Minh Hữu Hiên không
ngờ nha đầu thanh lệ xuất trần kia lại ngoái đầu đánh giá mình, ánh mắt
mang vài phần dò xét, không giống như ánh mắt các cô nương thẹn thùng
hay liếc mắt đưa tình thông thường. Ánh mắt nàng lạnh lùng, thẳng tắp dò xét hắn, không có ý khác, giống như muốn tìm tòi bí mật của hắn.
Xem ra lời đồn về ác nữ, cũng không phải hoàn toàn thật.
Minh Hữu Hiên thu lại tươi cười, xoay người rời đi.
Thẩm Nguyên Huân lôi kéo Tĩnh Sơ qua mấy hành lang gấp khúc, xác định không
chạm mặt Minh Hữu Hiên nữa mới nhẹ nhàng thở ra, buông tay muội muội
“Muội muội, mai sau nếu có lúc gặp lại người này, phải nhớ rõ tránh xa
hắn, nhất định không được tiếp xúc với hắn, rõ chưa?”
“Vì sao?” Tĩnh Sơ tò mò, trên mặt lộ vẻ ngây thơ “Chẳng lẽ hắn rất nguy hiểm sao?”
Nguyên Huân bình tĩnh nói “Đúng, hắn rất nguy hiểm”
Tĩnh Sơ trong lòng rộn rạo, hắn thật đúng là kẻ nọ? Ngay cả Thẩm Nguyên Huân cũng giống như gặp đại địch, người này thật sự không đơn giản sao?
Nguyên Huân không thấy được sự xuất thần cảu nàng, nói thêm “Đừng nhìn hắn bề
ngoài đẹp đẽ tướng mạo đường đường như vậy, kỳ thật là kẻ phóng đãng
thường xuyên lưu luyến kỹ nữ, là một công tử ăn chơi trác táng, muội
muội nhất định không để những lời hoa mỹ của hắn lừa bịp, hắn khắp nơi
đều là hồng nhan tri kỷ, người này không thật tình, tuyệt đối không phải là phu quân tốt của ngươi!”
Đến khi Nguyên Huân nghiêm túc nói
ra câu sau cùng, Tĩnh Sơ mới giật mình, hóa ra hai huynh muội không cùng suy nghĩ, Nguyên Huân là lo lắng nàng bị kẻ đào hoa lừa bịp.
Nàng bật cười “Ca ca yên tâm, muội muội chẳng quan tâm gì đến hắn đâu, muội muội cũng không cần ai hết”
Nếu vẫn là kiếp trước, Thẩm Nguyên Huân khẩn trương như thế, nàng có thể
hiểu được, chẳng qua, đã đi qua hai kiếp, kiếp trước lại bị người phản
bội như thế, kiếp này nàng sẽ không dễ tin tưởng kẻ khác, càng không dễ
yêu thương ai.
Nàng không biết kiếp này có thể gặp được phu quân
như ý thật lòng yêu thương mình hay không, nhưng phu quân của nàng nhất
định phải toàn tâm toàn ý vì nàng, không thể nào là tên Minh thế tử
phóng đãng không kiềm chế này, thật sự không hề phù hợp với yêu cầu về
phu quân tương lai của nàng.
Thẩm Nguyên Huân sắc mặt giãn ra,
nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Minh Hữu Hiên miệng lưỡi khéo léo,
cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân danh gia vọng tộc bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa đảo rồi, muội muội tuy là thông minh nhưng bất quá
cũng chỉ là cô gái chưa biết sự đời, trong lúc nhất thời bị mê hoặc cũng không phải chuyện lạ gì. Nghĩ đến tên Minh Hữu Hiên suốt ngày lưu luyến kỹ viện, hồng nhan tri kỷ nhiều vô số kể, Thẩm Nguyên Huân nắm chặt
tay, hắn tuyệt đối sẽ không để nam tử như vậy trở thành muội phu, nhất
định không để cảnh muội muội ngày ngày một mình rơi lệ xảy ra!
“Như vậy thì tốt…” Thẩm Nguyên Huân vẫn lo lắng nhìn Tĩnh Sơ. Thẩm Tĩnh Sơ
nay đã mười ba tuổi, phụ thân mẫu thân cũng sắp sửa xem xét kiếm cho
nàng một nhà trong sạch, Thẩm phủ đích nữ quả thật là đối tượng thông
gia được nhiều người dòm ngó, hắn không mong muốn tình cảm của muội muội bị lợi dụng vì mục đích khác. Hắn chỉ hi vọng muội muội có thể gả cho
một phu quân toàn tâm toàn ý với nàng, không giống phụ thân đối đãi mẫu
thân, chỉ khách sáo tương kính như tân.
Tĩnh Sơ giống như đọc
được suy nghĩ của ca ca, chỉ cười nói “ Ca ca, chúng ta đi nhanh đi,
đừng để phụ thân đã đến rồi mà chúng ta còn chưa về, như vậy là thất lễ
lắm”
Hai huynh muội trở lại viện đã thấy Ninh thị ngồi phía trước, sắc mặt hớn hở “Huân nhi, Tĩnh Sơ, các con đã trở lại”
Tĩnh Sơ nhìn thấy mẫu thân, trong lòng ấm áp “Tĩnh Sơ đã về, mẫu thân đã chuẩn bị bữa tối xong rồi ạ?”
Ninh thị khóe mắt lộ nét cười “Chuẩn bị thỏa đáng rồi. Tĩnh Sơ hôm nay giống như thích bám người vậy, mới một chút không gặp mà đã quấn lấy mẫu hân, cẩn thận bị người khác chê cười”
Thẩm Nguyên Huân cũng trêu muội muội “Đúng vậy, hôm nay muội muội bám người, ca ca như ta cũng có chút không chịu nổi đây”
Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng Ninh thị nhỏ giọng nói “Hôm nay Tĩnh Sơ bị kinh
hoảng, nghĩ đến sẽ không còn được gặp mẫu thân cùng ca ca…” “chẳng lẽ
mãu thân cùng ca ca ghét bỏ Tĩnh Sơ…”
Ninh thị vừa bực mình vừa
buồn cười, xoa đầu nàng “Làm sao có thể! Mẫu thân thương Tĩnh Sơ nhất!”
và hỏi thêm “Đi thỉnh an tổ mẫu, người có nói gì không?”
Tĩnh Sơ ngẩng đầu “không có nói gì nhiều, chỉ là kêu Tĩnh Sơ cùng ca ca ở lại dùng bữa”
“Sao?” Ninh thị kinh ngạc, “Đây là chuyện lạ nha…”
Tam phòng Liễu Thị cùng Thẩm Tĩnh Vân quả thật thường xuyên sẽ bị lão phu
nhân kêu ở lại dùng bữa, nhưng rất ít khi kêu Tĩnh Sơ, với lại Tĩnh Sơ
miệng lưỡi không ngọt ngào, không lấy lòng lão phu nhân, thông minh có
dư nhưng không đủ kiên nhẫn. Hôm nay muốn giữ Tĩnh Sơ lại có lẽ chỉ vì
muốn trấn an nàng thôi…
“Mẫu thân, hôm nay Tĩnh Sơ cứ như người khác vậy, dỗ cho tổ mẫu cao hứng lắm!” Nguyên Huân một bên giải thích.
“Sao?” Ninh thị nhíu mày nhìn nàng, chẳng qua đúng là theo biểu hiện của nữ
nhi thì quả thật có thể dỗ dành lão phu nhân cũng không phải chuyện lạ.
“Tĩnh Sơ như thế nào dỗ được tổ mẫu vậy?” Ninh thị đang muốn hỏi lại thì có
người đã hỏi thay, ngẩng lên nhìn phát hiện ra Thẩm Hoằng Uyên đang bước vào, Ninh thị cùng Tĩnh Sơ vội vàng đứng dậy.
Thẩm Hoằng Uyên
ngồi xuống bèn ra hiệu bảo Ninh thị ngồi, vẫy tay hướng Tĩnh Sơ, kêu
nàng đến trước mặt, hỏi “Tĩnh Sơ nói gì với tổ mẫu vậy?”
Tĩnh Sơ
đáp lại nghiêm chỉnh “Tĩnh Sơ cũng không nói gì đặc biệt, chỉ nói tổ mẫu là người có phú khí, Tĩnh sơ chẳng qua là nói thật, tổ mẫu nghe xong
tâm trạng liền tốt lên”
“Nếu là mẫu thân thương con thì liền
thường xuyên đến trò chuyện với tổ mẫu đi” Thẩm Hoằng Uyên cũng không
hỏi thêm, chỉ nói một câu đơn giản “Ăn cơm thôi”
Ninh thị vội
vàng vâng lời, phân phó người làm chuẩn bị phần cơm bốn người, mới vừa
ngồi xuống thì nghe nha hoàn vào bẩm báo “Lão phu nhân phái người đem
tặng một phần thỏ hầm, nói là Lục tiểu thư thích ăn, nên đã sai nhà bếp
chuẩn bị riêng thêm một phần”
Ninh thị sai người đem đồ ăn trong
hộp bày lên bàn. Món thỏ hầm này làm quả thật hương vị hấp dẫn, mới mở
hộp ra mà hương đã bay xa, làm người ta muốn ăn ngay. Thẩm Tĩnh Sơ vui
mừng “Thay ta cảm tạ tổ mẫu, nói tổ mẫu ta thích lắm”
Nha hoàn
lui ra, Thẩm Hoằng Uyên nhìn bộ dánh vui mừng của Tĩnh Sơ, xinh đẹp đáng yêu vô cùng, chính là đồ ăn của mẫu thân mình, chỉ ban cho có một ít mà đã làm nàng vui như vậy, còn nói rõ là vì Tĩnh Sơ thích nữa. Chỉ là sao mẫu thân mình đột nhiên lại thay đổi như vậy?
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn
ra sự nghi hoặc của Thẩm Hoằng Uyên, cười ngọt ngào “Hôm nay Vân muội
nói muốn ăn thỏ hầm, Tĩnh Sơ cũng muốn ăn nên tổ mẫu liền sai người đưa
tới. Tổ mẫu đối xử với Tĩnh Sơ thật tốt”
Tất nhiên là không đề cập gì đến việc Thẩm tam gia say rượu.
Thẩm Hoằng Uyên không nói gì thêm, hắn ho nhẹ, mọi người đều im lặng. Gia
quy Thẩm gia là mọi ngừi ăn không được nói chuyện, đợi hắn động đũa, mọi người mới được phép bắt đầu ăn.
Cơm xong, Thẩm Hoằng Uyên nói
“Ta qua thư phòng xử lý công việc một chút rồi lát quay về đây ngủ lại”. Xoay người nói với Huân Nguyên “Huân nhi, ngươi theo ta đến thư phòng”
Ninh thị ửng đỏ mặt, nhìn hai cha con rời đi, trong lòng ấm áp.
“Mẫu thân, tỉnh lại!” Thẩm Tĩnh Sơ nhìn Ninh thị ngơ ngẩn nhìn bóng dáng phụ thân và ca ca rời đi, quơ quơ bàn tay trước mặt Ninh thị.
Ninh thị hoàn hộn, giận dỗi “Tĩnh Sơ dám chê cười mẫu thân!”
Thẩm Tĩnh Sơ còn muốn trêu ghẹo mẫu thân thì thấy sắc mặt Ninh thị đột nhiên biến đổi, ôm lấy bụng, cuộn mình “Đau…đau quá…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...