Đáng ra yến hội như thế này, Tô Mạn Đình không có tư cách tham gia, bởi vì cho dù phu quân nàng ta có huyết thống hoàng thất, nhưng không có công danh trên người lại càng không có phong vương phong hầu gì, tuy nhiên nàng lại là con dâu của Tam công chúa, thường ngày hay theo Tam công chúa tiến cung ra mắt Thái hậu. Mặc dù nàng ta ăn nói điêu ngoa tùy hứng, lại nhiều chuyện nhưng trước mặt Thái hậu vẫn biết thu liễm vẻ khoe mẽ của mình, cho nên Thái hậu cảm thấy nàng ta rất thẳng thắn, có chút yêu mến nàng ta, cố ý dặn dò Tam công chúa lần này đưa Tô Mạn Đình theo, cho nàng ta lấy tư cách con dâu Tam công chúa trở nên nổi bật.
Thời gian đã qua được một lúc, phu nhân phủ Quốc công và một vài phu nhân hoàng thân cũng lần lượt đến. Bình An ngồi ở một góc, thỉnh thoảng gật đầu với người mới tới. Nếu gặp phải người thân phận cao hơn mình thì đứng lên hành lễ. Trong khoảng thời gian đó Bình An thấy được một người quen, đó là Thuận Thân Vương phi. Thuận Thân Vương phi trông thấy Bình An cũng hết sức cao hứng, chủ động chào hỏi với nàng, lại cám ơn sự chăm sóc của Tô Bá Hiên với tiểu Thế Tử lúc ở Nguyên Hóa. Tiểu Thế Tử năm ngoái hồi kinh, được Hoàng thượng coi trọng, đưa đến Tân Tử Khẩu luyện binh, con đường sau này có thể nói là rất sáng sủa. Tiểu Thế Tử hay đề cập tới Bình An, nói nàng là nữ nhi nhưng không thua kém đấng mày râu, tuy là nữ lại rất giỏi sử dụng Cửu Tiết roi, nghe vậy khuôn mặt Bình An đỏ lên.
Hai người đang trò chuyện thì thấy mấy vị phu nhân trước mặt đứng lên, cùng hướng ra cửa lớn hành lễ chào hỏi. Bình An xoay người nhìn lại, một vị quý phụ khoác áo lông chồn màu trắng hiên ngang bước vào, phía sau là một nữ tử dung mạo xinh đẹp mặc áo lông cáo viền tím, đúng là Tô Mạn Đình với vẻ mặt kiêu ngạo đang hưởng thụ sự tán tụng và thỉnh an của người xung quanh.
Rất nhanh, Tô Mạn Đình đã phát hiện ra Bình An ở trong đám người, cũng không bắt chuyện, chỉ theo chân Tam công chúa xã giao với mấy vị phu nhân. Khi đến bên cạnh Cung Thân Vương phi, chẳng biết nói gì bên tai bà ta, trong mắt Cung Thân Vương phi kia bắn ra tinh quang nhìn về phía Bình An. Bình An không biết nguyên cớ, chỉ theo lễ mỉm cười hỏi thăm, lại đổi lấy gương mặt lạnh lùng của bà ta. Về sau Vương ma ma giới thiệu, Bình An mới biết vị kia là Cung Thân Vương phi. Hai năm trước Tô Bá Hiên tiến hành điều tra vụ án tà thuật Nam Cương, Cung Thân Vương phi cũng bị liên đới, nghe nói vị Thế Tử kia bây giờ vẫn bị Hoàng thượng giam giữ.
Thuận Thân Vương phi cũng không đi qua góp vui, bà với Tam công chúa trước nay lạnh nhạt, hai người cũng không hợp tính, cho nên cũng không muốn qua đó để bị mất mặt làm gì, cùng Bình An hàn huyên mấy câu rồi về chỗ mình.
Bình An một mực yên tĩnh ngồi một góc, thậm chí sau khi Thái hậu và Hoàng hậu đến điện Minh Thanh, trò chuyện vui vẻ với họ hàng nữ quyến, nàng cũng không khiến người ta chú ý. Ngay cả Tô Mạn Đình cũng không tới tìm nàng gây phiền phức, đến khi nàng tưởng tất cả mọi người đã bỏ qua nàng thì đột nhiên nghe được Cung Thân Vương phi nhắc đến danh hào của nàng."
"... Hoàng hậu nương nương, người hỏi nhầm người rồi, nghe nói phu nhân Định Bắc Hầu rất tinh thông kỹ nghệ này đó."
Hoàng hậu lập tức hứng thú, gọi Bình An qua, thân thiết thăm hỏi vài câu.
"Nghe nói ngươi biết sử dụng roi Cửu Tiết, còn dùng rất giỏi, nên biết nữ tử tập võ rất hiếm, được giống như ngươi lại càng khó."
Bình An khiêm nhường mấy câu, tỏ rõ bản thân vì cường thân kiện thể, cũng không phải rất am hiểu. Hoàng hậu lại hỏi chuyện lúc nàng ở Xích Giang, luôn miệng khen ngợi nàng anh dũng, vì triều đình bình định phủ Trần Quốc Công đã góp sức không ít.
Ngay tức khắc có người phụ họa khen ngợi Bình An mấy câu, Tô Mạn Đình cũng nở nụ cười nhìn Bình An, nhưng thỉnh thoảng quan sát sắc mặt Thái hậu, chỉ thấy gương mặt Thái hậu tuy ôn hòa nhưng không quá để ý tới chuyện này, còn uyển chuyển nhắc nhở Hoàng hậu phi tần nên tránh nghị luận triều chính trong hậu cung.
"Nữ tữ thủy chung cần phải lấy ‘nghi đức nghi dung’ (đạo đức, phẩm hạnh, diện mạo) làm trọng, tuy luyện tập võ nghệ có thể cường thân kiện thể nhưng không nên trầm mê trong đó, nay ngươi đã là phu nhân Hầu môn danh giá, càng phải lấy chuyện giúp chồng dạy con làm trọng, những việc đánh đánh giết giết kia nên giao cho nam nhân làm." Câu nói của Thái hậu ôn hòa, gương mặt hiền từ, sau cùng còn nói thêm một câu vui đùa, nhưng lại phủ nhận tài nghệ của Bình An. Thấy gió thổi lập tức có người nhận ra hàm ý trong đó, có người cho rằng roi Cửu Tiết nguy hiểm dễ dàng đả thương người khác, có người lại nghĩ nữ tử nên học tập cầm kỳ thi họa, có người thì lại cảm thấy thân thể khỏe mạnh không bằng dịu dàng nhu mì khiến người khác thương yêu.
"Các vị sao biết được ngoài võ nghệ ra thì phu nhân Định Bắc Hầu không biết tài nghệ gì khác?" Cung Thân Vương phi cố tình nhắc nhở. "Có lẽ người ta cũng tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa khác đó."
Hoàng hậu không ngờ vì mình mà Thái hậu có thành kiến với phu nhân Định Bắc Hầu, vô cùng hối hận, muốn giúp nàng xoay chuyển tình thế liền cười nói với Thái hậu: "Nói vậy ngược lại là chúng ta hiểu lầm, cổ nhân nói nữ tử không tài mới là đức, thế nhưng thần thiếp cảm thấy kỹ nghệ cũng tốt cho thân thể, nhiều tài nghệ bao giờ cũng tốt."
Thái hậu gần đây cưng chiều Hoàng hậu, không muốn làm mất thể diện của bà, gọi Bình An lại bên cạnh, kéo tay nàng cười nói: "Nói cứ như lão thái bà này không biết thông tình đạt lý gì vậy, ngươi lần đầu tiên tiến cung, chớ để lão thái bà này hù dọa. +diễn.đàn.lê.quý.đôn+ Ai gia thấy ngươi thông minh lanh lợi, Định Bắc Hầu có thể lấy được ngươi cũng là phúc khí của hắn."
"Tạ ơn Thái hậu khích lệ, nô tì thực không dám nhận." Bình An vội vàng cúi người.
"Thái hậu, không bằng để Đình nhi bêu xấu một kỹ nghệ của mình." Thái hậu thấy nói chuyện là Tô Mạn Đình, ngược lại có hơi ngạc nhiên.
"Con khỉ bướng bỉnh ngươi, có cái gì xấu mà hiến?" Khác với vẻ lạnh nhạt với Bình An, giọng điệu khi Thái hậu nói chuyện với Tô Mạn Đình rất thân thiết, vẫy nàng ta lại. "Ngươi nói xem, hôm nay lại có ý đồ xấu gì rồi?"
"Đình Nhi sẽ gảy một từ khúc cho Thái hậu."
"Ai gia thật không biết ngươi còn biết gảy đàn nữa đấy." Thái hậu mặt mày đều cong cong, sai người đưa đàn tới.
Tô Mạn Đình cũng không trì hoãn, lập tức ngồi xuống đàn. Tuy không thể nói là kinh vi thiên nhân (*), nhưng ý cảnh u viễn như nước chảy mây trôi, ngay cả Tam công chúa cũng không ngờ tài đánh đàn của nàng ta lại tốt đến thế, nghe được Thái hậu khen ngợi Tô Mạn Đình không ngớt, Tam công chúa thấy vô cùng vinh quang.
(*)Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy người nào đó hoặc nghe thấy gì đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
"Quả thực là có mấy phần bản lãnh, trước đây sao lại không phát hiện ra chứ?" Ánh mắt Thái hậu nhìn Tô Mạn Đình càng trở nên hiền hòa.
"Hồi bẩm Thái hậu, kỳ thực tài đánh đàn của Đình Nhi cũng không coi vào đâu." Tô Mạn Đình cung kính thi lễ với Thái hậu, nghiêm mặt nói: "Nếu nói tới tài đánh đàn, Đình Nhi con kém xa vị biểu tỷ bên nhà mẹ đẻ, thậm chí ngay cả một phần vạn của tỷ ấy cũng không bằng, mà tài đánh đàn của Đình Nhi cũng là nhờ biểu tỷ dạy bảo."
"Người đến ngay cả ngươi cũng tán dương, không biết là thần thánh phương nào?" Thái hậu thấy vẻ mặt sùng bái của Tô Mạn Đình, rất hứng thú. "Nàng ta là tiểu thư nhà ai?"
"Thái hậu nói đùa. Biểu tỷ của Đình Nhi mất mẹ từ thuở nhỏ, luôn sống nhờ trong nhà Đình Nhi, có thể nói là thanh mai trúc mã với Đình Nhi và hai vị huynh trưởng, không chỉ Đình Nhi rất tán thưởng tỷ ấy, ngay cả các huynh trưởng cũng rất quý trọng tỷ ấy." Tô Mạn Đình không để ý tới Tam công chúa đã biến sắc mặt, tiếp tục nói: "Ngoại trừ cầm kỳ thư họa, biểu tỷ cũng có nghiên cứu về thi từ ca phú, thậm chí cả nữ công (thêu thùa may vá) cũng rất thành thạo, àiii, nhưng xuất chúng như vậy lại không hơn được môn đệ của tẩu tử con, nếu không..."
Nghe được những lời ấy, không ít người có mặt ở đây đều thổn thức, không cần phải nói cũng biết biểu tỷ đa tài đa nghệ trong miệng Tô Mạn Đình là ai, mà nàng ta hết lần này đến lần khác lại so sánh với tẩu tử của mình, điều này không phải ứng với tin đồn "Tài nữ cảnh đời xót xa, chịu khổ mười sáu năm, tiếc rằng thua bởi thiên kim nhà giàu" đang truyền đi khắp đầu đường xó chợ trong kinh đó sao?
Cho dù Thái hậu Hoàng hậu ở trong cung nhưng cũng nghe được một hai lời đồn này, biểu tiểu thư của Tô phủ tài mạo vẹn toàn, vốn là lương duyên giai phối với Định Bắc Hầu, khi không lại bị tiểu thư Quý gia chia rẽ. Tiểu thư Quý gia kia vì gả cho Hầu gia, mặt dạn mày dày quấn quýt si mê hai năm ở nơi đóng quân của Hầu gia nên mới dẫn tới đoạn nhân duyên này.
"Vậy biểu tiểu thư nhà ngươi đã có hôn phối chưa?" Giọng điệu Cung Thân Vương phi không tốt lành gì.
Tô Mạn Đình lắc đầu, mặt mũi buồn bã: "Biểu tỷ thường nói cuộc đời này nguyện đợi một người, đầu bạc không chia. Trong lòng tỷ ấy đã có người thương mến, trừ hắn ra ai cũng không gả, bằng không thà rằng sống dưới cổ phật thanh đăng (đi tu) cả đời."
"Còn có nữ tử trinh liệt bực này sao..." Thái hậu đã từng này tuổi, lâu rồi không nghe được chuyện như thế, nhất thời buồn bã.
"Nam tử mà nàng ta để ý rốt cuộc là người phương nào, vì sao hai người không thể viết tiếp giai thoại cùng kết lương duyên?" Người không biết chuyện không tự chủ đưa mình vào nhân vật, luyến tiếc không dứt thay cho nữ chủ nhân trong miệng Tô Mạn Đình.
Bình An liền cảm thấy có vài ánh mắt phóng tới trên người mình, có khinh thường có oán giận có đồng tình có vui sướng khi người gặp họa, cũng có người trẻ tuổi nóng vội lên tiếng trước: “Thanh mai trúc mã cũng không đánh lại người liều chết quấn quýt cứng rắn mài gậy đánh uyên ương…”
"Cái gì mà gậy đánh hay không đánh?" Thuận Thân Vương nhìn qua, quát lên với những người nghe theo lời đồn nhảm nhí: "Nơi này là nơi nào, những việc riêng tư về nữ nhi tình trường không nên nói ở đây, tránh làm dơ bẩn lỗ tai Thái hậu lão nhân gia."
Hoàng hậu cũng rất coi thường những tin đồn như thế, gật đầu nói: "Thuận Thân Vương phi nói rất đúng, có một số việc chẳng qua cũng chỉ là tin đồn, chân tướng thế nào cuối cùng cũng chỉ có đương sự mới biết, mà không phải chúng ta ở đây có thể tùy tiện phân biệt thị phi, chỉ sợ ngược lại càng tô càng đen, tăng thêm phiền não mà thôi." Lời nói ý vị thâm trường, nhìn qua Bình An, thấy nàng vẫn mang vẻ mặt vinh nhục không sợ hãi, gật đầu tán thưởng.
Thấy Hoàng hậu lên tiếng, những người khác cũng không tiện tiếp tục nghị luận, Thái hậu cũng cho rằng Hoàng hậu nói có lý, chân tướng cuối cùng ra sao sau này sẽ được phơi bày.
Bất quá có người lại hết lần này tới lần khác khăng khăng gây khó dễ cho Bình An, chợt nghe Cung Thân Vương phi không thể chịu đựng nổi nói: "Nghe nói phu nhân Định Bắc Hầu trước đây một mình ở lại Xích Giang hai năm, quả đúng là phu thê tình thâm đây."
Còn không đợi Bình An lên tiếng, Tô Mạn Đình liền cướp lời phản bác: "Cung Thân Vương phi nói thế là không đúng, đại ca ta và tẩu tử mới thành thân có mấy ngày thôi. Ngày đó bọn họ ở Xích Giang đều trong sạch, làm gì đã nói đến phu thê tình thâm." Nghe như là giữ gìn cho Bình An, nhưng ngẫm nghĩ lại thì sẽ biết hàm ý trong câu nói của nàng ta. Câu chuyện vừa ngừng lại bị người ta tiếp tục bàn luận, ngay cả Thái hậu cũng bất giác nhíu mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...