"Con kiến. . . . . . Con kiến. . . . . . Đại vương, có người xông tới đến. . . . . ."
Có người xông vào?
Lời này vừa ra, bỗng nhiên bên cạnh ao có thêm rất nhiều con kiến, trong đó có một con thoạt nhìn có vẻ cao to, lớn tiếng hỏi:
"Nhân loại thấp kém, ngươi nói cái gì?"
"Có một nữ nhân xông vào giống như ta. . . . . ."
Mẫn Du Nhiên chỉ vào nơi Đông Phương Ngữ Hinh ẩn nấp Đông Phương Ngữ Hinh có loại xúc động muốn chửi mẹ nó——
Dựa vào, Mẫn Du Nhiên, ngươi còn có thể đê tiện hơn không?
Ta có ý tốt muốn cứu ngươi, ngươi lại. . . . . .
Mẫn Du Nhiên chỉ ra như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh muốn chạy trốn, nhưng vừa thấy bên ngoài nhiều kiến lắm.
Nàng làm sao có thể trốn đi? Cho nên, nàng dứt khoát cũng không chạy thoát, thoải mái đi ra, hai tay giơ tới cao nhất, lớn tiếng nói:
"Ta muốn thấy đại vương của các ngươi. . . . . ."
Con kiến thủ lĩnh sửng sốt, không thể tưởng được đám kiến chúng nó còn chưa đi qua điều tra, nữ nhân này đã tự mình đi ra .
Có điều thấy thái độ của nàng không tệ, nó vẫy vẫy tay, đám kiến lại đây, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu lạnh lùng cười:
"Cách ta xa một chút. . . . . ."
Rõ ràng là cái nhân loại thấp kém, nhưng đám kiến cũng không dám tới gần, bọn nó liếc nhìn nhau, cách Đông Phương Ngữ Hinh một khoảng, trực tiếp đưa nàng đi gặp đại vương của bọn họ.
Đại vương kiến, ước chừng to gấp hai những con kiến này.
Nhìn thấy con kiến cực lớn kia, Đông Phương Ngữ Hinh có phần xấu hổ, đây là chủng loại khác biệt, hay là bình thường được hầu hạ quá tốt đây?
Con kiến này, cũng quá. . . . . .
To mọng một chút đi.
" Làm sao ngươi có thể xông vào khu vực của chúng ta, nhân loại thấp kém?"
Đại vương kiến từ trên cao nhìn xuống Đông Phương Ngữ Hinh, nữ nhân này, lại bắt tới một nữ nhân, gần đây nó thật đúng là giầu to.
Thích nhất ăn thịt người , đặc biệt cái loại nướng chín từ từ này.
"Đại vương, chúng ta là không cẩn thận xâm nhập , hoàn toàn không phải cố ý xúc phạm. . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh tha thiết nói, đại vương cười ha hả:
"Xâm nhập chính là xâm nhập, ta quan tâm ngươi có phải cố ý hay không làm gì?"
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, giảng đạo lý với nó, đây hoàn toàn là không thể thực hiện được .
"Có điều, ngươi coi như là không tệ, cái ngu ngốc kia, chúng ta đã bắt tới vài ngày . . . . . ."
Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi, những lời này, nàng kiên quyết đồng ý.
"Đại vương, nghe nói nhân loại đều biết võ công . . . . . . Không bằng. . . . . . Để cho hai nữ nhân nhân loại các nàng tỷ thí một chút, coi như ngài xem náo nhiệt nha. . . . . ."
Một con kiến bên người đại vương kiến bỗng nhiên đề nghị nói.
Đại vương kia vừa nghe, quả nhiên lại hứng thú :
"Được. . . . . . Chủ ý này không tệ, đưa nữ nhân đó lại đây. . . . . ."
Tỷ thí? Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên muốn cười, Mẫn Du Nhiên không phải vẫn muốn tỷ thí với mình sao? Vậy hôm nay, không ngờ thật sự như mong muốn.
" Hai người các ngươi tỷ thí một chút, chính là đánh nhau, người thắng kia, bản đại vương có thể tha các ngươi đi ra ngoài. . . . . ."
Đại vương kiến rất hào phóng nói, lúc này Mẫn Du Nhiên vừa bị đưa đến, nàng vừa nghe đánh với Đông Phương Ngữ Hinh, tinh thần lập tức tỉnh táo, nhét chút đan dược vào miệng, thắng có thể đi ra ngoài, nàng nhất định phải thắng Đông Phương Ngữ Hinh.
Nhìn thấy ánh mắt oán hận của Mẫn Du Nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh có phần bất đắc dĩ, nàng vốn là muốn để cho Mẫn Du Nhiên đi trước, chính mình lại nghĩ biện pháp chạy trốn, nhưng bây giờ . . . . .
Đã thấy bộ dáng của nàng ta như thế, Đông Phương Ngữ Hinh bắt đầu hoài nghi, nữ nhân này đi rồi sẽ chờ mình sao?
Lúc đầu nàng, tại sao sẽ không phát hiện Mẫn Du Nhiên ích kỷ như vậy chứ?
Có điều, thấy nàng ta ăn đan dược bạt mạng như vậy, có thể thấy nàng ta muốn thắng chính mình bao nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...