Edit: PDN
Hắn nhìn nhi tử của mình , U Huyền. . . . . .
Tuy rằng chưa lớn, nhưng đã nhận ra được, rất đẹp, rất ưa nhìn .
Lớn lên, tất nhiên là một soái ca .
Giống như chính mình đã từng, anh tuấn, tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Nhưng bây giờ chính mình ư?
Ha ha, hắn không biết phải nên oán giận ai.
Hoặc là, đây là trời cao công bằng , lúc để ngươi có được thứ đặc thù gì đó , cũng sẽ mất đi một vài thứ khác.
U Huyền, có một ngày. . . . . . Có một ngày. . . . . .
Cũng sẽ biến thành bộ dáng của chính mình sao?
Lời nguyền . . . . . . Hắn biết đây là lời nguyền, nhưng. . . . . .
Ha ha, không có biện pháp, hắn cũng trốn không nổi vòng xoáy của lời nguyền này .
Hắn không muốn để U Huyền biết, hoặc là nói, tại trước khi nó trưởng thành không muốn nói cho nó biết những chuyện này.
“Phụ thân. . . . . . Ta, ta thật sự thích tiểu Hoan Hoan . . . . . .”
U Huyền vẫn cúi đầu như cũ , cậu nhìn dưới mặt đất, nhìn thấy chiếc giầy nho nhỏ của chính mình , cậu còn nhỏ, tạm thời còn chưa có. . . . . .
Năng lực bảo vệ mình và nữ nhân của chính mình .
Nếu là có , cậu nhất định sẽ bảo vệ tốt Hoan Hoan .
“Có cái kết ấn kia, con bé chỉ có thể làm nữ nhân của con. . . . . .”
U Minh vương thở dài, cuối cùng giương mắt nhìn nhi tử của mình:
“U Huyền, con là người phải làm đại sự , về sau này U Minh giới đều là của con, không cần động lòng vì một nữ nhân . . . . . . Nữ nhân là cái gì, thích có thể cướp về , cũng có thể sủng ái một chút , nhưng. . . . . . Không được động lòng. . . . . .”
U Huyền khó hiểu nhìn U Minh vương, ông đã từng động lòng rồi sao?
Phụ thân, chưa bao giờ quá đặc biệt đối với một nữ nhân nào , cũng không có đứa nhỏ khác .
Chỉ có một mình mình , cậu chưa từng thấy mẫu thân của mình.
Cũng không dám hỏi, U Minh vương không thích nghe đề tài này .
“Nếu như con thích, vài năm nữa, phụ thân sẽ tìm cách giúp con . . . . . . Hiện tại, luyện công thật tốt, biết không?”
U Minh vương nói những lời thấm thía, U Huyền gật gật đầu, phụ thân không trực tiếp nói không được, đây đã rất không tệ . . . . . .
Có điều, cậu thật sự rất muốn cùng một chỗ với cái tiểu nha đầu kia , nhưng. . . . . .
Nếu như muốn cùng một chỗ, trừ khi, chính mình nhanh chóng lớn lên.
Tiểu Hoan Hoan, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta ——
Tiểu Nhạc Nhạc rất không vui.
Mà ngay cả tiểu Hoan Hoan, cũng rõ ràng cảm giác được .
Hắn đi ở phía trước, chân nhỏ kia đi thật sự mau.
“A. . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi chậm một chút, ta không theo kịp. . . . . .”
Tiểu Hoan Hoan gọi, tiểu Nhạc Nhạc định đi tiếp , mặc kệ tiểu Hoan Hoan gọi.
Nhưng. . . . . .
Đi vài bước, vẫn dừng lại như cũ, xoay người nhìn tiểu Hoan Hoan.
“Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Hoan Hoan đã đuổi theo, ánh mắt thân thiết nhìn tiểu Nhạc Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc lắc đầu
“Ta không tin. . . . . . Ngươi rất không vui nha. . . . . .”
Tiểu Hoan Hoan mới không dễ dàng bị xua đuổi như vậy đâu? Bé lôi kéo cánh tay của tiểu Nhạc Nhạc :
“Nói cho ta biết được không?”
“Ngươi thích cái điện hạ kia ?”
Tiểu Nhạc Nhạc không vui hỏi.
“Hắn vì cứu ta mới bị thương . . . . . .”
Ai, cái đại ca ca kia . . . . . .
Thật sự là rất tốt nha, tiểu Hoan Hoan thực cảm động .
“Ta cũng muốn cứu ngươi , nhưng bị bọn họ quấn chặt lấy. . . . . .”
Ô ô, mấy tên chết tiệt kia, làm lỡ cơ hội hắn biểu hiện mình .
“Ta biết, tiểu Nhạc Nhạc đối với ta tốt nhất rồi. . . . . .”
Tiểu Hoan Hoan vui vẻ nói , tiểu Nhạc Nhạc là bằng hữu tốt nhất của bé nha .
“Vậy ngươi thích ai hơn? Ta hay là hắn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...