Mọi chuyện đã rất rõ ràng, Mặc Trúc đúng là đã nhận của Tống di nương gần ba trăm hai mươi lượng, mới sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm làm chuyện này.
Mặc Trúc và Tống di nương từ nhỏ đã biết nhau, tình cảm cũng rất tốt. Sau này không liên lạc, nhưng cũng không có cắt đứt hết mọi quan hệ.
Hơn nữa theo lời khai của Mặc Ngọc, ngày thường Mặc Trúc rất là ghen tị với Tống di nương, thường nói câu là đồng nghiệp, nhưng không đồng mệnh. Chỉ là tính tình Mặc Trúc không tốt, tâm cao khí ngạo.
Lúc trước Dư Thị thấy Mặc Trúc thành thật trầm ổn, làm việc cũng rất tốt, hơn nữa dung mạo không xuất chúng, mới để cho Mặc Trúc hầu hạ bên cạnh Trầm Thanh Khang. Không ai có thể nghĩ được, an bài này lại trở thành đại họa.
Nếu không phải Trầm Tĩnh Thu có 'luyện khí quyết', giờ này, Trầm Thanh Khang chết là cá chắc.
Tống di nương có tham dự vào, Trầm Tĩnh Thu quả thật không nghĩ đến. Hiện tại muốn điều tra rõ Tống di nương vì sao hội tham dự vào việc này.
Hơn nữa Trầm Tĩnh Thu có thể xác định, việc này cùng nhị phòng tuyệt đối có quan hệ.
Dư Thị nổi trận lôi đình, cũng đã nghĩ tới đại phòng chất vấn, tìm lão phu nhân nói lí lẽ. Trầm Tĩnh Thu khuyên can mãi, cuối cùng cũng có thể mang Dư thị về.
Sau đó Trầm Tĩnh Thu để người truyền tin tới đại phòng, mời đại phòng cho ý kiến. Đại phòng hồi âm, bảo Trầm Tĩnh Thu đi hậu hoa viên gặp mặt.
Trầm Tĩnh Thu đi đến hậu hoa viên, gặp Trầm Tĩnh An ngồi ở trong đình uống trà.
Trầm Tĩnh An nhìn thấy Trầm Tĩnh Thu, ý bảo Trầm Tĩnh Thu ngồi xuống nói chuyện: "Muội muội rốt cục cũng đến, để tỷ tỷ đợi lâu."
Trầm Tĩnh Thu sắc mặt bình tĩnh: "Muội cho rằng việc này nên để cho đại bá mẫu ra mặt nói rõ ràng, dù sao nhị tỷ cũng không thể kiểm soát được Tống di nương."
Trầm Tĩnh An khẽ cười một tiếng: "Muội muội hiểu lầm rồi. Không phải là mẫu thân không muốn ra mặt, mà là cùng muội muội nói chuyện, thì là tỷ ra mặt thích hợp hơn."
Trầm Tĩnh Thu tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Tĩnh An: "Vậy mời đại bá mẫu ra mặt, cùng mẫu thân muội nói chuyện đi. Cha muội lúc này còn hôn mê bất tỉnh, muội nghĩ đại bá mẫu nên nhanh chóng tới giải thích cho tốt. Dù sao Tống di nương cũng là người đại phòng, cũng là Tống di nương cho tiền Mặc Trúc, để Mặc Trúc làm ra chuyện sai trái."
"Đối với bệnh tình tam thúc, tỷ thật xin lỗi. Mong tam muội muội không so đo, tam thúc cát nhân tự có thiên tướng. Chuyện tình đã như thế, tỷ cho rằng vẫn là cùng muội muội đàm luận thì hơn." Trầm Tĩnh An cười nói.
Trầm Tĩnh Thu nhíu mày: "Lời của nhị tỷ, thứ cho muội muội không hiểu."
Trầm Tĩnh An cười, "Tỷ tuy rằng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tỷ dám chắc chắn, gần đây tam thúc thân thể có chuyển biến tốt, khẳng định có liên quan tới tam muội. Từ hai tháng trước, đại phu âm thầm nói qua, tam thúc sợ là không thể chống chọi lại được. Bây giờ lại hộc máu hôn mê, tam phòng lại không có biểu hiện lo lắng, hiển nhiên tam thúc bệnh tình là đã được khống chế. Việc này thật đáng mừng. Tam muội muội tâm tính tốt bụng vui vẻ sảng khoái, cùng đàm luận với tam muội muội, mới là thượng sách."
Trầm Tĩnh Thu không thể biện minh, "Vậy nhị tỷ, tỷ muốn đàm luận thế nào?"
"Đầu tiên, tỷ muốn thanh minh một chút, theo như ý tứ của nương tỷ, đại phòng bọn tỷ và tam phòng xung đột không có lợi ích gì, giữa chúng ta nên cùng nhau hợp tác mới là lợi. Không biết tam muội muội có tán thành với điểm này của ta không?"
Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Tán thành thì sao, không ủng hộ thì thế nào?"
"Nếu là tam muội muội tán thành ý kiến của tỷ, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục bàn luận."
Thấy Trầm Tĩnh Thu trầm mặc không nói, Trầm Tĩnh An nhíu mày, "Chuyện của Tống di nương, nương và tỷ trước đó đều không biết. Nếu không có tam muội muội phái người tới báo, chúng ta còn bị lừa chẳng biết gì. Tống di nương đã bị nhốt lại, bọn ta vào phòng nàng lục một ngàn lượng ngân phiếu. Theo lời nàng nói, tất cả đều là do Lưu bà tử ở nhị phòng giao cho nàng. Mọi chuyện tới đây đều sáng tỏ, tam muội có muốn hỏi gì nữa không?"
Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Tống di nương tuy không phải đầu sỏ, nhưng cũng là đồng lõa. Không biết nhị phòng tính toán xử trí Tống di nương như thế nào đây?"
Trầm Tĩnh An nhẹ giọng nói: "Nương tỷ trước đây xem trọng Tống di nương đã sinh hạ ngũ đệ, cho nên mới dễ dàng tha thứ "nàng". Nhưng mà lần này, tam muội muội yên tâm, Tống di nương đã làm ra việc này, tất nhiên không thể tha thứ cho nàng. Tam muội muội nếu không tin, mấy ngày sau mời muội nghe tin tức. Đến lúc đó, tam muội sẽ biết thành ý của nhị phòng chúng ta. Nhưng là tin tưởng lẫn nhau, mong tam muội đừng để lộ việc này ra ngoài. Bằng không thì sẽ liền rơi vào bẫy của nhị phòng."
Trầm Tĩnh Thu nhíu mày cười lạnh, cũng không tỏ thái độ.
Trầm Tĩnh An thở dài, "Tam muội dưỡng khí công phu, tỷ tỷ cam bái hạ phong. Không cần tỷ nói, tam muội muội cũng nên nhìn ra, đây là âm mưu của nhị phòng. Nhị phu nhân mộng ước để cho tam phòng và nhị phòng nháo loạn lên, đến lúc đó đại phòng không thoát khỏi tội, tam phòng giết địch một ngàn nhưng lại tự hại bản thân tám trăm.
Hơn nữa tính Tống di nương đứng trước mặt của lão phu nhân nói lời khai là do Lưu bà tử sai khiến, nhị phu nhân cũng sẽ làm như không biết, thậm chí có thể nói Tống di nương vu cáo. Hơn nữa giờ phút này đại tỷ bị hoàng thượng tứ hôn, là lợi ích của toàn bộ hầu phủ, lão phu nhân nhất định sẽ không xử nhị phu nhân. Cho nên, nếu nháo loạn, tam phòng đừng nghĩ tới nhị phòng sẽ bị mất đi một miếng da lông nào. Một khi đã như vậy, sao không âm thầm giải quyết."
Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, đời trước nàng chỉ biết Trầm Tĩnh An rất lợi hại, bất quá cuối cùng kết cục cũng không tốt đẹp gì. Bởi đích tử đại phòng Trầm Tĩnh Khôn chết vì bệnh, tước vị cuối cùng vẫn là không muốn nhưng vẫn phải về tay nhị phòng.
Bởi vì việc này, hôn sự của Trầm Tĩnh An cũng bị ảnh hưởng theo, gả cho một người không nguyện ý, cuộc sống sinh hoạt sau thi thành thân sẽ không dễ dàng gì..
Hơn nữa trước kia lúc Trầm Tĩnh Thu chưa chết, đại phu nhân Trầm Lục Thị cũng đã qua đời. Trầm Tĩnh An liền mất đi chỗ dựa lớn nhất. Ngược lại Tống di nương cùng nhi tử sống rất tốt
Hiện giờ hồi tưởng lại mọi chuyện, cho dù là tam phòng hay đại phòng sụp đổ, cuối cùng được ích đều về nhị phòng, việc này nhị phòng tự nhiên thoát không được quan hệ.
Tỷ như đích tử đại phòng Trầm Tĩnh Khôn chết vì bệnh, tỷ như năm đó Trầm Thanh Khang cùng Dư Thị qua đời, thậm chí tứ ca Trầm Tĩnh Trác sinh tử không rõ. Có thể thấy được nhị phòng vì chức vị, tài sản Trầm gia mà nổ lực không từ thủ đoạn
Về phần mẫu tử hai người Tống di nương, cũng chì là một quân cờ trong tay nhị phòng
Trầm Tĩnh An thấy Trầm Tĩnh Thu không chịu tỏ thái độ, có chút sốt ruột, "Tam muội có yêu cầu gì, cứ việc nói, chúng ta có thể giúp tuyệt nhiên không từ chối."
Trầm Tĩnh Thu nói, "Yêu cầu của tỷ muội đồng ý, tam phòng của chúng ta nhất định sẽ không để việc này lộ ra ngoài. Nhưng là Tống di nương tất yếu phải chết. Chỉ cần các ngươi có thể làm tới cùng, giao dịch này coi như thỏa thuận xong."
Trầm Tĩnh An đầu tiên là hơi hơi nhíu mày, sau đó đáp ứng nói, "Được, mong muội muội nhẫn nại đợi tin tức. Nếu như đã không còn chuyện gì nữa, thì tỷ xin cáo từ."
"Đợi một chút." Trầm Tĩnh Thu tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Tĩnh An, "Có một vấn đề muội muốn thỉnh giáo tỷ, mong nhị tỷ chỉ giao."
"Muội muội mời nói." Trầm Tĩnh An khách khí nói.
"Phàn gia từ hôn, việc này cùng với đại phòng các người có liên quan hay không?" Trầm Tĩnh Thu gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Tĩnh An, không bỏ lỡ một biểu tình nhỏ trên khuôn mặt nàng
Trầm Tĩnh An đột nhiên mở to mắt, có chút hoảng sợ nhìn Trầm Tĩnh Thu, "Việc này..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...