“Ừm.” Ân Thù Hành mở đôi mắt to láo liên nhìn Du Liên
Châu, phát hiện nhị sư bá vẫn chẳng có biểu hiện gì, vẫn nghiêm túc chỉ
điểm mình lĩnh ngộ chiêu thức, vì thế đành nghiêm chỉnh thực hiện lại
một lần.
Quả thật Ân Thù Hành có tố chất tập võ tuyệt vời, căn
cốt rất được, lại cực kỳ thông minh. Tuy tu luyện công phu nhập môn mới
hơn một năm, ngộ tính và tốc độ khiến Võ Đang chư hiệp mừng rỡ không
thôi. Người khác cần cân nhắc luyện đi luyện lại một chiêu thức hai ba
ngày, nó chỉ liếc mắt hai lượt là hiểu, lĩnh ngộ yếu quyết cực nhanh. Có điều dù sao tiểu nha đầu vẫn còn nhỏ tuổi, vừa lỳ vừa nghịch hết sức
hiếu động, lúc luyện công không nhẫn nại được như sư huynh Mai Hàn Hề,
ham chơi lên là khiến người ta bó tay. Ân Lê Đình xưa nay cưng con gái
đến tận xương tủy, đương nhiên không thành nghiêm sư được. Vì thế Trương Tam Phong nhìn tiểu nha đầu hở ra là leo lên nóc nhà dỡ ngói cười ha
hả, dặn dò một tiếng liền giao việc truyền thụ công phu nhập môn của
tiểu nha đầu cho Du Liên Châu. Nói ra kể cũng kỳ, nhóm đệ tử tiểu bối sợ nhất là nhị sư bá, tiểu nha đầu lại không sợ, toàn bộ bản lĩnh làm nũng chơi xấu quậy phá dùng trên người Ân Lê Đình ra, bất kể có xài được hay không, áp dụng hết lên người nhị sư bá. Lần nào Du Liên Châu cũng mặc
kệ tiểu nha đầu giày vò, thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, đợi nó giày
vò đủ rồi, nên luyện quyền chưởng thì luyện quyền chưởng, nên tu tập nội công thì tu tập nội công. Người ngoài nhìn không ra đầu mối, Võ Đang
chư hiệp biết rành tính Du Liên Châu, hiểu chàng cũng cực kỳ yêu thích
đứa cháu gái này, nếu không đời nào để mặc nó quậy phá? Ân Thù Hành có
hiểu những thứ này hay không không quan trọng lắm, trái lại thường xuyên lui tới, nó và nghiêm sư ít cười ít nói này hết sức gần gũi.
Chỉ là
hôm nay, một chiêu Ô Vân Yểm Nguyệt, với ngộ tính của tiểu nha đầu, sớm
đã luyện được gần xong rồi mới phải, thế mà mãi không xong, rõ ràng là
không tập trung.
Du Liên Châu thấy Ân Thù Hành lén lút nhìn mình, hết nhăn mũi tới phồng má liền biết nó không để tâm luyện quyền “Hành nhi,
lại không chuyên tâm thì hôm nay đứng tấn ở đây tới cơm chiều đó.”
Ân Thù Hành luyện công chẳng hề yếu ớt, lăn lộn đấm đá va va đụng đụng
chưa từng la đau. Nó sợ nhất là buồn chán, mà đứng tấn vừa khéo lại là
môn công phu chán nhất. Vì thế đó là biện pháp trừng phạt tốt nhất. Du
Liên Châu thấy nó nghe xong thì đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại, biết
ngay nó có ý đồ gì, thong thả mở miệng: “Hôm nay Hàn Hề bị mẹ con dắt
đến Phổ Tế y hội hội chẩn rồi, không rảnh đứng tấn với con đâu.”
Tiểu nha đầu nghe xong lập tức ỉu xìu. Trước đây mỗi lần nó ham chơi bị phạt đứng tấn, Mai Hàn Hề liền đứng cùng nó, vừa đứng vừa kể chuyện cười cho nó nghe, tránh cho nó buồn chán mà rầu rĩ không vui. Lần này vừa khéo
Mai Hàn Hề không ở bên canh, tiểu nha đầu hễ nghĩ tới việc phải đứng một mình tới giờ cơm tối, chẳng phải là buồn chết mất ư? Thế là lập tức lè
lưỡi, không dám phân tâm, ngoan ngoãn luyện quyền.
Quả nhiên tiểu nha đầu vừa tập trung, không tới chốc lát chiêu Ô Vân Yểm Nguyệt đã
luyện gần như xong. Du Liên Châu nhìn thế quyền của nó, kình đạo đều đủ, trong lòng cao hứng, ngoài mặt vẫn tỉnh như không, chỉ thản nhiên gật
đầu: “Hôm nay đến đây thôi.”
Ân Thù Hành vừa nghe, khuôn mặt sáng lên, dằn tính tình xuống theo quy củ hành lễ với Du Liên Châu, thấy Du
Liên Châu gật đầu tỏ ý cho nó đứng dậy, bấy giờ mới hoan hô một tiếng,
nhảy nhót chạy đến trước mặt Du Liên Châu. Du Liên Châu vươn tay bế nó
lên, nó vừa túm áo Du Liên Châu vừa ngoẹo đầu hỏi: “Nhị bá, bá nói cha
và mẹ con có phải giống với cái gì… cái gì mà cử án tề mi người ta hay
nói không?”
Du Liên Châu không biết tại sao bỗng dưng tiểu nha
đầu hỏi thế, nghĩ chắc hôm nay đầu óc nó để đâu đâu là vì suy nghĩ
chuyện này bèn gật đầu: “Chắc là thế đó.”
Ân Thù Hành vừa nghịch
vạt áo chàng vừa bĩu môi: “Hai ngày nay cha cứ luôn thất thần, hôm kia
dạy con Thôi Thủ quyền tới nửa chừng không biết lại nghĩ cái gì. Con hỏi Hàn ca ca, Hàn ca ca nói cha đang suy nghĩ chuyện của mẹ. Nhị bá, bá
nói mẹ ở cạnh cha rồi, cha còn muốn nghĩ cái gì chứ?” Dứt lời chớp mắt
nghi hoặc, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu lại, bộ dạng suy nghĩ không ra.
Du Liên Châu nghe nó nói chuyện như cụ non, không nhịn được cười: “Cái đó
nhị bá cũng không biết. Có lẽ càng liên quan tới người bên cạnh thì càng hay nghĩ không thông chăng.”
Lời này quá khó hiểu với tiểu nha
đầu, nó nghiêng đầu nghĩ một lát, lắc lắc đầu quyết định không lãng phí
thời gian. “Nhị bá nhị bá, tới trưa luôn rồi nè, trưa hôm nay Hàn ca ca
cũng không về. Hành nhi muốn ăn cơm bát bảo ở Thiên Hương lâu, được
không bá?” Tiểu nha đầu chậm trễ cái gì cũng được, chỉ có ăn là không
bao giờ chậm trễ.
Du Liên Châu gật đầu, dắt tay nó đi tới Thiên Hương lâu.
Ân Thù Hành nói không sai chút nào. Bắt đầu từ hôm trước Ân Lê Đình liền
mang tâm sự nặng nề, hở ra là thất thần. Chẳng qua không muốn Lộ Dao đã
bận bịu còn phải phân tâm, vì thế chưa từng để lộ, nhưng Lộ Dao lý nào
không nhận ra. Hôm nay đợi ba cuộc hội chẩn liên tiếp kết thúc, liền bảo Mai Hàn Hề bồng Ân Thù Hành chỉ lo ham ăn đi dự tiệc tối, mình thì cùng Ân Lê Đình quay về Thu Linh trang sớm. Lộ Dao tắm rửa xong, nhìn Ân Lê
Đình luyện kiếm trong viện. Nàng nhìn nhiều năm nay, đã khá hiểu kiếm
thuật của chàng. Lúc này nhìn kiếm thế của Ân Lê Đình trầm ổn nhưng kiếm ý lại có phần như có như không, hiển nhiên trong lòng có chuyện. Phu
thê nhiều năm, sao nàng không biết chàng đang nghĩ gì? Đưa tay đẩy ống
chuông gió bằng đồng, tiếng leng keng vang lên, quả nhiên Ân Lê Đình thu trường kiếm lại, quay người đi tới chỗ nàng.
“Tiểu Dao, sao
thế?” Ân Lê Đình ngồi xuống cạnh nàng, cầm ấm trà lên rót hai tách, đưa
cho nàng một tách, kế đó tự mình uống cạn.
Lộ Dao nhận lấy tách trà, nghiêng người dựa vào lòng chàng, nói thẳng: “Lục ca, Giang Vãn Trạc không phải Nhược Trường.”
Ân Lê Đình khựng lại. Giang Vãn Trạc là bệnh nhân nôn ra máu ngất xỉu được đưa đến Nhã An y quán hôm trước, vừa liếc mắt, Phó Thu Nhiên và Lộ Dao
gần như cho rằng y là Cố Nhược Trường.
Ân Lê Đình quàng vai Lộ Dao, khẽ gật đầu: “Huynh biết.”
Lộ Dao như muốn chàng thêm yên tâm, nói tiếp: “Lục ca, người này chỉ có
dáng vẻ giống Nhược Trường hồi xưa bảy tám phần. Nhưng chỉ là giống bề
ngoài thôi. Năm xưa, lúc muội và Thu Nhiên tái ngộ, bộ dạng đều không
giống ngày xưa. Nhưng năm đó, ở Phúc Lâm hội quán, vừa thấy mặt lần đầu
lập tức có cảm giác mãnh liệt, người trước mắt chính là đối phương.
Nhưng trên người Giang Vãn Trạc, bọn muội chẳng cảm giác được nửa phần y là Nhược Trường. Thế nên, lục ca…” Nói rồi kéo tay Ân Lê Đình “Muội
không muốn thấy huynh tâm thần bất định thế này.”
Ân Lê Đình nắm
lấy tay nàng, cúi đầu hồi lâu, mở miệng nói: “Tiểu Dao, huynh biết,
huynh cũng tin, người này không phải Nhược Trường.” Dứt lời nhìn Lộ Dao, không kềm lòng được vươn tay nhẹ nhàng vuốt má nàng. Ấm áp nhẵn nhụi,
đôi mắt đen nhánh thành thực trong trẻo “Huynh không có nghĩ chuyện đó.
Tiểu Dao, Giang Vãn Trạc là Giang Vãn Trạc. Nhưng muội và Thu Nhiên đều
có thể tới được nơi này, có khả năng Nhược Trường cũng ở đây. Giang Vãn
Trạc không phải nhưng có lẽ có người phải.”
Lộ Dao nghe xong, khẽ nhíu mày. Chuyện này nhiều năm trước không phải nàng và Thu Nhiên chưa
từng nghĩ tới. Mới đầu thậm chí Thu Nhiên từng phái vô số người tìm kiếm nghe ngóng khắp nơi, tất tật những biện pháp khó mà tin nổi song hai
người đều thử qua, chỉ là bể người mênh mông, từ đầu chí cuối đều không
có tí vết tích gì. “Lục ca…”
Nàng chưa nói xong, Ân Lê Đình lên tiếng “Tiểu Dao, muội để huynh nói xong trước đã…” Nói rồi chàng hít sâu,
dường như tích lũy đủ dũng khí, thong thả nói: “Nhược Trường và muội từ
nhỏ đã nương tựa vào nhau, chăm sóc muội, dạy dỗ muội. Giúp muội giữ
vững kiên trì niềm tin suốt đời, cầm tay dạy muội hành y. Sức nặng của
huynh ấy với muội, huynh hiểu rất rõ.” Nói rồi cầm tay Lộ Dao đặt nơi
tim mình “Huynh từng hứa với muội, nơi này chỉ cần có muội một ngày liền có Nhược Trường một ngày. Nếu muội cảm thấy nỗi nhớ trong lòng quá nặng nề thì để lại cho huynh là được rồi.”
Trong Vọng Giang lâu,
những lời này đến giờ Lộ Dao vẫn nhớ rõ mồn một. Cái cảm giác hốc mắt
cay cay sau khi nghe xong những lời ấy dường như lại xuất hiện. Nàng dựa nhẹ vào trước ngực Ân Lê Đình, cảm giác nơi đó đập hơi gấp. “Tiểu Dao,
hai ngày nay huynh suy nghĩ rất lâu, không phải nghĩ đến Giang Vãn Trạc
mà là Nhược Trường…” Chàng dừng hồi lâu, không nhịn được cúi đầu tỉ mẩn
hôn lên trán Lộ Dao, nghiêm trang nhìn thẳng vào mắt nàng “Tiểu Dao, nếu có ngày, muội thật sự gặp lại được Nhược Trường, huynh… huynh không
muốn muội khó xử, chỉ mong muội có thể làm theo tiếng lòng mình. Thế
nên, nếu trong lòng muội vẫn không bỏ được huynh ấy, vậy thì… thì không
cần bận tâm về huynh… chỉ cần theo tình cảm của chính muội là được…”
Ân Lê Đình nói rất chậm, song cực kỳ nghiêm túc. Từng câu từng chữ đều
thật lòng, nhưng chính vì thật lòng, nói ra vô cùng khó khăn. Nói đến
đó, chàng bỗng phát hiện người trong lòng khẽ cựa, dường như hơi run
rẩy, Ân Lê Đình vội vàng cúi đầu “Tiểu Dao, muội làm sao vậy?”
Lộ Dao áp má vào ngực chàng, hồi lâu không đáp, mãi lát sau mới ngẩng lên, vành mắt đỏ hoe, Ân Lê Đình nhìn mà thắt lòng, nàng hỏi: “Nếu muội chọn Nhược Trường, lục ca huynh làm sao đây?”
Ân Lê Đình rùng mình,
khẽ khàng vuốt mái tóc dài của nàng, nhắm hai mắt lại gắng bình ổn hơi
thở nửa ngày, bấy giờ mới có thể cười cho nàng xem, gắng hết sức lực mở
miệng: “Huynh sẽ ổn thôi. Có sư phụ sư huynh đệ, có Võ Đang, còn có Hành nhi… huynh…”
“Vậy nếu cả Hành nhi muội cũng dẫn đi thì sao?”
“Huynh…” Tim Ân Lê Đình thắt lại, ngây người hồi lâu, gần như nói năng lộn xộn:
“Hành nhi… Hành nhi… đi theo mẫu thân… cũng tốt… nữ nhi không có mẹ luôn đáng thương…”
Một loạt từ ngữ lộn xộn còn chưa nói hết, Lộ Dao
ngẩng phắt lên, đột ngột hôn lên môi chàng, răng nhẹ nhàng cắn môi
chàng, dịu dàng lưu luyến lạ thường, thân mật quấn quít, lại dường như
chưa đủ, nặng nề cắn chàng một cái. Chàng không kềm nổi lòng mình ôm lấy Lộ Dao. Những lời vừa rồi chàng suy đi nghĩ lại hai ba ngày song không
có dũng khí nói với nàng. Nỗi đau khi trả lời câu hỏi của Lộ Dao vừa rồi đến giờ vẫn còn nhói tận tâm can. Quen biết mười năm, năm năm chồng vợ, tình sâu nghĩa nặng đã ăn vào tận máu xương. Nhưng chàng càng muốn nàng vui vẻ, không muốn làm nàng khó xử, càng không muốn dùng phần thâm tình tận xương tủy này khiến nàng đau lòng. Hốc mắt Lộ Dao cay xè, không chỗ phát tiết, theo bản năng nặng nề cắn lên môi chàng, liền đó lại không
kềm lòng được khẽ hôn lên đó, cảm thụ hơi thở của chàng xâm nhập vào hơi thở và toàn thân mình từng chút một.
Hồi lâu, Lộ Dao dựa vào
lòng chàng, nhìn thẳng vào đáy mắt chàng, nhẹ nhàng nói: “Lục ca, huynh
có nhớ tụ hội Hoàng Hạc lâu năm năm trước, khi ấy ngũ tẩu nói chuyện với muội trên lầu không?”
Ân Lê Đình bị ánh mắt mênh mang của nàng thu hút, bất giác gật đầu.
“Khi ấy ngũ tẩu cười huynh không muốn rời muội ra, nói cái gọi là Nguyện
Được Người Một Lòng, Bạc Đầu Không Chia Cách ở nơi huynh biến thành Bạc
Đầu Không Muốn Cách.”
Bàn tay Ân Lê Đình ôm nàng căng thẳng, nghe nàng nói tiếp: “Lúc đó muội có nói một câu, ngũ tẩu cười thật lâu, nói
muội đúng là không biết xấu hổ. Lục ca, huynh biết muội nói gì không?”
“Cái gì?”
“Muội nói, chỉ sợ là “Bạc Đầu Không Thể Cách” mới đúng.”
Ân Lê Đình khẽ run, Lộ Dao thật hiểu chàng, biết tình cảm của chàng. Hai
chữ Không Thể, quả thật miêu tả trọn vẹn tâm sự của chàng. Tình sâu đến
tận xương tủy, không phải là không muốn rời xa mà là không thể chia lìa. Lộ Dao dán bên tai chàng, thì thầm: “Lục ca, huynh có biết năm ấy muội
nói Không Thể Cách, không phải chỉ một mình huynh mà còn đang nói chính
muội không! Bất luận Giang Vãn Trạc có phải Nhược Trường hay không,
Nguyện Được Người Một Lòng, Bạc Đầu Không Thể Cách, chính là điều hôm
nay muội muốn nói với huynh.”
Nguyện Được Người Một Lòng, Bạc Đầu Không Thể Cách.
Hóa ra tâm tư như thế, từ rất lâu rồi, không phải chỉ có một mình chàng.
Trong nháy mắt, Ân Lê Đình cảm giác dường như cả trái tim mình bay lên,
tâm tình nặng nề rầu rĩ chua xót mấy ngày nay thoắt cái bay sạch. Chàng
nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, nhìn vành mắt vẫn còn hồng hồng và khóe môi
đong đầy ý cười của nàng, tình ý trong lòng không diễn tả nổi bằng lời,
bất giác cúi đầu, dán lên mi tâm nàng, đôi môi tỉ mẩn hôn, dường như chỉ có thể mới thổ lộ hết tình ý nồng nàn không sao chứa hết của mình. Lộ
Dao vòng lấy eo chàng, áp mặt vào lòng chàng động tình đáp lại, chìm đắm trong tình ý nồng sâu của chàng. Gió đêm xuân âm ấm hòa với ánh trăng
mơ màng khuấy động ống chuông gió dưới mái hiên, leng keng lanh canh che đi tiếng động “trướng ấm màn êm”, xáo trộn thời gian, dường như lại trở về nhiều năm trước, hai người nghịch ngợm chơi đùa ống chuông gió dưới
hành lang, tiếng chuông leng keng lanh canh lúc trầm lúc bổng. Năm tháng thoi đưa, sự đời rối ren nhấp nhô lên xuống, hồng trần hao mòn hết năm
tháng thanh xuân song không mài mòn tình ái trong tim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...