Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, vẫn là một thân bạch y như cũ, phiêu dật như tuyết, làm cho người ta nhìn cảm giác giống như thiên nữ hạ phàm.
“Ngữ Hinh, thật đúng là làm cho bổn vương kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) đâu?”
Tứ vương gia nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh cùng một người nam nhân ở cùng nhau, trong lòng có chút không thoải mái, lại vẫn đi tới như cũ, thanh âm mang theo vài phần ghen tuông.
“Ngữ Hinh gặp qua vương gia......”
Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cúi người, nhẹ giọng nói:
“Vương gia, đấu giá sẽ lập tức bắt đầu, vẫn là mời vương gia đi đến gian khách quý đi......”
“Cũng tốt......”
Lệ mâu hung hăng quét Mạnh Hạo liếc mắt một cái, Mạnh Hạo lại chỉ cười cười, cũng không có để ý.
“Ngữ Hinh.... ....”
Nhìn thấy bên người Ngữ Hinh không có người, Lục vương gia mới đi qua, thấp giọng nói:
“Quy Nguyên đan kia nhưng là thật sự?”
“Vương gia lo lắng cái gì vậy? Vẫn là nói, vương gia đối với cái này cũng có hứng thú?”
“Ha ha, Ngữ Hinh, điều này cũng là không phải, chính là, xem người đến hôm nay, rất nhiều là vì cái này mà đến ......”
Lục vương gia lo lắng nhìn thoáng qua, Đông Phương Ngữ Hinh nói rõ mở phòng bán đấu giá, lúc đó hắn liền cảm thấy không ổn, bán đấu giá này so với cái khác, đều nguy hiểm hơn.
“Vương gia không cần lo lắng, mở phòng bán đấu giá này, phòng bị hẳn là không thành vấn đề ......”
Đông Phương Ngữ Hinh tự tin nói, Lục vương gia ha ha cười:“Nàng nhưng là đủ khiến cho bổn vương giật mình ......”
Tứ vương gia, còn có Mạnh Hạo, hơn nữa nam tử áo đên bên người nàng lúc trước, Đông Phương Ngữ Hinh, cũng thật sự là một nhân vật.
Người như vậy, nếu là có thể luôn luôn đi theo bên người hắn, cùng hắn mà nói, nhưng là rất có có ích.
Buông xuống một tia tính kế loé lên trong mắt, nàng đối với Tứ vương gia vô tâm, vậy đối với mình thì sao?
Tựa hồ, hắn nên lấy lòng nhiều mới tốt a.
Nhưng mà, bên người nàng có một đứa trẻ, như thế cũng phiền toái.
Chẳng qua, hắn cũng không phải là Tứ vương gia ngu ngốc kia, hắn sẽ nghĩ một biện pháp giải quyết chuyện này.
*****
“Lục vương gia......”
Hội đấu giá kết thúc hoàn mỹ, mà Quy Nguyên đan kia, càng bán ra với giá trên trời bốn trăm vạn a.
Bốn trăm vạn, đây là cái khái niệm gì? Nếu như để Đông Phương Ngữ Hoa biết những thứ này đều là tiền của Đông Phương Ngữ Hinh, phỏng chừng nàng ta sẽ hâm mộ mà trực tiếp té xỉu!
“Ngữ Hinh, như thế nào?”
Đông Phương Ngữ Hinh rất ít trực tiếp tìm đến hắn, nghe được nàng đến bái phỏng, Lục vương gia kích động thiếu chút nữa tự mình đi ra ngoài đón.
“Vương gia cũng biết Quy Nguyên đan là ai mua?”
Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt nhíu mày, Lục vương gia sửng sốt, hắn làm sao mà biết người kia là ai, một gương mặt mới.
Vốn cho rằng Tứ vương gia sẽ thề sống chết mua trở về, chẳng qua một người thần bí ra giá cao, ngoài ý muốn trúng được.
“Như thế nào, Ngữ Hinh?”
“Vừa mới là người của hoàng thượng......”
Lúc nghe được Hồng Lăng báo cáo tin tức này, Đông Phương Ngữ Hinh cũng sửng sốt, nàng không nghĩ tới hoàng thượng thế nhưng cũng sẽ cảm thấy hứng thú.
“Cái gì, phụ hoàng?”
Nếu là hoàng thượng thật sự muốn, vậy lần trước hẳn là cũng sẽ không buông tha a.
Nhưng vì sao, lần trước không có ra tay, lần này lại bỗng nhiên......
“Lục vương gia, ta nhớ được lần trước, Tứ vương gia chụp đến một viên, ngươi nên biết làm như thế nào rồi?”
Loại sự tình này, nếu là hoàng thượng không có hứng thú thì thôi, nếu có hứng thú, Tứ vương gia liền đủ buồn bực.
Ba trăm vạn mua gì đó, cơ hồ hắn tìm tất cả tiền có thể có.
Đưa cho hoàng thượng liền rất lỗ vốn , không tặng đi, kia nhưng là......
Bất hiếu.
Hơn nữa, y như tu vi của Tứ vương, hiện thời tất nhiên còn chưa có dùng.
Thật ra, đáng tiếc là Uất Trì Tà Dịch không ở đây, nếu hắn ở đây rồi trộm ra, liền cũng có ý tứ .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...