Edit: PDN
Nhưng mà, không thể tức giận , không thể nổi cáu, kiềm chế, kiềm chế. . . . . .
Nàng lần lượt tự nói với mình, trên mặt phải mang theo tươi cười, phải có thành ý.
"nãi nãi, người gạt con. . . . . ."
Chích lão đưa Hoan Hoan đi , nói là đi thương lượng biện pháp cứu Đông Phương Ngữ Hinh.
Nhưng Hoan Hoan đi theo, kết quả phát hiện, bọn họ hoàn toàn không còn cách nào khác cứu người.
Bé buồn bực , cũng tức giận.
Bị Hoan Hoan thầm oán như vậy, mặt già của Chích lão đỏ lên, nhưng thật sự bà không có biện pháp gì nha.
Nếu có, bà đã sớm đến cứu người .
"Cái kia. . . . . . Hoan Hoan, không phải nãi nãi đang suy nghĩ sao?"
Chích lão vội vàng đi qua dỗ người, Tiểu Hoan hoan thở dài:
"Vậy người nghĩ nhanh lên đi, con muốn đi xem phụ thân. . . . . ."
Phụ thân còn chưa đi ra, ô ô. . . . . .
Hoan Hoan thật bất lực, bé rất hy vọng có thể nhìn thấy phụ thân. Cho dù bọn họ thương lượng một chút cũng được.
"Được rồi, ta mang con đi. . . . . ."
Chích lão lo lắng Hoan Hoan tự mình luẩn quẩn trong lòng, muốn đi theo, Hoan Hoan lại xua xua tay:
"Nãi nãi người phải nghĩ biện pháp cứu nương của con đi. . . . . Chính con có thể đi, con ở ngay bên ngoài một lúc với phụ thân là tốt rồi. . . . . ."
Chích lão nhìn vẻ mặt Hoan Hoan không có gì không đúng, tiểu hài tử khó tránh khỏi sẽ dựa vào người lớn, chuyện này cũng thật bình thường, bà cũng không dám nói thật kỹ , cũng đáp ứng yêu cầu của Hoan Hoan rồi.
Hoan Hoan ôm tiểu Nhạc Nhạc, đi từ từ , vẫn đi đến nơi Đông Phương Ngữ Hinh biến mất.
"Phụ thân, chừng nào thì người mới xong đây . . . . . Nương không thấy , người biết không?"
Tiểu Hoan hoan khóc nói, bé lau mũi, tiếp tục nói :
"Đi một nơi xa lạ, người sẽ không lo lắng an toàn của nương sao? Hoặc là, bên đó có rất nhiều soái ca, nam nhân so với người đều tốt hơn, mẫu thân sẽ không muốn quay về. . . . . ."
Nghĩ vậy, hoan hoan khóc càng thương tâm :
"Nhưng mà. . . . . . Bên kia cho dù có nhiều soái ca hơn nữa, có thể có nữ nhi đáng yêu như con đây sao? Ô ô, mẫu thân người rất xấu rồi, cho dù người muốn sinh tiếp một nữ nhi đáng yêu như con vậy, thế cũng nhỏ tuổi hơn a. . . . . . Người có thể không cần phụ thân , nhưng tại sao có thể không cần hoan hoan rồi chứ?"
Lúc này Tà Dịch may mắn không nghe được, nếu nghe được nữ nhi của mình nói như vậy, đoán chừng sẽ muốn trực tiếp đâm đầu vào tường.
"Hu hu, mẫu thân, người sẽ không không quan tâm con chứ? Hu hu, con nhớ người . . . . . ."
Tiểu nha đầu tiếp tục khóc, khóc không biết bao lâu, nàng cũng đã ngủ mơ mơ màng màng.
"Ai. . . . . ."
Liệt lão thở dài, tiểu nha đầu này, tình cảm của bé với Đông Phương ngữ hinh, tất nhiên là không ai có thể so sánh .
Bao gồm Tà Dịch, mặc dù là phụ thân của bé, nhưng. . . . . .
Dù sao, ngày ở cùng bên người bé không nhiều lắm, mà Hinh Nhi thì đúng là đã nuôi dưỡng bé từ nhỏđến lớn, lần này mất tích, tiểu nha đầu nhất định không quen.
Có điều cái không gian kia. . . . . .
Liệt lão bế tiểu Hoan Hoan trở về, hình như tiểu Hoan Hoan thật sự mệt mỏi. . . . . .
Bé ngủ mơ màng, Liệt lão đặt bé trên giường, đắp chăn xong, sau khi xác định không có việc gì mới rời đi.
"Bé còn đang ngủ?"
Hai ngày nay Chích lão cũng không nhàn rỗi, bà tìm đến rất nhiều sách cổ, muốn xem một chút có biện pháp phá giải hay không.
"Ừ. . . . . . Tiểu nha đầu này, ta nhìn cũng cảm thấy thật đáng thương. . . . . ."
Liệt lão ngổn ngang trăm mối thở dài, sắc mặt Chích lão cũng ngưng trọng trầm giọng nói:
"Ta điều tra thêm xem trên đám sách cổ này có ghi lại biện pháp phá vỡ hay không! Nếu có thể cứng rắn mở ra, cũng tốt. . . . . . Chỉ lo Hinh Nhi kiên trì không được bao lâu. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...