Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

“Tà Dịch, chàng cũng biết, bây giờ chúng ta có nhiều chuyện như vậy, nếu ta thật sự mang thai, rất nhiều việc cũng không thể buông tay đi làm ......”

Đúng vậy, bây giờ nhiều chuyện lắm, mang thai cũng không phải thời điểm tốt.

“Vậy thuận theo tự nhiên đi, Hinh Nhi, mặc dù là chúng ta chỉ có một hài tử là Tiểu Hoan Hoan, vậy cũng không có gì, Tiểu Hoan Hoan thông minh như vậy, một đứa đứng đầu còn hơn nhiều đứa?”

Thật sự như thế, người có thể có chỉ số thông minh như Tiểu Hoan Hoan như vậy, thật sự là quá ít.

Nha đầu kia, nếu lớn, nhất định là chủ nhân thật biến thái, hắc hắc.

Tiểu Hoan Hoan, thế nhưng vẫn luôn luôn là kiêu ngạo của bọn họ đấy?

Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy chính mình có chút nhàm chán ----

Nàng làm cho lo lắng đảo chủ thế nào thế nào a, chỉ cần thái độ của Uất Trì Tà Dịch kiên định, đảo chủ có thể ép buộc sao?

Nạp thiếp, tìm nữ nhân, những chuyện này đó tựa hồ đều cần Uất Trì Tà Dịch phối hợp đi?

“Thân ái ......”

Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cười, giọng nói càng ôn nhu, cơ hồ đều có thể chảy ra nước.

Uất Trì Tà Dịch nghe xong thân mình chấn động, Đông Phương Ngữ Hinh rất ít dùng giọng điệu như vậy nói chuyện cùng hắn, hắn nghe xong tuy rằng xương cốt như nhũn ra, nhưng lý trí vẫn còn như cũ:

“Hinh Nhi......”


Phía sau, nhất định có chuyện, mà còn, chưa hẳn là dễ nghe.

“Trước đây ta có nói qua ta thật thích chàng chưa?”

Ách, cái này, tựa hồ là có đi?

“Ta càng thích chàng......”

Tà Dịch gật gật đầu, giờ phút này không nhắc tới rõ ràng, hắn là người ngu hay sao?

“Hắc hắc, ta đây đã nói với chàng, nếu nhưu chàng dám làm chuyện có lỗi với ta, ta liền mang theo Tiểu Hoan Hoan rời đi......”

Sắc mặt Uất Trì Tà Dịch đen lại, quả nhiên đoán đúng.

“Nói qua, nhưng đây là không có khả năng, ta không có khả năng có lỗi với nàng......”

“Chàng nhớ được là tốt rồi......”

Đông Phương Ngữ Hinh khoát tay, ý bảo hắn gần chút nữa:

“Hinh Nhi, như thế nào......”

Hắn có chút không quen, thật sự không quen.

“Ta suy nghĩ, đảo chủ muốn tôn tử cũng không có gì sai, chúng ta một mực không có tin tức đâu, khẳng định là thời gian ở cùng nhau quá ít ...... Thân ái, chàng xem hiện tại cách thời gian đi ăn cơm còn sớm, nếu không chúng ta thử lại thử......”


Ặc......

Cái này......

Tà Dịch sửng sốt, chợt trong lòng mừng rỡ, tạo người a, hắn yêu nhất, hắn thích nhất ......--

“Ai, đi thôi......”

Tiểu Hoan Hoan lôi kéo Tiểu Nhạc Nhạc bước đi, lúc trước bé thích nhất nhìn lén phụ thân cùng nương ở cùng nhau, nhưng bây giờ, tại Chích lão nghiêm khắc giáo dục xuống, bé đã biết đến cái gì có thể xem , cái gì không thể nhìn rồi.

Cho nên, đến loại thời điểm này, bé thật tự giác tránh đi.

Tiểu Nhạc Nhạc đâu, tự nhiên cũng sẽ không phản đối.

Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch thật sự là đủ kích tình, giờ phút này thế nhưng ở trong phòng làm chuyện tạo người như vậy.

Có điều, lớn thật tốt a, đáng tiếc nó chỉ là cái tiểu hài tử.

“Tiểu Nhạc Nhạc......”

Tiểu Hoan Hoan đi vài bước, bỗng nhiên xoay người, nhìn Tiểu Nhạc Nhạc, gọi.

“Ở đây......”

Tiểu Nhạc Nhạc ưỡn ngực nhỏ, lớn tiếng đáp ứng.

“Ngươi...... Ngươi có thể nhỏ tiếng chút hay không, nếu như để cho cha nương của ta nghe được......”

Tiểu Hoan Hoan quay đầu nhìn thoáng qua, bọn họ tựa hồ cũng không có rời đi quá xa a.

Mẫu thân bọn họ sẽ không nghe được đi? Ai, khoảng cách không xa a, rất nguy hiểm !

Tuy bé không sợ bị bọn họ mắng, nhưng......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận