Bình An một tay cầm tấm địa đồ da dê, một tay cầm đèn lưu ly, chân bước nhanh hơn. Đây là tầng "Huyền", tầng này có năm nhánh ám đạo (đường tối) ba ám thất (phòng tối), nàng nhất định phải nhanh chóng đi qua chúng để tiến vào tầng "Hoàng" tiếp theo. Theo như địa đồ, bí thất Ngụy gia chia làm bốn tầng "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng" bao gồm mười ba ám thất và hai mươi tám nhánh ám đạo, phân tán khắp nơi như mạng nhện. Cho dù có bản đồ trong tay cũng rất dễ dàng lạc đường, càng chớ nói đến việc trong vòng một canh giờ tra rõ toàn cảnh của bí thất.
Đều nhờ Bình An thường ngày ngoài luyện tập roi Cửu Tiết thì cũng đọc nhiều bộ sách, trong đó có "Bát Trạch Kinh Thuật" ghi chép lại một vài cách sắp xếp phong thủy của âm dương lưỡng trạch (*) tương đối làm nàng hứng thú. Khi ấy nàng còn cầm giấy bút bắt chước từng nét, ký ức về các phương vị trận pháp vẫn còn mới mẻ. Mỗi bí thất vẽ trên tấm địa đồ da dê này trông thì lộn xộn, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó được sắp xếp theo âm dương bát quái đồ của "Bát Trạch Kinh Thuật", theo một quy tắc nhất định, hơn nữa cửa ra vào không phải chỉ có một như Ngụy Hoằng Trạch nói, chẳng qua trên địa đồ không đánh dấu mà thôi. Nếu cứ dựa theo tám phương Kiền, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái để kiến tạo bí thất, vậy thì mỗi tầng sẽ có một sinh môn, tức là lối ra, có lẽ vô cùng bí mật nhưng nhất định sẽ có.
(*)Âm trạch: Là cuộc đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chôn vào một cuộc đất tốt về phong thủy thì sẽ truyền được phúc đức cho con cháu đời sau.
Dương trạch: Là cuộc đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố. Dương trạch phải hài hòa với thiên nhiên, có môi trường tốt đẹp, làm cho con người thấy vui tươi, mạnh khỏe, hạnh phúc. Dương trạch tốt tức là môi trường tốt.
Xuyên qua tám nhánh ám đạo, cuối cùng Bình An đã phát hiện được lối vào của tầng tiếp theo, trên địa đồ đánh dấu là tầng "Hoàng". Mới vừa bước đến lối vào, một luồng khí nóng phả vào mặt. Khác với ba tầng ẩm ướt kia, mặc dù tầng này ở dưới cùng nhưng rõ ràng là khô mát ấm áp hơn so với các tầng trước. Bình An cầm theo đèn cẩn thận bước xuống mặt đất, thay vì giống như các tầng trước, tầng này có ba nhánh ám đạo, mỗi nhánh lại có một ám thất, giữa các ám thất được nối thông với nhau. Mới đầu xem ra, toàn bộ tầng hầm cũng không như Bình An dự đoán, thậm chí một chút dấu vết về việc giấu diếm quân lương cũng không có.
Bình An không khỏi có chút nản lòng, ngay khi nàng ôm tia hi vọng cuối cùng đi đến ám thất thì bất chợt có một cái bóng vụt qua ngay trước mặt nàng, tốc độ cũng không nhanh, chẳng qua là ánh sáng quá mờ lại có chút khoảng cách nên khiến người ta có cảm giác hư ảo.
"Ai?" Bình An theo bản năng lên tiếng hỏi, bỗng nhiên nhớ tới chẳng lẽ là "con chuột" trong miệng Ngụy Hoằng Trạch. Nàng hơi do dự nhưng vẫn bước nhanh hơn về hướng đó, mới ra khỏi ám đạo thì dư quang khóe mắt lóe lên, một bóng đen bổ nhào về phía nàng, nàng nhanh nhạy né đi khiến bóng đen vồ hụt đột nhiên ngã xuống đất.
"Ta không phải là "chuột", ta không phải..." Thanh âm yếu ớt kèm theo hoảng sợ vang lên, một nữ tử tóc tai rối bời, quần áo rách nát tầm mười bốn mười lăm tuổi ngã nhào xuống đất, liên tục lắc đầu xua tay nhìn Bình An. Cú nhảy vừa rồi dường như đã lấy đi hết sực lực của nàng ta, lúc này nàng ta co quắp ngồi dưới đất, muốn đứng lên mà lực bất tòng tâm.
Bình An trông thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng ta, nghĩ nhất định là nàng ta đã chạy trốn mấy ngày trong căn hầm rồi mới chạy tới tầng này, hẳn đã bị đói rất lâu nên liền móc túi hoa trong người ra, bên trong có bốn miếng bánh mứt hồng lúc trưa nàng cố ý bỏ vào để đưa cho nữ tử kia.
Nữ tử hết sức cảnh giác nhìn Bình An, thấy nàng cầm thứ gì đó đưa đến, vội vàng lùi lại sau mấy bước, đến khi trông thấy rõ ràng, lại ngửi được mùi thơm của thức ăn thì không lùi lại sau nữa, vươn tay ra đoạt lấy bánh, ba lần cắn biến thành hai nhét vào miệng nuốt dẫn đến ho khan liên tục.
Các tầng trong căn phòng dưới mặt đất dựa vào góc tường đông nam đều có một con suối không ngừng trào nước, tạo thành một dòng suối ngầm dưới nền đất. Chắc mấy ngày qua nàng ta dựa vào nguồn nước này mới sống được tới giờ, lúc này thấy nàng ta bị nghẹn, Bình An liền muốn đi lấy chút nước suối. Đi về phía trước không bao lâu thì đến góc đông nam, nàng tìm được tường đá nhưng lại phát hiện tường đá kia khô ráo mát mẻ không có chút nước nào, duỗi tay sờ thử thì thấy có một lớp bột phấn. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm hướng? Bình An cũng không chắc chắn.
Tới khi nàng quay lại ám thất vừa rồi thì nữ tử kia đã không thấy đâu nữa.
Bình An không để ý nhiều, cầm đèn tiếp tục đi về phía trước, trực giác nói cho nàng biết tầng này không giống như ba tầng kia. Quả nhiên, đi không được bao lâu, mỗi lối vào lại có thêm một cánh cửa sắt, bên trong mỗi cánh cửa sắt đen kịt không thấy rõ là cái gì. Bình An tỉ mỉ tra xét xung quanh cửa sắt một vòng, quả nhiên phát hiện bên trên tường đá mà cửa sắt tựa vào chà một lớp bột trắng giống với vách đá vừa rồi, bên ngoài cửa sắt dưới mặt đất lại có vô số mạt gỗ, trong mạt gỗ còn pha trộn một ít vỏ thóc.
"Ồ? Đây là gì?" Bình An chợt phát hiện trong đống vụn có thứ gìđó, nàng cầm lên xem, lại nhìn về phía cửa sắt. "Hóa ra là như thế..."
Nàng vừa mới cất vật kia vào ngực, bất chợt bả vai đau nhói, quay lại thì thấy nữ tử kia cầm cây trâm dài đang đâm mạnh vào bả vai nàng. Thấy nàng quay lại liền rút cây trâm ra muốn đâm vào tim nàng. Có lẽ sức lực còn chưa hồi phục, động tác rất chậm chạp, bị Bình An giữ chặt lại cái tay mà nàng ta chuẩn bịđâm tới. Cái trâm kia mài lên tường đá vang lên tiếng sắc nhọn, tuy bị Bình An ngăn lại nhưng cây trâm nhọn vẫn làm rách y phục của nàng.
Thấy nữ tử kia vẫn tiếp tục phát lực muốn dùng cây trâm đâm nàng, Bình An phẫn nộđưa chân đá nàng ta ngã lăn ra đất.
"Ta có lòng tốt muốn cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta? !"
Nữ tử nghe Bình An hỏi cũng không ngừng tay, xoay người đứng lên, lại lao tới muốn đâm Bình An, trong miệng nói: "Ngươi là "con chuột", ta muốn giết ngươi, giết ngươi ta sẽ không phải chết..." Hẳn vài ngày rồi chưa ăn được cái gì, bước chân loạng choạng, còn chưa đến gần Bình An đã bị Bình An đoạt lấy cây trâm.
"Ta thấy ngươi điên rồi." Bình An thấy nàng ta bịđoạt đi cây trâm nhưng vẫn muốn dùng tay chân tiến lên bắt lấy nàng, lách người vòng ra phía sau nàng ta, sống bàn tay đánh vào gáy nàng ta khiến nữ tử kia ngất đi.
Bình An thấy trên cổ nữ tửđeo một chỗi ngọc vỡ, đưa tay tháo ra, tính toán thời gian, sắp đến một canh giờ hẹn với Ngụy Hoằng Trạch liền đi nhanh lên tầng trên. Tới ám thất lúc chia ra với Ngụy Hoằng Trạch thì thấy hắn đã sớm ngồi ngay ngắn ởđóđang phe phẩy quạt giấy.
Bình An liền ném chuỗi ngọc kia ra trước mặt hắn nói: "Nô tỳđã tìm được "con chuột" kia rồi, đáng tiếc nàng ta hôn mê bất tỉnh, nô tỳ thực sự không vác nổi nàng ta nên quay về phục mệnh, cho nên nô tỳ thua."
Ngụy Hoằng Trạch cầm chuỗi ngọc nhìn, gật đầu: "Không sai, là của nàng ta, ngươi đã tìm được nàng ta, không coi là thua, bất quá cũng không thể coi là thắng."
Bình An trông thấy ánh mắt âm u của Ngụy Hoằng Trạch liền thấy khó chịu khắp người. Lúc này thấy con mắt hắn đảo vài vòng liền biết hắn lại cóý xấu gìđó rồi, chắc chắn cũng không nói được cái gì tốt.
Quả nhiên, con ngươi hắn đảo một vòng," Ta rất có hứng thú chơi trò mèo bắt chuột lần nữa với ngươi. Ba ngày sau, ngươi làm mèo, ta làm chuột, như thế nào ?". Vừa nghĩ tới cảnh chuột ăn mèo, Ngụy Hoằng Trạch không cầm được lòng đầy mong đợi. Đáng tiếc nuôi một người làm thuốc dẫn cần tới ba ngày, ba ngày sau hắn mới có thể ở trong hầm ngầm mổ bụng, moi ruột nàng được.
Sau khi Bình An về liền bị người dẫn tới ở một mình trong Tây Sương phòng tại viện nhỏ, còn có thêm nha hoàn hầu hạ, giống như lại trở về thân phận tiểu thư như ngày trước. Nhưng suốt ngày bắt nàng ngâm mình trong một thùng nước thuốc, trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra thì hầu như suốt ngày đều tắm ở đây. Cũng không biết bên trong là thuốc gì, mới ngâm vài lần mà da dẻ Bình An đã trở nên trắng mịn, trong suốt đến mức ngay cả mạch máu trong da cũng mơ hồ có thể thấy được.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, nha hoàn đưa tới một nồi thuốc đổ vào bồn tắm, rồi bảo Bình An vào tắm, còn mình thì ra giữ ngoài cửa. Tuy cảm thấy suốt ngày phải ngâm mình trong bồn tắm có chút quái dị, nhưng Bình An cũng chẳng bài xích. Thứ nhất, tắm vốn là chuyện thư thái, thứ hai loại thuốc này lại có thể khiến mình càng xinh đẹp hơn, điều này vừa hay phù hợp với thiên tính của nữ nhân.
Nàng cởi y phục, mới bước được một chân vào bồn thì nghe được ngoài cửa vang lên tiếng động, hình như có người ngã xuống đất. Cánh cửa lúc đó mở tung ra, một bóng người nhanh chóng lẻn vào.
" A." Vừa trông thấy gương mặt râu ria xồm xoàm của Sa Lang, Bình An hoảng sợ trốn vào trong nước, ngay cả đầu cũng chìm vào, thình lình bị uống phải mấy ngụm nước." Khụ... khụ..."
" Ngươi không thể trách ta, ta cũng không có biện pháp. Ngụy gia tăng cường thủ vệ, ta vất vả lắm mới đục nước béo cò lẻn vào được đấy." Sa Lang ra vẻ bất đắc dĩ.
Bình An vừa ho khan vừa oán hận nhìn hắn chằm chằm, lần nào tới cũng chọn lúc này, không phải hắn cố ý đó chứ? Nhưng bây giờ không phải lúc so đo mấy chuyện đó với hắn.
" Ngươi gặp cha ta chưa?"
Sa Lang gật đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua bả vai lộ ra bên ngoài của Bình An, nhất thời không nhịn được nuốt nước miếng." Sao trắng như vậy ? Ta nhớ trước đây ngươi không trắng thế mà."
Trong thoáng chốc Bình An có chút xấu hổ giận dữ, lại có chút vui vẻ, rất đắc ý khoe khoang thùng thuốc này với Sa Lang, nói nước thuốc này quả thực rất thần kì, nếu đưa tới Đại Lương, nhất định sẽ được nhiều nữ tử truy tìm, nhưng sự thực chứng minh nàng đã suy nghĩ quá nhiều. Sa Lang hít mũi, tiến lên vốc nước đưa lên mũi ngửi, lại nếm thử, sắc mặt trầm xuống.
Hai tay Bình An vẫn để ở trước ngực, ban đầu thấy Sa Lang để đầu sát lại bồn tắm lại tưởng hắn động sắc tâm, đang muốn mắng hắn đôi câu thì lại thấy cử động cùng sắc mặt của hắn không được bình thường liền không mở miệng nữa.
" Là Mã Cách Thảo. Sao ngươi lại dùng thứ này tắm?" Sa Lang nhớ tới dáng vẻ đắc ý vừa rồi của nàng, hận không thể lập tức kéo nàng ra ngoài.
" Cái gì là Mã Cách Thảo?" Bình An khó hiểu, nhưng biết chắc đó chẳng phải thứ gì tốt.
" Mã Cách Thảo còn gọi là Khỏa Thi Thảo. Binh lính chết trận trên chiến trường nếu muốn mang về quê an táng, đường xá xa xôi sợ rằng thi thể sẽ bị mục rữa nên trước đó sẽ ngâm trong Mã Cách Thảo, như vậy thì thi thể sẽ không dễ dàng bị hư thối. Nếu người sống mà ngâm nước thuốc bằng loại cỏ này, ban đầu da dẻ sẽ càng trở nên sáng trắng không gì sánh được, cho đến khi mạch máu toàn thân hiện lên rõ ràng, đến cuối cùng da sẽ mỏng như cánh ve, vừa chạm vào sẽ rách..."
"Ào ào", còn chưa nghe Sa Lang nói xong, Bình An đã đứng lên, cũng bất chấp thể diện, liền chạy ngay ra sau bình phong lấy nước trong thùng dội sạch lên người, chà sát xong hết toàn bộ mới cầm y phục treo trên bình phong mặc vào rồi đi ra.
" Chuyện là như vậy ..." Bình An liền nói chuyện Ngụy Hoằng Trạch đưa nàng xuống tầng hầm ngầm cho Sa Lang nghe, cuối cùng oán hận nói: " Ta chỉ nghĩ hắn lấy ta mua vui, không thể tưởng tượng hắn lại dự định đem ta luyện dược, hắn thật là biết chọn chỗ."
Nghe việc Ngụy Hoằng Trạch muốn cùng nàng làm chuyện đó rồi một dao lấy tính mạng của nàng, nàng liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, uổng cho mình làm đẹp nửa ngày.
" Vậy bây giờ ta dẫn ngươi đu, trước đó có cần ta giúp ngươi xả giận không, gọt đầu tên cẩu tặc kia?" Sa Lang nghĩ đến lần này có thể đưa nàng đi liền thở phào, mấy ngày nay cứ nghĩ đến việc nàng ở lại Ngụy gia thì luôn nơm nớp lo sợ, bồn chồn không yên.
" Ta cho ngươi xem thứ này." Bình An móc ra một miếng vải vụn màu vàng xanh từ trong ngực ra đưa cho Sa Lang.
Sa Lang cầm lấy, quan sát tỉ mỉ: " Đây không phải là vải y phục của binh sĩ phủ Trần Quốc Công hay sao?"
" Quả nhiên là vậy." Bình An cười cười. " Đây là ta tìm được dưới tầm hầm, ta hoài nghi quân lương bị giấu ở tầng dưới cùng." Nàng nói đại khái tình huống dưới tầng hầm lại một lần.
" ... Cho nên ta cảm thấy khó hiểu , vì sao tầng thứ tư lại khô hanh mát mẻ, hóa ra là tường đá xung quanh cùng với bên trong cửa sắt đều rải vôi. Hơn nữa, ngoài cửa sắt ta còn phát hiện hạt ngũ cốc và đậu tương, cả miếng vải rách này, nhất định là trong quá trình vận chuyển bọn chúng lưu lại."
Sa Lang mở to mắt, có chút không thể tin, lại có chút mừng thầm, nhìn Bình An : " Thật đúng là ngươi, ngươi nói Bát Trạch Đồ Cửu Cung gì đó hẳng không phải là Quý lão đầu dạy ngươi đi? Thế mà ngươi cũng hiểu? Nếu quân lương thật sự bị ngươi tìm ra, lão già Hoàng đế kia của các người không biết sẽ ban thưởng cho ngươi thế nào, không phải chỉ hôn ngươi với một vị hoàng tử nào đó chứ? Vậy không được! Đến lúc đó ta phải bảo ông ta phong ta làm hầu tước gì gì đó, có chỉ hôn cũng phải chỉ cho ta."
" Ngươi nói cái gì đó? Cút đi." Bình An cau mày, phiền nhất chính là bộ dạng không nghiêm chỉnh này của hắn, lúc nào rồi mà còn nói mấy cái này." Cho nên tạm thời ta vẫn không thể rời khỏi Ngụy gia."
" Không đi?!" Lòng Sa Lang lại trầm xuống." Vậy không phải ngươi tự tìm đường chết sao? Hơn nữa, ngươi lưu lại cũng chẳng được tích sự gì, chúng ta nên quay về tìm viện binh, chỉ cần ngươi nhớ rõ địa hình , chúng ta có thể tìm ra quân lương."
" Vấn đề là ta cũng không nhớ được địa hình đó." Bình An vội vàng." Lúc ta đi thì bị bịt mắt, hoàn toàn không rõ lối vào tầng hầm ngầm nó ở chỗ nào."
" Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?" Sa Lang trầm giọng.
Bình An nhìn hắn nói: " Tối mai Ngụy Hoằng Trạch sẽ còn đưa ta xuống đó. Đến lúc đó, ngươi có thể lẻn vào Ngụy gia, chớp thời cơ tìm lối vào tầng hầm !"
Sa Lang giơ tay vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ: " Đến lúc đó chỉ sợ thân phận sẽ bị bại lộ, Ngụy gia và quân doanh thôn Tiểu Lý sẽ càng phòng bị cẩn thận. Nếu đã làm thì làm cho trót, ta đi theo các ngươi tìm lối vào tầng hầm, đem những người đó..." Nói rồi giơ tay lên chém xuống."Rồi đốt cháy sạch hầm của hắn"
Bình An gật đầu, vô cùng tán thành: " Ta cũng đang có ý đó." Hai người không mưu mà hợp, nhìn nhau lộ ra nụ cười âm hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...