Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Edit: voi còi

Này......

Nhu Y không thể tin được trừng mắt to, nữ nhân trong gương......

Trên mặt là vết sẹo khắp nơi, tóc tai bù xù, tóc liền giống như tổ chim, y phục trên người càng nhìn không ra màu sắc......

Đây là chính mình sao? Đây rõ ràng là một xấu nữ, một nữ nhân xấu xí kỳ dị.

Dung mạo hoàn toàn bị hủy, lôi thôi ghê tởm, điều này sao có thể là chính mình cao quý kia?

Nhu Y kiểu gì cũng không dám tin tưởng chính mình sẽ biến thành như vậy.

“Không...... Không phải ta, đây không phải ta......”

Xem bộ dạng Nhu Y cơ hồ điên mất, Tà Tâm lạnh lùng cười.

Nữ nhân này, hắn đã từng thích, nàng luôn đối hắn khinh thường, hiện thời nàng lại muốn đầu nhập vào mình, làm nữ nhân của hắn, nhưng nàng xứng sao?


“Nga...... Không phải ngươi, vậy là ai đây?”

Tà Tâm xấu xa nói xong, Nhu Y bỗng nhiên cướp gương đi, phách một tiếng ngã sấp xuống trên đất:

“Không, không có khả năng.... ....”

Nàng vẫn không thể tin được như cũ, đây là chính mình, chính mình......

“Ai, ngươi không muốn tin tưởng ta cũng không có biện pháp...... Nhu Y, ta có thể cho ngươi một cơ hội, thoát khỏi dung mạo bây giờ......”

Tà Tâm đứng lên, Nhu Y đang điên cuồng nghe được có thể thoát khỏi dung mạo này, thân mình cứng đờ, không thể tin được nhìn hắn:

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta có thể giúp ngươi...... Đương nhiên......”

Hắn không có khả năng vô duyên vô cớ giúp nàng, đương nhiên là có điều kiện .

“Được, ta đáp ứng ngươi, mặc kệ ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều vui......”

Nếu là, tiếp tục đi xuống, nàng chỉ có chết, hơn nữa chết không hề giá trị.

Nhưng nếu như cho nàng một cơ hội, nàng không giết bọn người Đông Phương Ngữ Hinh, cũng tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ không được tốt hơn.

“Được...... Có thể.”

Tà tâm sảng khoái đáp ứng, hai mắt của Nhu Y một lần nữa có ánh sáng, nàng, lập tức là có thể sống lại.

Tuy rằng không biết Tà Tâm sẽ làm như thế nào, nhưng......

Chỉ cần có thể xoay người, muốn nàng làm cái gì nàng đều nguyện ý.


... ...... ...... ......

“Hiệu trưởng gia gia, ngài đây là muốn dẫn cháu đi đến chỗ nào a?”

Hiệu trưởng mang theo Hoan Hoan đến cái phòng, nơi đó rất kỳ quái, nhưng mà nhìn đến mấy thứ, Hoan Hoan liền hiểu được một ít.

Ai, người lớn này, sao một đám đều cố chấp như vậy đây?

Biết thiên phú của bé, có ích lợi gì a? Bọn họ lại trang giành đi?

“Ha ha, Hoan Hoan a, gia gia giúp cháu kiểm tra một chút......”

Hoan Hoan nhu thuận gật đầu, dù sao cái này đối với thân mình cũng không có ảnh hưởng gì không tốt, kiểm tra một chút liền kiểm tra một chút đi.

Thấy bé nghe lời như thế, hiệu trưởng càng thích, tiểu nha đầu này, nếu không phải bị người chiếm trước, thật là tốt biết bao a.

Lại nói Đông Phương Ngữ Hinh, luôn luôn suy nghĩ nên nghênh chiến, hay vẫn là......

Không đi, nếu như không đi, quá không có dũng khí rồi.

Sinh tử đài, tất nhiên là có thể mang sủng vật.


Sủng vật của nàng rất tốt, ma thú cấp bậc cao, vậy chiếm ưu thế rất lớn.

Nhưng nếu như luôn luôn dựa vào sủng vật, bọn họ cũng không có người nào sẽ thật sự bội phục chính mình, bọn họ sẽ luôn luôn cho rằng chính mình chẳng qua là may mắn.

Hai mắt Đông Phương Ngữ Hinh nhắm nghiền, thế nhưng không thể nghĩ được biện pháp thích hợp.

Quên đi, không lớn, liền trực tiếp không đi nghênh chiến, tránh đi Mẫn Du Nhiên liền tránh đi đi.

Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, nhưng mà, nàng làm sao cũng không nghĩ đến, ý tứ của Mẫn Du Nhiên, cũng không chỉ là vì tỷ thí thắng thua.

Thời gian ba ngày trong nháy mắt liền qua, Đông Phương Ngữ Hinh thủy chung là không đi qua nghênh chiến.

Nàng rất ít đi ra ngoài, cho nên...... Cơ hội cùng Mẫn Du Nhiên gặp mặt cũng không nhiều.

Nhưng mà, không nghĩ tới trưởng lão của Đan học viện lại gọi nàng qua, nói là có việc muốn thương nghị.

“Muốn luyện chế bát giai đan dược?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận