Hắn vừa nghĩ, một ngày này cũng không khác biệt , hơn nữa có bài học kinh nghiệm lần trước , đảo chủ hẳn là sẽ không tiếp tục khăng khăng một mực mới đúng .
Hắn gật đầu đồng ý, hắn tin tưởng Đông Phương Ngữ Hinh cũng sẽ hiểu rất rõ .
Thấy Tà Dịch gật đầu, tâm tình đảo chủ tốt.
Nhìn thấy sắc mặt ông vui mừng giống như đứa nhỏ , trong lòng Uất Trì Tà Dịch càng thêm áy náy ——
Có phải hắn đối với phụ thân thật sự rất tệ?
Nếu không, phụ thân làm sao có thể. . . . . .
Trong lòng có chút bất an, có điều, trên mặt của hắn vẫn mang theo ý cười như cũ .
“Vậy phụ thân, con đi về trước ,con nói một tiếng với Hinh Nhi . . . . .”
Lúc này Uất Trì Tà Dịch nhắc đến Đông Phương Ngữ Hinh, cũng là vì để cho phụ thân biết quyết tâm của mình .
Ở trong lòng của hắn, Đông Phương Ngữ Hinh chính là duy nhất .
Nếu như, ngươi tiếp tục muốn đối phó Đông Phương Ngữ Hinh, vậy ngượng ngùng, ta cũng chỉ có thể. . . . . .
Ám chỉ thản nhiên này, đảo chủ không ngu ngốc, đương nhiên rõ ràng.
Trên mặt có chút xấu hổ, chung quy ông vẫn cười như cũ :
“Ừ, để cho tiểu Hoan Hoan cùng đi đi. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, cáo từ với đảo chủ , nhìn cái bóng dáng đã cao lớn giống như một thân cây kia, nhi tử của ông, cũng đã trưởng thành từ lâu.
Làm phụ thân , thật ra cũng chỉ là hi vọng con của mình có thể sống thật tốt.
Mà Tà Dịch. . . . . .
Thật ra thì cũng luôn khiến ông bớt lo .
Ông không dám đối với hắn thế nào, bởi vì kết quả đó. . . . . .
Đảo chủ lại muốn đến Uất Trì Hiểu Hiểu và đại trưởng lão, tuy rằng chuyện hai người bọn họ đã qua, nhưng ngăn cách giữa đại trưởng lão và nhị trưởng lão . . . . . .
Quên đi, để cho thời gian từ từ chữa lành thôi.
Ông đã từng giải thích với nhị trưởng lão , nhưng. . . . . .
Phát sinh chuyện như vậy, khiến ông ta hoàn toàn bỏ xuống, thật ra cũng cần thời gian ——
“Ăn cơm à?”
Nghe thấy lời của Uất Trì Tà Dịch , Đông Phương Ngữ Hin nhướng mày, có chút khó hiểu:
“Có cái gì ăn ngon ?”
Ấn tượng của nàng đối với đảo chủ , thật ra cũng vẫn không tốt lắm, nếu không phải vì Tà Dịch, nàng mới lười chào hỏi với ông ấy đấy?
Hừ, lần trước cũng dám thừa lúc nàng không ở đây an bài nữ nhân cho Uất Trì Tà Dịch . . . . . .
Đều nói nữ nhân là lòng dạ hẹp hòi, lời này thật ra tuyệt đối không giả dối.
Đông Phương Ngữ Hinh nàng chính là keo kiệt, dám thiết kế nàng và nam nhân của nàng, trong lòng nàng có thể cao hứng mới là lạ.
“Chậc. . . . . . Hinh Nhi, tuổi của phụ thân cũng lớn, ta không muốn để cho ông ấy quá thất vọng. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch kiên nhẫn giải thích , bây giờ hắn không có mẫu thân, quan hệ của phụ thân và Đông Phương Ngữ Hinh . . . . . .
Nếu như có một mẫu thân mà nói, vậy ước chừng đã có thể càng khó làm.
“Là ta tức giận à? Tà Dịch, chàng nói lần trước ta mới vài ngày không ở đây nha, ông ấy đã muốn tìm nữ nhân khác giúp chàng , hừ, lần này ai biết có tính toán gì không?”
Khẳng định không phải ăn cơm đơn thuần .
Đông Phương Ngữ Hinh rất khẳng định điểm ấy .
“Chậc. . . . . . Hinh Nhi, thật ra phụ thân cũng không phải không phân rõ phải trái như vậy . . . . . .”
Tà Dịch vừa muốn giải thích, Đông Phương Ngữ Hinh liền hung hăng trừng mắt nhìn lại đây:
“Ý của chàng là ta không phân rõ phải trái sao?”
Uất Trì Tà Dịch 囧 , bi tráng. . . . . .
Hắn khi nào thì nói qua Hinh Nhi không phân rõ phải trái ? Hắn chẳng qua là nói. . . . . .
Quên đi, có đôi khi cũng hoàn toàn không thể nói đạo lý với nữ nhân .
“Chúng ta đều đi, nàng, ta, tiểu Hoan Hoan, tiểu Nhạc Nhạc, nàng nói ông ấy có thể có âm mưu gì ? Hinh Nhi, được không?”
Lời này, cũng hơi có mùi vị khẩn cầu .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...