Dương thị cùng Thập Tứ Nương ngây người ở một bên nghe lão thái thái và Nhị phu nhân trách mắng một hồi, Tứ phu nhân đầu tóc lộn xộn ngồi một chỗ với Thập Tam Nương vẫn hung tợn nhìn hai mẹ con Dương thị.
Không lâu sau Phùng Ngũ Gia từ cửa hàng chạy về, đi theo đằng sau là Thập Lục Lang đang vừa đi vừa nhảy, vừa vào sảnh liền hướng về phía Thập Tứ Nương làm mặt quỷ.
Chỉ thấy Phùng Ngũ Gia cũng không nói nhiều, thấy Dương thị đứng ở nơi đó, bước một bước dài tiến lên không nói hai lời cho Dương thị một cái tát quật ngã trên mặt đất: "Ngươi bà nương (phụ nữ có chồng) bại gia, ngươi bức tử Tứ tẩu thì ngươi có cái gì tốt? ! Ngay cả nha đầu chết tiệt bảo bối của ngươi kia, ngươi muốn giữ nàng lại cả đời thì tốt thôi, ta sẽ trở về phòng viết hưu thư."
Dương thị bị một cái tát mạnh mẽ đánh cho trước mặt bỗng tối sầm, té xuống đất nửa ngày chưa tỉnh hồn lại, Thập Tứ Nương ở bên cạnh cũng bị sợ đến sững sờ, há mồm nói không ra một chữ. Đại phu nhân thấy tình thế này cũng sợ hết hồn, vội vàng che đôi mắt của Khánh Ca ở bên cạnh. Nhị phu nhân dùng lỗ mũi cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm lần này Dương thị mất mặt thật lớn rồi, ngay trước mặt cả nhà bị trượng phu đánh. Tứ phu nhân thấy mà tinh thần run lên, chỉ ước gì Dương thị bị đánh nhiều thêm mấy cái, đánh chết là tốt nhất, sẽ đem bán Thập Tứ Nương đến nơi được giá tiền cao nhất.
Lão thái thái cau mày muốn mở miệng khiển trách Phùng Ngũ Gia mấy câu, lại nghĩ đến giờ hắn đang dạy dỗ nàng dâu, bình thường nàng dâu lão Ngũ cũng không phải rất hiểu lí lẽ nhưng rất nghe lời, hiện tại lại sống chết phân cao thấp với mọi người thì cho rằng nhất định là lão Ngũ buông thả không dạy dỗ tốt nàng. Nhưng chuyện đánh nàng dâu như vậy ở Phùng gia cũng không được khích lệ, thôi vậy, sau sẽ nói chuyện với lão Ngũ một chút, làm nghiêm khắc hơn ngày thường cũng tốt, không cần đến lúc nước tới chân mới nhảy.
Trên mặt đất, Dương thị hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt đờ đẫn giương mắt nhìn một vòng người trong phòng, những người đó hoặc cười nhạo hoặc hung ác, hoặc đồng tình hoặc lạnh lùng, nhưng không có một ai chịu đưa tay giúp đỡ. Phùng Ngũ Gia vẫn còn ở bên cạnh tức giận mắng cái gì nàng đều không nghe thấy, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, huyết khí trong ngực bắt đầu sôi trào, hé miệng phun ra một ngụm máu tanh. Thập Tứ Nương quá hoảng sợ mới mở được miệng kêu một tiếng “a”, nhào tới trước ôm Dương thị khóc rống: "Nương à!"
Dương thị nhìn Thập Tứ Nương đang khóc nức nở, hơn nửa ngày mới lệ tuôn trào như suối, khóc không thành tiếng: "Con a, hai mẹ con mình không sống được nữa rồi!" Khóc đến tha thiết, quả thật là bi thương đến tuyệt vọng.
Phùng Ngũ Gia thấy Dương thị khóc đến thảm thiết, khóe miệng vẫn còn vết máu, trong lòng cũng hơi hối hận. Mới vừa rồi ở cửa hàng, nghe được Thập Lục Lang tới báo tin, nói Dương thị vì chuyện của Thập Tứ Nương mà cùng lão thái thái và Tứ phu nhân tranh chấp, Dương thị la lối om sòm nói lão thái thái cùng Tứ phu nhân muốn đem Thập Tứ Nương bán lấy tiền, còn nguyền rủa Tứ Phòng một nhà chết mới phải, đến lúc đó mình bỏ tiền sính lễ giúp Bát Lang. Tứ phu nhân bị nói xong không còn mặt mũi mà sống, muốn nhảy giếng tự sát, Dương thị còn đi theo nhìn chuyện cười. Lão thái thái bị tức đến không có cách sống mới để cho Thập Lục Lang đi gọi Ngũ Gia trở về xử lý. Lúc Thập Lục Lang nói chuyện không hề kiêng dè chưởng quỹ và tiểu nhị đều đang ở cửa hàng, mọi người nghe xong chuyện đều đưa ánh mắt khác thường nhìn Phùng Ngũ Gia, khiến Phùng Ngũ Gia cảm thấy hết sức mất mặt, trong lòng bất giác dâng lên cơn hỏa, dọc theo đường đi Thập Lục Lang lại thổi chút gió bên lỗ tai hắn, cho nên vừa tới thượng phòng thấy Dương thị liền giận đến phát điên.
Giờ thấy Dương thị miệng phun máu tươi khóc đến thở không ra hơi, Phùng Ngũ Gia cũng có chút hối hận mình nhất thời kích động mà động thủ, trong lòng biết Dương thị cũng không phải loại người giở trò la lối om sòm, những năm gần đây cũng ít khi mắc sai lầm, hai người không ân ái nhiều nhưng vẫn tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), đây là lần đầu tiên hắn động thủ đánh Dương thị. Nhưng muốn hắn nhận lỗi với Dương thị là không thể nào, huống chi còn có mẫu thân và mấy vị tẩu tẩu đứng bên cạnh.
"Khóc tang cái gì? Còn không ngại mất mặt à? Nhanh về trong viện đi." Phùng Ngũ Gia muốn khuyên Dương thị trở về trong viện trước, chuyện hôm nay hắn cũng thấy rõ rồi, Dương thị không muốn gả Thập Tứ Nương, không lấy chồng thì không gả đi, trở lại trong viện thương lượng với hắn cũng không đến nỗi nháo tới chỗ lão thái thái, bảo hắn ăn nói thế nào với mấy phòng khác đây.
Có nha hoàn từ ngoài vào phòng thông bẩm, nói ngoài cửa có vị phu nhân mang theo một cô nương muốn bái kiến lão thái thái, nói là người nhà mẹ đẻ của Ngũ phu nhân. Nha hoàn kia nói gì người trong phòng cũng không có tâm tư nghe, chợt thấy Dương thị từ trên mặt đất vùng dậy, lao một mạch đâm đầu vào đầu tường, cả nhà bị sợ đến la hoảng lên, nếu không phải Thập Tứ Nương ở một bên thuận tay kéo Dương thị lại khiến Dương thị trượt chân, vậy đúng là đụng vào rồi. Dương thị bị kéo nên tốc độ cũng chậm lại, thêm Phùng Ngũ Gia ở bên cạnh túm lấy, hắn sợ đến sắc mặt đều trắng.
"Nương đứa nhỏ à, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi điên rồi? !"
Dương thị vừa khóc vừa tiếp tục lao vào tường: "Ta đáng chết ta đáng chết! Để cho ta chết đi!"
Phùng Ngũ Gia bên này kéo lại, Dương thị bên kia khóc rống lên, Phùng Ngũ Gia không chịu nổi phiền chán dùng sức đẩy mạnh nàng ngã xuống đất, Dương thị nhào xuống mặt đất gào khóc, Thập Tứ Nương cũng tiến lên ôm Dương thị cùng khóc, tràng diện vô cùng hỗn loạn.
Lúc này lại thấy một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy vào: "Lão thái thái, phu nhân Quý gia đến cửa viện rồi, nói là tới bái kiến ngài!" Nói liên tiếp mấy lần mới được lão thái thái trả lời.
"Phu nhân Quý gia nào?"
Nha hoàn kia thấy trong nhà hỗn loạn, không khỏi phóng đại âm thanh trả lời: "Chính là người nhà mẹ đẻ của Ngũ phu nhân! Nói là tỷ tỷ của Ngũ phu nhân, từ trong kinh thành đến!" Âm thanh lớn khiến tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy, ngay cả Dương thị cũng ngây ngẩn cả người dừng khóc.
"Sao không thông truyền? Sao không thông truyền?" Lão thái thái vội vàng từ trên giường đất ngồi dậy, giận dữ mắng mỏ tiểu nha hoàn kia.
Tiểu nha hoàn có chút uất ức: "Mới vừa rồi đã thông truyền rồi, lại đúng lúc gặp Thập công tử hồi phủ, nói là muốn tự mình đưa họ tới." Thập công tử chính là Thập Lang ở Tam Phòng, lớn hơn Thập Lục Lang của Tứ Phòng ba tuổi, luôn luôn cùng hắn bất hòa, vừa rồi lúc Thập Lục Lang đến cửa hàng hắn cũng ở đó, trong lòng liền biết không hay, hiểu rõ Tứ Phòng này giỏi nhất chính là đổi trắng thay đen, Tam Phòng nhà hắn ăn không ít thiệt thòi từ Tứ Phòng rồi, lần này phải về thăm nhà một chút, bằng không Ngũ thẩm bị những người Tứ Phòng đó ăn cũng không chừng. Thập Lang liền tìm lý do trốn khỏi cửa hàng đi về, vừa tới cửa phủ liền thấy một vị phu nhân nói là nhà mẹ của Ngũ phu nhân, nên thuận đường đưa bọn họ vào.
Không đợi mọi người ở thượng phòng phục hồi lại tinh thần, thì thấy ngoài cửa có một vị phu nhân tầm ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi duyên dáng sang trọng đi vào, đi theo phía sau là một cô nương mười ba mười bốn tuổi diện mạo thanh lệ, mặc một thân y phục gấm trắng thuần thêu hoa cẩm tú, phía sau có mấy nha hoàn ma ma đi theo, đều là bộ dáng đoan chính quần áo chỉnh tề.
Quý phu nhân mang theo Bình An mới vừa vào nhà, thấy bên trong có rất nhiều người, có đang đứng có đang ngồi còn có cả nằm, trong lòng Quý phu nhân thấy có chút kỳ quái, nhìn về phía người nằm trên mặt đất mấy lần, ánh mắt hai người đối diện nhau. Người nằm trên mặt đất kia không lên tiếng chỉ rơi lệ, đột nhiên lại tiến lên nằm rạp xuống ôm chân của Quý phu nhân.
Trong lòng Quý phu nhân run lên, cúi người nhẹ đẩy Dương thị ra, đỡ lên trước mặt tỉ mỉ quan sát một lát, rõ ràng vẫn là gương mặt mày, nhưng lại nhếch nhác tiều tụy, trên mặt sưng đỏ còn lưu lại dấu năm ngón tay. Trước kia không phải nàng ấy luôn chỉnh tề nhất sao, hiện giờ đầu tóc rối loạn cũng không để ý, y phục lại dính nhiều tro bụi, nơi cổ áo còn có vết máu chói mắt nhìn mà kinh hãi, Quý phu nhân liền đưa tay sửa chút sợi tóc cho Dương thị, lại nhặt đi cỏ xơ trên người nàng ấy.
"Tam muội, muội có khỏe không?" Vừa mở miệng mới biết mình đã nghẹn ngào không thành tiếng, Quý phu nhân ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được lần đầu gặp mặt sau vài chục năm xa cách muội muội sẽ thành bộ dạng này. Bà cũng nghĩ tới nàng ấy trôi qua không tốt, nhưng không nghĩ đến nàng ấy lại khổ sở đến như vậy.
Khóe miệng Dương thị còn lưu lại vết máu, nước mắt soàn soạt chảy xuống, mở miệng lại không nói ra được một câu nào, hướng về phía Quý phu nhân vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, rõ ràng khóc đến thê lương lại không phát ra được chút âm thanh nào. Bình An đứng ở một bên thấy vị phu nhân trước mắt này có mấy phần giống mẫu thân, trong lòng chua xót vô cùng, không nhịn được cũng rơi lệ theo, nàng phân phó Thúy Hồng ở sau lưng tìm sợi rễ đắng cho Dương thị, đi qua đỡ Dương thị ngồi xuống, lại xoay người nâng Thập Tứ Nương trên đất dậy. Thập Tứ Nương như thấy cứu tinh cầm chặt lấy tay của Bình An, thân thể run rẩy kịch liệt, Bình An liền nhẹ nhàng ôm nàng ấy, ở bên tai nàng ấy nhẹ giọng nói: "Đừng sợ! Ta là Bình An, ngươi là Thập Tứ tỷ tỷ sao?" Thập Tứ Nương gật đầu một cái, nắm lấy tay Bình An chặt hơn.
"Vị này là tỷ tỷ nàng dâu lão Ngũ à?" Mọi người đối với vị Quý phu nhân đột nhiên xuất hiện này cũng rất không quen, chỉ nghe nói Dương thị có tỷ tỷ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua. Hiện giờ tình cảnh sa sút bực này của Dương thị lại bị người nhà mẹ nàng bắt gặp, người trong phòng đều có chút lúng túng, nhất thời không biết chào hỏi như thế nào. Rốt cuộc vẫn là lão thái thái mở miệng trước.
Trong lòng Quý phu nhân khổ sở đến tận cùng, nhưng vẫn hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa là không thể mất, đứng dậy hướng về phía lão thái thái hành lễ: "Thỉnh an Lão thái thái, hôm nay mạo muội tới quấy rầy mong rằng lão thái thái tha lỗi. Ta với Tam muội đã từ biệt hơn mười năm, lần này theo phu quân đi tuần sử Xích Giang mới có cơ hội gặp lại Tam muội một lần."
Phùng Ngũ Gia mãnh liệt chấn động trong lòng, tuần sử là cấp trên ngự tứ, chính là quan tam phẩm, nghe nói đã đến Xích Giang, ít ngày nữa sẽ đến Điền Châu, mấy ngày trước hội trưởng thương hội (hội nhà buôn) còn muốn triệu tập Thương gia (nhà buôn) trong thành đi thương thảo, nói là Tri Châu phân chia nhiệm vụ, muốn mọi người trong khoảng thời gian này không cần ào ào lên giá hàng hóa, mỗi nhà quét dọn sạch sẽ mặt đường của mình, không cần đánh đuổi những tên khất cái (ăn mày), phải tuyên cáo phát cháo miễn phí, không cần gây nên tiếng oán than dậy đất. Vị Tuần Sử đại nhân mà Tri châu coi trọng không phải chính là "phu quân" của vị tỷ tỷ trong miệng Dương thị đấy chứ?
"Tuần sử Xích Giang? Vậy không có ở Điền Châu hả? Nàng dâu Lão Ngũ, xem ra người tỷ tỷ của ngươi muốn nghỉ lại ở trong viện của ngươi rồi." Nhị phu nhân nào biết những thứ này, còn cho rằng Tuần Sử chỉ là chức quan nhỏ không lên được mặt bàn, chẳng qua Quý phu nhân tới đây là muốn dựa vào Phùng gia ăn không uống không, hiện tại bề ngoài thì vinh quang nhưng giả mạo khắp nơi ăn nhờ người ta mà thôi.
Tứ phu nhân luôn cho rằng Nhị phu nhân biết được nhiều, thấy trong miệng nàng ta khinh thường Quý phu nhân, liền nhận định Tuần Sử không phải là chức quan đáng ngại gì, tim mới vừa rồi treo cao giờ mới để xuống, mở miệng nói: "Nàng dâu lão Ngũ nên giữ tỷ tỷ lại ở thêm mấy ngày, bất quá trước đấy, lão Ngũ nên rửa nỗi oan ức cho ta đi, Tứ Phòng ta không thể bị người khác dội nước bẩn như vậy được."
Thấy Tứ phu nhân ở trước mặt người ngoài mà nhất quyết không tha như vậy, lão thái thái cũng không nhịn được nhíu mày, muốn nhẹ giọng khuyên bảo nàng mấy câu, lại nghe Thập Tam Nương ở một bên nói giúp vào: "Đúng vậy, nếu truyền đi Tứ Phòng ta muốn bán Thập Tứ Nương, đừng nói hôn sự của Bát ca không thành, ngay cả về sau làm mai cho ta cũng không thuận lợi. Ngũ thúc, hôn sự của Thập Tứ Nương là ngươi tự mình đồng ý, ngươi phải tỏ rõ thái độ." Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, Thập Tam Nương biết lúc này không ép Phùng Ngũ Gia ra quyết định, trở lại trong viện Ngũ Phòng thì chuyện này bị thay đổi cũng không biết chừng.
Trải qua náo loạn vừa rồi, Phùng Ngũ Gia cũng có chút dao động, nhưng hiện giờ đang ở trước mặt Quý phu nhân nên khó mà nói cái gì được, chỉ đành phải nói: "Chuyện này sau này hãy nói."
"Ngũ thúc, thừa dịp hiện tại nhiều người, nói chuyện này cho ro ràng đi." Thập Lục Lang theo Bình An tiến vào, đôi mắt quay tròn nhìn chằm chằm nàng, không có ý định rời khỏi phòng khách, lúc này vừa nghe Phùng Ngũ Gia muốn rút lui không làm, liền vội nói, "Nếu không phải ngươi chân trước đồng ý, Ngũ thẩm chân sau liền đến phòng ta náo loạn, người nào chịu được chứ?"
Nếu Phùng Ngũ Gia có tính hay giận, lập tức sẽ một ngụm từ chối: "Đúng vậy, ta đổi ý rồi, ta không đồng ý nữa!" Nhưng hắn lại cố tình không cứng rắn vào đúng thời điểm, đứng đó do dự nửa ngày không biết mở miệng thế nào.
"Đúng vậy, muội phu, có cái gì ngươi nói ngay đi, dù sao nơi này cũng không có người ngoài." Quý phu nhân mở miệng, không thể nghi ngờ chính là kéo mình vào vũng nước đục này, Dương thị là thân muội muội của bà, chuyện của nàng ấy bà không thể không quan tâm.
"Tứ tẩu, ta thấy. . . . . . Chuyện này coi như xong đi." Phùng Ngũ Gia ấp úng thật lâu mới mở miệng, "Nếu nương nàng đã không đồng ý. . . . . ."
Nhắc tới Tứ phu nhân thật là một nhân tài, Phùng Ngũ Gia nói đến mức này nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang nhớ nhung khoản tiền sính lễ kia đã gần đến tay mình, nháy mắt đã chảy ra vài giọt lệ nhìn Quý phu nhân nói: "Ta đây có lòng lại thành cầm mặt nóng dán người mông lạnh rồi! Thân gia tỷ tỷ, ngươi nói một chút đi, đây là mối hôn sự tốt, đốt đèn lồng cũng khó tìm, Ngũ đệ muội chính là không nỡ xa đứa nhỏ thì cũng phải vì tương lai của nó mà suy nghĩ chứ. Qua thôn này thì sẽ không có khách điếm nào đâu, thân gia tỷ tỷ ngươi đưa ra chủ ý giúp Ngũ đệ muội đi, Thập Tứ Nương đến Nghiêm gia có thể được hưởng phúc đấy chứ, ta là nhìn ở trong mắt gấp ở trong lòng a, Thập Tam Nương nhà ta cũng không có phúc phận này đâu, sư cô trong miếu kia nói năm nay năm là năm hạn của nàng, bát tự không yên, gả không được, đúng là đứa nhỏ không có phúc khí nha." Thời điểm Tứ phu nhân đánh chủ ý lên Thập Tứ Nương đã sớm nghĩ xong đường lui cho Thập Tam Nương, từ đầu đã nói năm nay ngày sinh của Thập Tam Nương bất lợi, không tốt để làm mai lập gia đình.
"Hả? Dạng hôn sự tốt gì mà khiến thân gia phu nhân để ý như vậy?" Nếu không phải Quý phu nhân hiểu rõ tính tình muội muội mình, nhất định cũng cho là nàng ấy không biết điều phụ ý tốt của người ta đấy.
Tứ phu nhân liền nói tình huống của Nghiêm gia cho Quý phu nhân, dĩ nhiên là chọn điểm tốt, nói giống như ngay cả tiên nữ cũng mù quáng muốn gả cho Nghiêm lão gia này vậy.
"Quả nhiên là mối hôn sự tốt." Quý phu nhân gật đầu một cái, Tứ phu nhân liền vui vẻ ra mặt, thầm nghĩ phu nhân trước mắt này quả là người chưa từng trải sự đời, thật dễ dụ.
"Thật là đáng tiếc cho Thập Tam tiểu thư rồi, không có được mối nhân duyên tốt này." Quý phu nhân nói tiếp, Tứ phu nhân hung hăng gật đầu, làm dáng vẻ như rất tiếc nuối.
"Không biết Thập Tam tiểu thư xem quẻ ở nơi nào vậy? Từ đâu biết được năm nay nàng không được kết hôn?" Quý phu nhân hỏi Tứ phu nhân.
Tứ phu nhân dĩ nhiên đã có chuẩn bị từ sớm, mở miệng trả lời: "Ở miếu Cô Sơn vùng phụ cận, ngươi ở Kinh Thành tới nên có lẽ không biết, trong miếu kia có sư cô phê quẻ rất chính xác, trăm lần đều linh."
Quý phu nhân gật đầu một cái: "Ừ, phần nhiều nữ quyến kinh thành chúng ta đều đi Lâm Vân Tự cầu phúc tiêu tai, không biết thân gia phu nhân có biết Lâm Vân Tự không?"
Tứ phu nhân nào biết chỗ đó, chỉ đành lắc đầu, lại nghe thấy Nhị phu nhân ở bên cạnh khẽ cười một tiếng: "Lâm Vân Tự kia chính là nơi các quan lại quyền quý ở Kinh Thành hay đi, dân thường chỉ sợ không dễ dàng đến đó được? Thân gia phu nhân tới Điền Châu, nói vậy nhất định sẽ đi ngang qua Lâm Vân Tự." Trong giọng nói lộ vẻ khinh miệt, mấy người làm ở sau lưng Quý phu nhân nghe được mà có chút nộ khí, nhưng đều do bổn phận của mình nên chỉ đứng ở một bên không lên tiếng.
"Thì ra vị thân gia phu nhân này cũng biết Lâm Vân Tự." Quý phu nhân lại rất kiềm chế mà cười cười với Nhị phu nhân, quay đầu nói tiếp với Tứ phu nhân nói, "Trụ trì của Lâm Vân Tự đức cao vọng trọng, nếu là thân gia phu nhân tin tưởng ta, đưa ngày sinh tháng đẻ của Thập Tam tiểu thư cho ta, ta lập tức liền viết thư cho ông ấy, để ông ấy niệm kinh trì độ hóa giải tai tinh cho Thập Tam tiểu thư, nhất định sẽ không bị quẻ bói gây khó khăn, hôn sự với Nghiêm lao gia cũng nhất định không có trở ngại gì."
Tứ phu nhân nghe lời này sắc mặt có chút trắng bệch, nhất thời không trả lời được, may có Nhị phu nhân ở bên cạnh che miệng cười một tiếng: "Ơ, lời này của thân gia phu nhân có chút sơ ý rồi, nói vậy giống như rất quen biết với vị trủ trì của Lâm Vân Tự vậy, chỉ sợ ngay cả vị đấy cao lùn mập gầy ra sao cũng không biết đâu."
"Vị phu nhân này có điều không biết rồi." Bình An ở phía sau hơi cúi người thi lễ, "Lâm Vân Tự là do gia tổ nhà ta quyên góp vàng sửa chữa mà thành, cho nên có giao tình với nhà ta khá sâu xa. Nếu các phu nhân không yên lòng, cũng có thể để cho nương ta viết thư cho Ông Từ ở Ngũ Hoa Sơn, năm trước chính là nương đi Ngũ Hoa Sơn cầu Ông Từ có được phương thuốc kỳ diệu chữa bệnh mới cứu được tiểu nữ một mạng. Ông Từ còn tặng cho tiểu nữ một túi phúc." Nói xong Bình An lấy ở trong ngực ra một túi gấm màu đỏ tơ vàng, phía trên có ký hiệu của Ngũ Hoa Sơn.
Ngay cả lão thái thái không ra cửa trước còn biết Ngũ Hoa Sơn, cũng biết hàng năm Ngũ Hoa Sơn chỉ xuất ra hai mươi cái túi phúc tơ vàng này, người bình thường cầu còn không được đấy.
"Thập Tam tỷ tỷ không cần luyến tiếc, cứ chuẩn bị thật tốt đồ cưới là được rồi, đến Ngũ Hoa Sơn cũng chỉ mất năm ba ngày thôi, đến lúc đó xin Ông Từ chọn ngày tốt là xong rồi." Dáng vẻ của Bình An rất thật lòng, "Người một nhà không nói hai lời, nếu là gia sự của Tam di ta, chúng ta cũng nên cố gắng giúp. Thúy Hồng, nhanh đi lấy giấy bút trên xe đến đây."
Thấy Bình An quay đầu phân phó người làm lấy giấy bút tới, Thập Tam Nương ở một bên kêu lên một tiếng bén nhọn: "Ta không muốn gả!"
Đứng ở trong góc, Thập Lang liền che miệng cười, hướng về phía Thập Lục Lang nháy mắt: "Thập Lục đệ, tỷ tỷ của ngươi đang xấu hổ đấy. Cô nương đều là như vậy đó, trong lòng rõ ràng rất nguyện ý, nhưng ngoài miệng lại cứ nói không."
Quý phu nhân và Bình An đang cười lạnh trong lòng, thấy Thập Lang tiếp lời chợt giật mình ngầm hiểu, nhìn nhau cười một tiếng, Quý phu nhân lấy hai tờ ngân phiếu ở trong ngực ra đưa cho Tứ phu nhân: "Chúng ta vội vàng tới đây không mang theo lễ vật gì, cái này coi như là thêm đủ đồ cưới cho Tam Tiểu Thư rồi."
Tứ phu nhân nhìn qua thấy trên ngân phiếu ghi rõ là năm trăm lượng, hai tờ chính là một ngàn lượng, nhận cũng không được mà không nhận lại đau lòng, mới vừa rồi là nàng buộc Dương thị "bán" nữ nhi, hiện tại đến phiên chính nàng phải rối rắm có nên "bán" nữ nhi hay không. Thập Tam Nương ở một bên thấy ánh mắt của Tứ phu nhân lóe lên, sợ tới mức trên trán đổ đầy mồ hôi, chặn ngang đẩy ra ngân phiếu của Quý phu nhân: "Cầm đi cầm đi! Năm nay Tứ Phòng ta không làm việc vui." Nói xong vội vàng hướng về phía Thập Lục Lang nháy mắt.
Quỷ tinh Thập Lục Lang liền mang vẻ mặt cợt nhả nhìn sang Quý phu nhân, cúi đầu cung kính nói: "Tạ ý tốt của phu nhân, phu nhân đi xe đã mệt nhọc vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi, không cần quan tâm đến những chuyện nhỏ như hạt vừng củ tỏi này. Những chuyện mới vừa rồi ngươi nói kia, mẫu thân ta không làm chủ được, còn phải chờ phụ thân ta trở lại rồi tính." Nhẹ nhàng đẩy lại quả bóng lên trên người Phùng Tứ Gia đang không biết còn đi thu tô ở nơi nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...