Edit; voi còi
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh mừng thầm, lúc này nếu như đổi lại là bình thường, muốn tìm một địa phương tốt như vậy cũng không có đâu.
Nàng tham lam luyện hóa chân khí chung quanh, quên thời gian cùng không gian.
“A......”
Bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi, khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên mở mắt ra, thanh âm kia tựa hồ là từ phía dưới truyền đến, tiếng của một nữ nhân.
Đây là......
Mẫn Du Nhiên?
Chỉ một chữ, nàng không dám xác định, cũng có lẽ, là ảo giác của chính mình.
Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn tiếp tục nhắm mắt tu luyện, bỗng nhiên lại nghe được có người kêu to:
“A......”
Lần này, nàng đã xác định, thật sự là tiếng của Mẫn Du Nhiên.
“Nàng làm sao?”
Nữ nhân này, cố chấp như thế, chán ghét, vốn dĩ Đông Phương Ngữ Hinh không muốn để ý tới, nhưng......
Cũng không thể không để ý tới a, nàng muốn đi ra ngoài, không có khả năng cả đời đều ở đây đi?
Nữ nhi của nàng, tướng công, đều không cần sao?
Theo tiếng kêu vừa rồi, Đông Phương Ngữ Hinh tìm đi qua, nàng thả chậm hô hấp, chậm rãi tới gần, cuối cùng phát hiện một cái cái khe rất nhỏ.
Đây là......
Cái khe này, đủ để nàng chui qua, nhưng......
Phía dưới, cái gì cũng nhìn không tới, đi xuống như vậy, có chút mạo hiểm.
Cái khe này mở ra rất kỹ xảo, nếu không phải nghe được có tiếng người la, nàng cơ hồ đều không phát hiện ra.
Đông Phương Ngữ Hinh không dám vội vàng đi xuống, nàng tìm một địa phương giấu đi, muốn chờ tối rồi lại nói.
Chỉ là, ở đây không có mặt trời, tựa hồ là cố định, Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác chính mình đợi thật lâu, vẫn như cũ không thấy được trời tối.
Thật sự là một địa phương kỳ quái.
Không muốn tiếp tục chờ, Đông Phương Ngữ Hinh quyết định đi xuống nhìn xem.
Kiếp trước nàng là sát thủ, thân mình vốn nhanh nhẹn, hơn nữa võ công bây giờ, muốn thần không biết quỷ không hay đi qua, dễ như trở bàn tay.
Chỉ là, người vừa mới tiến vào, chợt nghe có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới.
Đông Phương Ngữ Hinh cuống quít tìm một chỗ giấu đi, chỉ chốc lát, quả nhiên nhìn đến hai --
A...... Đông Phương Ngữ Hinh che miệng lại, thiếu chút nữa kêu to lên.
Bởi vì tới được không phải người, là con kiến...... Một con kiến đầy đủ hơn một thước dài (hơn 1m).
Cao hơn nửa người a......Chân sau của chúng, cũng giống như người, trong tay còn cầm vũ khí, một loại kỳ quái, thật bén nhọn, giống như mâu (giáo) gì đó.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến lúc còn ở hiện đại có xem Tây Du Ký, những thứ này, sao cảm giác cùng lính tôm tướng cua không sai biệt lắm?
Nhưng mà, nhưng không có lính tôm tướng cua, có chính là hai con kiến lớn màu đỏ.
“Khịt khịt...... Sao ta lại ngửi được mùi vị con người ......”
Trong đó một con kiến lớn phía trước râu không ngừng rung rung, miệng nói tiếng người.
“Hình như là...... Có phải vừa rồi chúng ta đi xem người kia hay không, trên người dính vào mùi của nàng ta?”
Một con kiến khác râu đã không ngừng động đậy, đi ở phía trước nói chuyện:
“Chắc không thể nào...... Vừa rồi không lợi hại như vậy ...... Mà lúc này ngửi liền lợi hại......”
Vậy mà bọn chúng phát hiện ra mình?
Đông Phương Ngữ Hinh có chút không thể tin được, nhưng mà nghĩ lại, tựa hồ cũng không phải không có khả năng.
Động vật cùng người không giống nhau, người tìm thứ gì đó, là dựa vào ánh mắt, mà bọn chúng, dựa vào là mũi, chính mình làm sao có thể che giấu mùi vị con người trên người?
“Nói không chừng nàng ta còn có đồng bọn, chúng ta đây đi tìm cho tốt......”
Hai con kiến một lần nữa bắt đầu tìm người, mắt thấy sẽ đến nơi Đông Phương Ngữ Hinh ẩn thân, Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm vận khởi chân khí, muốn diệt hai con đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...