Vân Tử Mạn bởi vì kích động nên đã không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Thượng Quan Khinh Vãn nắm bàn tay Vân Tử Mạn, đôi mắt trí tuệ linh động cho nàng ta một ánh mắt an ủi, lúc này hai mẹ con nói cái gì cũng đều trở nên vô dụng, vỏn vẹn chỉ một ánh mắt này, như vậy đều đã đủ rồi.
Cảm xúc tạm hoãn bình phục lại, Vân Tử Mạn sau khi lấy lại tinh thần thì mới nhớ đến chuyện cần nói, Thượng Quan Gìa dặn nàng nhất định phải cùng nữ nhi hảo hảo nói chuyện, bất luận như thế nào cũng phải nhanh chóng đem Thượng Quan Khinh Vãn gả ra ngoài.
“Vãn nhi, phụ thân con nói… Chuyện Do phủ đến cầu hôn, muốn con suy xét cân nhắc lại.” Đôi mi thanh tú của Vân Tử Mạn nhíu lại, tuy rằng nàng cũng thật không đồng ý chuyện hôn sự này, nhưng lão gia đã nói như vậy nàng cũng không thể không nghe theo. (khổ bà, thương con nhưng lại sợ chồng, số khổ a)
“Nương, vừa rồi không phải Vãn Nhi đã nói cho ngài nghe rồi sao? Chuyện này đều là quỷ kế của tam di nương, nếu nữ nhi bị gả ra ngoài, những ngày sau này của ngài trong phủ nhất định càng thêm cô khổ đơn độc, không có người bầu bạn.” Thượng Quan Khinh Vãn bĩu môi, Vân Tử Mạn lại nhắc đến chuyện này, thật sự khiến nàng thật phiền chán nha.
“Nương cùng phụ thân con làm vợ chồng nhiều năm như vậy, lấy hiểu biết của ta đối với hắn, sau khi trải qua chuyện nhị hoàng tử tự tìm đến cửa từ hôn, phụ thân con vì muốn cứu vãn mặt mũi,nhất định sẽ nghĩ mau chóng tìm một nhà khá giả cho ngươi gả ra ngoài.” Vân Tử Mạn bất đắc dĩ lắc đầu, đăm chiêu giống như đang suy nghĩ chuyện gì, cái người phản bội nhị hoàng tử kia nàng cũng có nghe qua, năm vừa rồi đã hai mươi lăm tuổi còn chưa phối hôn, hình như thân thể có chút tàn tật, nam tử như vậy cho dù có hoàn cảnh tốt như thế nào đi nữa, nàng cũng không muốn con gái gả đi qua.
“Nương, Vãn Nhi không muốn lập gia đình! Ngài đã hiểu biết phụ thân như vậy, vậy ngài nhất định phải giúp nữ nhi tìm cách phá giải.” Thưởng Quan Khinh Vãn lắc lắc tay Vân thị, làm nũng cười nói.
Bị nữ nhân tội nghiệp cầu xin như vậy, thì có mẫu thân nào có thể không mềm lòng đây? Vân Tử Mạn thật đúng là dùng hết sức động não suy nghĩ, hy vọng có thể tìm ra một sách lược vẹn toàn, khiến cho Thượng Quan Gìa cùng Liễu thị kia đều chết tâm.
“Ai! Có…” Nhãn sắc Vân Tử Mạn đột nhiên sáng lên, ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn cũng tò mò nhìn chằm chằm nàng ta, không nghĩ tới phụ nhân thật đúng là có thể nghĩ ra biện pháp, kỳ thực nàng chỉ là thuận miệng nói ra, mặc kệ Thượng Quan Gìa dùng cách nào bức tử nàng lập gia đình, nàng cũng sẽ không đi vào khuôn khổ.
“Nương đã nghĩ ra biện pháp tốt gì a? Mau nói con nghe một chút…” Thượng Quan Khinh Vãn chớp chớp mắt, nhìn phụ nhân cười hỏi.
“Chúng ta có thể đi tìm Thái hậu nương nương, nàng ta luôn luôn đều rất chiếu cố mẹ con chúng ta…” Vân Tử Mạn lúc này chợt nhớ tới chỗ dựa vững chắc luôn luôn giúp đỡ mình năm đó --- Thái hậu nương nương, tuy rằng chẳng có quan hệ huyết thống gì, nhưng Thái hậu nương nương lại cùng nàng tâm đầu ý hợp, thường xuyên sẽ chiêu nàng vào trong cung trò chuyện.
“Thái hậu nương nương? Ý nương là nói… Để Thái hậu nương nương chặt đứt ý nghĩ của phụ thân…” Trong mắt Thượng Quan Khinh Vãn khẽ lướt qua một tia tinh quang.
“Lời nói của chúng ta một câu cũng không thể lọt vào tai phụ thân con, nếu là do Thái hậu nương nương mở miệng, tất nhiên liền không giống chúng ta…” Vân Tử Mạn gật đầu, chỉ là hôm nay nàng vừa mới tiến vào cung, ngày mai lại đi thì có vẻ quá đường đột, hay là để chờ mấy ngày nữa, sau đó nhìn như tuỳ ý mang theo Vãn Nhi cùng đi, giả bộ lơ đãng cùng Thái hậu nương nương nói chuyện một lúc.
“Chủ ý của nương rất đúng, vậy… Chúng ta liền quyết định như vậy đi.” Thượng Quan Khinh Vãn thoạt nhìn rất vui vẻ, bỡi vì nàng có thể có cơ hội tiến vào cung vui chơi, cho tới bây giờ nàng còn chưa biết hoàng cung cổ đại có hình dáng gì nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...