Cố phủ đại trạch, tối xa hoa là Đông uyển.
Cố phủ Đông uyển, to rộng nhất lại là Thúy Trúc cư.
Cố Hương Ngưng nằm dài trên trường kỷ, hai mắt lim dim. Nha hoàn Bích Nhi ở bên trái, khe khẽ quạt. Nha hoàn Bích Châu bên phải, đang cặm cụi ngồi bóc hạt dẻ.
Bộ dạng này, ừm, chính là rất hưởng thụ hưởng thụ.
Đều nói xuyên qua hảo. Này xem ra, đích thực không sai!
Cố Hương Ngưng đến nơi này đã được ba ngày.
Ba ngày trước, khi tỉnh lại, nàng đột nhiên phát hiện, không gian cùng thời gian, thế nhưng đột ngột thay đổi rồi!
Nàng không còn là diễn viên trẻ đang lên Cố Ngưng Hương, mà trở thành Cố gia thất tiểu thư Cố Hương Ngưng.
Nơi này là một cái triều đại mà nàng chưa từng đọc được trong sách sử, gọi là Đại Triệu quốc. Đương triều Thừa tướng là thân thúc thúc của nàng.
Cố phủ có tam phòng. Đại lão gia Cố Thừa Viễn sớm không còn, đại phòng hiện tại chỉ có nàng cùng thân mẫu La thị, di nương tỷ muội gì khác đều không có.
“Tiểu thư, lão thái thái tới.”
Từ bên ngoài viện, một nha hoàn chạy nhanh vào. Cố Hương Ngưng nghe được là lão phu nhân đến, vội vàng nhỏm dậy, gương mặt vốn phút trước còn đắc ý hí hửng, lập tức biến thành ảm đạm ảm đạm. Khí chất toàn thân cũng theo đó thay đổi, khiến nha hoàn nhóm nhìn thấy mà trợn mắt.
“Thất nha đầu, thân mình ổn? Đầu có còn đau? Như thế nào lại nằm ở bên ngoài?”
Cố lão phu nhân còn chưa vào đến cửa, chỉ thoáng nhìn Cố Hương Ngưng nằm trên trường kỷ ngoài sân, tâm đã lo lắng đến nảy lên. Thất nha đầu sức khỏe còn chưa khôi phục, nếu là thêm bệnh phải làm thế nào? Nghĩ đến đây, mắt nhìn mấy nha hoàn đã có chút sát ý.
“Các ngươi đây là như thế hầu hạ tiểu thư? Người tới! Lôi hai cái tiện tỳ này ra ngoài, trượng tễ!”
“Uy...” - Cố Hương Ngưng giật mình. Lão phu nhân mấy ngày qua tới thăm nàng không ít lần, luôn là một bộ dạng từ ái, không nghĩ tới có thể đột nhiên muốn mạng người như vậy.
“Tổ mẫu, là Ngưng nhi cảm thấy, thời tiết hôm nay không sai, tâm tình cũng theo đó tốt lắm, liền kiên quyết muốn ra ngoài. Hai người bọn họ ban đầu cũng đã ngăn cản, nhưng Ngưng nhi trực tiếp ra lệnh, các nàng cũng không có cách nào a...”
Cố Hương Ngưng cười hì hì, chạy tới bám lấy tay Cố lão phu nhân, còn tiện đà đu đưa. “Tiết thần y cũng nói, Ngưng nhi nếu tâm trạng tốt, đối với việc trị bệnh rất là hữu ích đâu!”
“Hửm? Thật như thế?” - Cố lão phu nhân quay lại nhìn Tiết Quý đang đứng đằng sau, trong mắt có vẻ dò hỏi.
Tiết Quý khóe môi khẽ giật.
Hắn khi nào thì nói như vậy hả?
Liếc về phía Cố Hương Ngưng, thấy tiểu nha đầu đang liều mạng ra ám hiệu, hắn không hiểu sao khóe môi khẽ cong. Quay sang Cố lão phu nhân, Tiết Quý ôm quyền, rất là phối hợp: “Hồi lão phu nhân, quả thực có chuyện này.”
Cố lão phu nhân thần sắc có chút hòa hoãn:
“Nếu là như thế, ta không phạt các nàng là được. Bất quá, thất nha đầu, ngươi cũng không được quá tùy hứng! Muốn phơi nắng, phơi một chút là được. Sức khỏe lâu dài mới là trọng yếu!”
“Tổ mẫu, Ngưng nhi biết, người tốt với ta nhất!” - Cố Hương Ngưng cười tít mắt, đầu không ngừng cọ cọ vào cánh tay Cố lão phu nhân.
Lão phu nhân bật cười:
“Tiểu nha đầu, quá một năm liền muốn cập kê, như thế nào không một chút trưởng thành? Đều do ta quá sủng ngươi! Có cô nương gia nhà nào, cả ngày lăn qua lăn lại, giống như tiểu hầu tử...”
“Tổ mẫu...”
“Được rồi, được rồi! Bớt nũng nịu! Ở đây có mấy loại thuốc, là Tiết thần y vừa mới đưa tới.” Cố lão phu nhân vỗ vỗ tay Cố Hương Ngưng. “Đều là dược quý. Làm cho bọn nha hoàn cẩn thận sắc, không thể xảy ra chút sai lầm!”
Lại đưa thuốc tới nữa? Cố Hương Ngưng trong lòng gào thét, ba ngày vừa rồi, lượng thuốc đưa tới trong Thúy Trúc cư, cơ hồ đã đủ để nàng mở một cái dược phô cỡ nhỏ. Nhưng thân là một diễn viên trẻ tiềm năng, bạn nhỏ Cố Ngưng Hương tuyệt đối không để bản thân có chút luống cuống, bên ngoài mặt vẫn là một bộ dạng cảm động đến muốn khóc:
“Tổ mẫu quan tâm, là Ngưng nhi phúc khí!”
“Ân. Uống xong dược, thì nghỉ ngơi nhiều một chút! Hôm nay ta còn có việc, ngày khác sẽ đến thăm ngươi.”
Cố lão phu nhân đi rồi, Cố Hương Ngưng như trút được gánh nặng, vội vàng sai Bích Nhi, Bích Châu dọn dẹp dọn dẹp. Cũng không để ý, ở phía sau, Tiết Quý trước khi rời khỏi, khóe môi khẽ cong, thật sâu liếc về phía nàng.
...
“Tiểu thư a, hù chết nô tỳ!” Bích Nhi ôm ngực, thở hổn hển.
“Hửm?” - Cố Hương Ngưng bỏ một quả hạt dẻ vào miệng, đưa mắt về phía Bích Nhi, ra ý hỏi.
“Vừa rồi, lão phu nhân phát hỏa, nô tỳ sợ đến không cách nào diễn tả! Nếu không phải tiểu thư cầu tình, cái mạng nhỏ này của nô tỳ, ô ô ô..., chỉ sợ đã không còn!”
“Nghiêm trọng như vậy?” - Cố Hương Ngưng trợn mắt. “Ngươi nói quá đi? Ta thấy, tổ mẫu đơn thuần chỉ là hù dọa...”
“Không nói quá! Thực sự!” - Bích Châu ở một bên pha trà, vội gật đầu như giã tỏi. “Nếu không phải tiểu thư được sủng, không chỉ Bích Nhi, ngay cả nô tỳ, e là cũng lành ít dữ nhiều!”
“Ta trước đây... rất được sủng a?”
Cố Hương Ngưng ngừng nhai, có chút đăm chiêu. Cũng không trách được nàng, tuy rằng Bích Nhi cùng Bích Châu liên tục nói, nàng tại Cố phủ địa vị cực kỳ khác biệt. Nguyên nhân chính là vì, Cố lão phu nhân cháu trai cháu gái rất nhiều, cố tình chỉ sủng một mình nàng! Nhưng mà, Cố Hương Ngưng chưa tiếp xúc với những người khác, cái gọi là độc sủng kia đến cùng tư vị như thế nào, nàng còn chưa cảm nhận được rõ ràng. Trong mắt Cố Hương Ngưng, Cố lão phu nhân cũng giống như bà ngoại của nàng ở hiện đại, từ ái quan hoài. Bởi vậy, nàng đối với lão phu nhân cũng giống như đối với thân nãi nãi, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Xem ra, cũng đến lúc, nàng không thể cứ mãi ở trong Thúy Trúc cư, trốn tránh sự thật, rằng bản thân đã xuyên qua. Nàng nên ra ngoài, tìm hiểu Cố phủ, cũng thuận tiện cho sinh hoạt sau này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...