“Sơ nhi, mấy hài tử này đã được quy về danh nghĩa của con, đó là hài tử thân sinh của con, con muốn đánh muốn chửi là quyền của con, tổ mẫu cách cả một thời đại như ta quả thật không nên can thiệp nhiều.
” Bà ta thở dài một hơi: “Đi thôi, về An Thọ Đường.
”
Hạ thị đứng sau lưng lão thái thái cắn chặt môi.
Lão thái thái cũng mặc kệ, thái thái càng không thể quản, vậy chẳng phải hài tử của nàng ta sẽ tùy ý phu nhân tra tấn sao?
Nhưng nàng ta chỉ là một hạ nhân, còn có thể làm gì đây?
Lúc nàng ta rời khỏi Ngọc Sanh Cư đã nghe Vân Sơ ra lệnh cho gia đinh: “Còn lại mười trượng, chờ Duy ca nhi khỏe lại sẽ tiếp tục thi hành.
”
Hạ thị lảo đảo suýt té ngã.
Các di nương khác đưa mắt nhìn nhau, một đám đều cúi đầu, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Vân Sơ vẫy tay cho bọn họ lui xuống, chỉ giữ một mình Tạ Phinh ở lại.
“Mẫu thân.
”
Tạ Phinh có chút e ngại.
Trước nay nó luôn cảm thấy mẫu thân rất dễ gần gũi, nhưng bây giờ nó không dám nghĩ như vậy nữa.
Nó đứng bên cạnh Vân Sơ, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Vân Sơ bảo Trần Đức Phúc đi tìm một con dế mèn khác đưa đến phủ Bình Tây Vương rồi quay sang dạy Tạ Phinh xem sổ sách.
Tạ Phinh từng đọc sách, có thể nhận được mặt chữ và biết viết chữ, chỉ là chưa từng tính sổ, Thính Sương cầm tay hướng dẫn nó rất tỉ mỉ.
Đối với người từng đọc sách mà nói, chỉ cần có người dạy thì không khó để học được mấy thứ này.
Tạ Phinh rất nhanh đã học được ra hình ra dạng, nó cầm sổ sách của năm trước ra tính toán, khiếp sợ nói: “Thật không ngờ chi phí một năm của một dòng dõi nhỏ như Tạ gia chúng ta lại nhiều như vậy, nếu chỉ dựa vào mấy mặt tiền cửa hiệu kia thì cả nhà phải uống gió Tây Bắc mất, may mắn có mẫu thân.
”
Vân Sơ ngưng việc trong tay, dịu dàng nói: “Cho nên chuyện quan trọng trước mắt là tăng thu giảm chi, một tiểu thư khuê các như con không hiểu thế nào là tăng thu, vậy chi bằng giúp mẫu thân nghĩ cách giảm chi đi?”
Tạ Phinh cảm giác bản thân được trọng dụng, vô cùng tự tin gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ được cách.
”
Cả một buổi chiều, Tạ Phinh đều ngồi ở sảnh Thiên của Vân Sơ xem sổ sách.
Tới buổi chiều, nó hưng phấn nói với Vân Sơ: “Mẫu thân, Tạ phủ chúng ta có hơn hai mươi bà tử thô sử, buổi chiều mấy bà tử này sẽ được sắp xếp trà nước điểm tâm, chi phí đầu người khoảng mười mấy văn, một ngày cộng lại là hai trăm văn, một tháng đã tốn gần mười lượng bạc, nếu có thể tiết kiệm được khoản này thì một năm có thể tiết kiệm được khoảng một trăm lượng bạc.
”
Vân Sơ cười nói: “Tuy một trăm lượng bạc không tính là nhiều nhưng nếu có thể tìm được nhiều chỗ để giảm chi, tích tiểu thành đại thì một năm cũng tiết kiệm được một khoản to, Phinh tỷ nhi, ta giao chuyện này cho con, con có thể làm được không?”
Tạ Phinh được khích lệ: “Con sẽ nỗ lực làm thật tốt.
”
Vân Sơ gật đầu: “Con còn nhỏ, cho dù tính sai cũng không sao, có chỗ nào không hiểu thì cứ tới hỏi ta.
”
“Cảm tạ mẫu thân.
”
Tạ Phinh sục sôi ý chí chiến đấu.
Thế An và Thế Duy đều bị phạt, chỉ có một mình nó được mẫu thân tán dương, nó nhất định phải làm tốt chuyện mẫu thân dặn dò.
Nó ôm một đống lớn sổ sách về viện của mình tiếp tục nghiên cứu.
Vân Sơ rũ môi, tiếp tục cúi đầu xem sổ sách.
Nàng không xem sổ của Tạ gia mà là sổ sách cửa hàng và thôn trang của bản thân.
Chuyện của Tạ gia cứ làm cho ra vẻ là được, điều quan trọng nhất là phải xử lý sản nghiệp trong tay!
Nàng bận rộn cho tới lúc trời tối đen, Thính Sương nhẹ giọng nhắc nhở nàng nên dùng bữa tối.
Đồ ăn vừa mới được dọn lên, Thính Tuyết đã bước vào nói: “Phu nhân, Trần bá mới hồi phủ, nói tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương không muốn con dế mèn kia! ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...