Edit : PDN
Tam trưởng lão lui ra ngoài, Tà Tâm bỗng nhiên quỳ xuống.
“Hử?”
“Phụ thân, là con hại Thiên Thương Đảo. . . . . .”
Bây giờ Tà Tâm, hối hận xanh cả ruột, nhưng trên đời này vốn là không bán thuốc hối hận.
“Hừ. . . . . .”
Đảo chủ bực mình hừ một tiếng: :
“Nếu như trên đảo gặp chuyện không may, thì đương nhiên con phải chôn cùng, nếu như không có việc gì, ta sẽ truy cứu tội của con sau. . . . . .”
Đảo chủ giận trừng mắt nhìn hắn, Tà Tâm vội vàng gật đầu:
“Lúc trước, chung quy cảm thấy phụ thân quá mức bất công, nhưng hôm nay Tà Tâm mới biết được, hóa ra thật sự chỉ có đại ca, mới thích hợp làm thiếu đảo chủ, là Tà Tâm nghĩ nhiều . . . . . .”
Xấp xỉ gần ba mươi năm , hắn vẫn đang rối rắm vấn đề này.
Hắn làm cái gì cũng so bì với Uất Trì Tà Dịch , nhưng cuối cùng cảm thấy mình không thể kém hơn huynh ấy.
Nhưng hắn lại không hiểu được, vì sao trong mắt phụ thân chỉ có một mình huynh ấy?
Huynh ấy là ánh trăng trên bầu trời , bản thân mình chẳng qua là bùn trên mặt đất .
Uất Trì Tà Dịch vừa xảy ra chuyện, hắn liền vui sướng khi người gặp họa, nhưng bây giờ thì sao?
Nếu như, đại ca ở đây, vậy tình huống này tất nhiên là không giống như vậy.
Nhìn Tà Tâm hối hận vô cùng , tâm tình đảo chủ càng phức tạp, đứa bé này. . . . . .
Ngược lại trưởng thành không ít, chẳng qua là cái giá phải trả để lớn lên lần này, dường như cũng hơi quá lớn .
Tà Tâm có thể nhận ra được sai lầm của bản thân là rất tốt, nhưng Tà Dịch. . . . . .
Nghĩ đến Tà Dịch, trong lòng đảo chủ càng thêm khổ sở, còn có Tiểu Hoan hoan, bọn họ. . . . . .
Cũng khỏe chứ?
Thật ra, chỉ cần hai người bọn họ không có việc gì, cho dù là lần này Thiên Thương Đảo khó thoát khỏi một kiếp, nhưng ông vẫn tin tưởng như cũ , bọn họ sẽ xây dựng lại Thiên Thương Đảo .
Đó là niềm hi vọng của bọn họ , chỉ cần bọn chúng không có việc gì là tốt rồi.
Rất nhanh đã đến giữa trưa , đảo chủ cùng bốn vị trưởng lão không dám chậm trễ, tất cả bày trận sẵn sàng đón quân địch.
Trận pháp quả nhiên bắt đầu rung động, có nội công mạnh mẽ từ một phía nào đó tấn công tới đây.
Phương hướng kia, là trung tâm trận pháp.
Tam trưởng lão không biết nên khóc hay nên cười, chất nữ thông minh nhất của ông, quả nhiên đoán được trung tâm trận pháp của ông.
Khóc là , đúng là nàng đối với mình thật tuyệt tình, đây là muốn ông chết mà.
“Phòng bị. . . . . .”
Tam trưởng lão hô to một tiếng, mọi người vội phát công bảo vệ trung tâm của trân pháp.
Bởi vì phải đề phòng độc khí của Mẫn Bá Thiên, bọn họ không dám dùng tất cả công lực.
Một đám bố trí vòng bảo hộ, mà những người còn lại của Thiên Thương Đảo , thì toàn bộ lui ra phía sau, đến khoảng cách an toàn.
Vẻ mặt của họ lo lắng nhìn đảo chủ của bọn họ, bởi vì bọn họ cũng biết, bây giờ đã là lúc quan hệ đến sống chết mất còn của bọn họ .
Trung tâm của trận pháp bởi vì có nhiều nội lực tương trợ như vậy , quả nhiên cường hãn không ít ——
“Phán đoán của ta là chính xác . . . . . . Mẫn Bá Thiên, tìm người cùng nhau công kích. . . . . .”
Nhìn thấy trận pháp bị rung động , trên mặt Nhu Y tràn đầy đắc ý, nàng quả nhiên thành công .
Mẫn Bá Thiên cũng là vui vẻ, nhưng công lực của bọn hắn tạm thời không đủ.
Hắn cũng không gọi thêm người, mà là rút ra một bàn tay, lấy ra một viên thuốc màu đen , quăng vào miệng, nhai nuốt vài cái, nuốt xuống.
“Mẫn Bá Thiên?”
Nhu Y khó hiểu nhìn hắn, đã thấy sắc mặt tuấn dật của hắn chậm rãi nhiễm lên một lớp màu đen.
Đầu tiên là cực kỳ mờ nhạt, thậm chí ngay cả da thịt lộ ra cũng là màu đen nhạt như vậy .
Sau đó, theo thời gian dài hơn, màu đen càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm hơn.
Cuối cùng, đen như đáy nồi.
Cả người, giống như mới chui ra từ đáy nồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...