốn tách ra khỏi, nhưng không có, cũng không thể.

Lúc nàng cầu xin hắn đến nơi này , lúc muốn đi theo , cũng đã quyết định rồi, chung quy là bọn họ sẽ phát sinh cái gì.

Tuy rằng, chuyện này rất biến thái.

“Ta. . . . . . Tề Sơ. . . . . . Không cần, đây là phòng đấu giá. . . . . .”

Nữ tử yếu đuối cầu xin , nam nhân cũng không để ý chuyện này, bàn tay to đã chui vào trong y phục của nàng, khẽ cười xấu xa nói :

“Đã không còn ai. . . . . .”

Hơi thở trầm thấp của hắn hết lần này đến lần khác phun lên trên người của nàng.

“Hơn nữa, như vậy không phải càng kích thích sao. . . . . .”


Tại đây. . . . . .

Tùy lúc cũng có thể có người đến.

Nữ tử có chút bất an, có điều ghế lô này vẫn có chút cách âm ——

“Tà Dịch, chàng nói có phải ghế lô kia có công năng che dấu hơi thở hay không ?”

Nếu như vậy, vậy Thành Ý Cư thật đúng là đủ tiên tiến .

Vừa rồi bọn họ tra xét không có người , nhưng. . . . . .

Lúc bọn họ đi ra, kiểm tra một lần rồi , dường như bên trên không có lối ra ngoài riêng .

“Chuyện này, ta cũng không rõ lắm. . . . . .”

Bởi vì lúc ban đầu, cũng không hứng thú đối với thứ này , cho nên, Uất Trì Tà Dịch cũng không nghiên cứu.

“Haizz, Bây giờ chàng vừa nói, trong lòng ta còn có chút lo lắng , nữ nhân kia sẽ không phải là thật sự biết chúng ta chứ?”

Nàng Đông Phương Ngữ Hinh không có mấy người bạn .

Nhưng tình địch, cũng không phải ít.

Chỉ là, thậm chí nàng cũng không biết có mấy tình địch nha.


“Quên đi, gấp cái gì? Đến lúc đó rồi nói sau. . . . . . Ghế lô ta phải đến hỏi một chút, chúng ta không dự định, không biết có còn... nhàn rỗi hay không . . . . . .”

Uất Trì Tà Dịch đi không còn sớm, cho nên không dự định.

“Ừ, ta đi cùng chàng . . . . .”

Tà Dịch cũng không cự tuyệt, để một mình Đông Phương Ngữ Hinh hắn mới lo lắng đấy?

Hiện tại nhiều người, cũng hỗn loạn, Hinh Nhi xinh đẹp như vậy , khó tránh khỏi sẽ bị người khác nhớ thương.

Ngươi thử xem vừa nãy, hắn ở bên người cũng có người đến gần mà?

Đương nhiên, những lời này, Tà Dịch sẽ không nói cho Đông Phương Ngữ Hinh ——

“Haizzz, ta phải giúp mẫu thân như thế nào đây . . . . . .”

Đến bây giờ Tiểu Hoan Hoan cũng chưa chú ý, bé thật sự muốn hỗ trợ nha.

“Chậc, chuyện này. . . . . . Tiểu Hoan Hoan, nếu không chúng ta đi phòng đấu giá xem thử trước?”

Tiểu Nhạc Nhạc nghĩ tới một cái chủ ý.

“A. . . . . . Không phải cái ma hạch thập giai kia còn chưa đưa tới hay sao?”

Hoan Hoan chu chu miệng, dường như đã từng nghe mấy người mẫu thân nói , phải chờ tới hôm đó mới lấy ra .

“Đúng vậy nha, nhưng. . . . . . Chúng ta hãy đi trước xem một cái cũng tốt , nói không chừng, có thể có phát hiện gì thì sao?”

Tiểu Hoan Hoan vừa nghĩ cũng đúng, có điều bây giờ trời sắp tối.

Nhưng tiểu hài tử, luôn xúc động , bé mới mặc kệ có trời có tối hay không?

Bé lôi kéo tiểu Nhạc Nhạc chạy đi, vội chạy thẳng tới phòng đấu giá cách đó không xa .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận