Dịch Lộ Lê Hoa

Ân Lê Đình mất ngủ mấy đêm liên tục cuối cùng cũng nghĩ ra lời nói với Lộ
Dao, chỉ cảm thấy nhẹ bẫng. Vừa thở phào xong thì Lộ Dao ngồi dậy rúc
vào lòng chàng, kế đó cánh môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên mắt chàng, kéo
tay chàng đặt lên bụng dưới nàng. Nơi đó còn chưa lộ rõ, nhưng sau cảm
giác mềm mại ấm áp đó, theo hô hấp phập phồng của Lộ Dao, dường như
chàng có thể cảm nhận được sức sống nơi ấy. Trong khoảnh khắc, lòng Ân
Lê Đình mềm hẳn đi, nhìn Lộ Dao song không nói được câu nào.

Tay
Lộ Dao đè chàng, áp trán vào ngực chàng, thì thầm: “Lục ca, sinh mệnh
chào đời là chuyện tuyệt vời nhất thế gian. Bọn muội là đại phu, rất
nhiều lúc nảy sinh kính nể và cảm động trước sự tuyệt vời của sinh
mệnh.”

Bàn tay quanh năm cầm kiếm của Ân Lê Đình bỗng run lên.
Những lời này chàng nói ra há không gian nan? Nhưng tình cảnh của sản
phụ khó sinh mấy ngày trước kia vẫn còn rành rành trước mắt. Mấy hôm nay mỗi lần nghĩ đến là sợ hãi không thôi, hai đêm liên tiếp đều gặp ác
mộng nửa đêm bật dậy. Tỉnh lại nhìn Lộ Dao nằm trong lòng mình ngủ ngon
lành, hàng mi rũ xuống, gò má hồng hồng, hơi thở nhè nhẹ đều đều, chàng
lập tức cảm thấy có thể được thế này đã tuyệt vời vô cùng rồi, đừng quá
tham lam mới phải. Nếu lúc Lộ Dao sinh nở có sơ xuất gì, chừng đó đúng
là hối cũng không kịp.

Lộ Dao nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang đặt
lên bụng mình “Đời người, khả năng chúng ta gặp được một người mình yêu
tha thiết có mấy phần chứ? Mà người mình yêu đó vừa khéo cũng yêu mình
thì được mấy người? Cho dù hai người yêu thương lẫn nhau, có thể dắt tay nhau lại được mấy người? Thế nhân đều nói trăm năm mới được chung gối.
Dù là thế, may mắn có được sinh mệnh thế này, mấy người được chứ? Lục
ca, chuyện may mắn vô cùng như vậy, sao huynh có thể nói là không cần?”

Ân Lê Đình áp má mình lên đỉnh đầu Lộ Dao, hồi lâu mới mở miệng, giọng
khàn khàn: “Huynh sợ sự may mắn đó hao hết phúc phận. Tiểu Dao, nếu thật thế, huynh chỉ muốn muội được bình an, những chuyện khác huynh không
quản được nhiều như vậy.”

Sự việc năm xưa với chàng mà nói vẫn
còn ghi khắc trong lòng không cách nào cởi bỏ, bất luận ra sao chàng đều không muốn nếm trải lần nữa.

Lộ Dao gần như cảm nhận được lo âu
và sợ hãi trong lòng chàng. “Lục ca, muội đã cam đoan với huynh, sau này tuyệt đối không bỏ lại huynh một mình. Chuyện này nói là giữ lời, không thất hứa. Với lại…” Nàng bỗng cười lên “Lục ca, huynh thích con trai
hay con gái? Đừng nói với muội sao cũng được, chỉ được chọn một thôi.”
Nói rồi nhìn thẳng vào mắt chàng, không cho chàng trốn tránh.

Dưới ánh nhìn của nàng sao Ân Lê Đình dám nói láo? Ấp úng nửa ngày mới thì
thào: “Nếu muội được bình an… huynh càng muốn… càng muốn có con gái…”

Lộ Dao đảo mắt “Ồ? Vì sao? Ít nhất có một nam hài mới tốt. Vừa kế thừa
hương hỏa, tương lai còn bảo vệ được đệ đệ muội muội nữa.”

Ân Lê

Đình nghe xong vội vàng lắc đầu: “Tiểu Dao muội đừng nghĩ lung tung. Ban nãy huynh nói rồi, huynh là cô nhi, nhờ sư phụ thu nhận mới có ngày hôm nay. Muội xem nhị ca tam ca tứ ca coi, đều chưa thành thân, đệ tử Võ
Đang cũng không quá đặt nặng vấn đề này. Chuyện hương hỏa muội tuyệt đối đừng để trong lòng, huynh hoàn toàn không để tâm. Với lại đệ đệ muội
muội gì chứ, sau này đừng có nữa. Cái loại tội này đừng nói thêm lần
nữa, cho dù lần này huynh cũng chỉ mong muội không phải chịu nữa.”

“Được được, muội không nói cái này nữa. Lục ca huynh nói muội hay đi, vì sao
muốn có nữ nhi?” Lộ Dao buồn cười nhìn bộ dạng khẩn trương của chàng.

Ân Lê Đình đỏ mặt, khẽ đáp: “Huynh mong có một nữ nhi, dáng vẻ tính tình
đều giống Tiểu Dao mới tốt. Huynh chưa thấy dáng vẻ muội lúc nhỏ, nếu có một nữ nhi giống muội…”

Lộ Dao nghe đến đó cười giòn giã: “Lục ca, huynh có biết muội nghĩ gì không?”

Ân Lê Đình đắp chăn lại cho nàng xong mới hỏi: “Cái gì?”

Lộ Dao vừa nghịch đuôi tóc chàng vừa cười: “Muội muốn một nhi tử, giống
hệt huynh. Muội cũng muốn xem, nhóc con nhút nhát trốn sau lưng sư phụ,
sợ nhất mà cũng kính yêu nhị ca nhất, lại còn sợ tối nhất quyết đòi ngủ
cùng ngũ ca rốt cuộc trông ra sao.”

Ân Lê Đình bị Lộ Dao nói đỏ mặt song không nhịn được phì cười.

Lộ Dao nhẹ nhàng vỗ về tay Ân Lê Đình “Ài, tóm lại, lục ca, huynh nghĩ xem trong này có lẽ có một tiểu nha đầu giống hệt muội hồi bé, sao huynh có thể không muốn chứ? Cũng có thể là một nhóc con giống hệt huynh, sao
huynh có thể kêu muội không cần?”

Tay Ân Lê Đình run lên song
không nói nữa. Hồi lâu ôm chặt lấy Lộ Dao, dịu dàng: “Tiểu Dao, trước
giờ huynh không nói lại được muội. Có điều muội phải nhớ kỹ, tuyệt đối
đừng bỏ huynh lại một mình nữa.”

Lộ Dao vỗ lưng chàng an ủi: “Lần này chẳng những không bỏ huynh lại một mình, rất nhanh sẽ có thêm một người cùng huynh rồi.”

Trước mắt Ân Lê Đình lúc thì hiện cảnh sản phụ khó sinh vất vả kia, trong
lòng lo âu nôn nóng, lúc lại hiện ra dáng vẻ tiểu nha đầu trắng bóc
giống hệt Lộ Dao, vui mừng xen lẫn chờ mong. Tâm trạng mâu thuẫn thế này thật tình khổ sở, nửa ngày chàng than: “Ôi… nếu mà huynh làm thay muội
được thì tốt biết mấy?…”

Lộ Dao nôn nghén kéo dài thêm gần ba
tháng, dài hơn hẳn người khác. Hiển nhiên tiểu gia hỏa trong bụng nàng
là bảo bảo cực kỳ khó chơi, còn chưa ra đời đã hành hạ Võ Đang Ân lục
hiệp tiếng tăm lừng lẫy giang hồ và thần y Lộ Dao xiểng niểng. Ngoài nôn ói ra, đại khái Lộ Dao khá bình tĩnh, ngược lại Ân Lê Đình đứng ngồi
không yên. Tống Viễn Kiều và Trương Thúy Sơn đều đã trải qua loại chuyện này, thấy Ân Lê Đình mặt ủ mày chau, ngày nào cũng lựa lời an ủi, ngay
cả Du Liên Châu trầm tính ít lời cũng khuyên giải mấy lần. Lộ Dao nhìn
chòng chọc bụng dưới dần nổi lên của mình, lắc đầu than thở, nói thầm
tiểu gia hỏa này cứ tiếp tục giày vò như thế e rằng từ trên xuống dưới
Võ Đang đều không được bình yên.

Ân Lê Đình cứ căng thẳng như thế đến đầu tháng chín mới thoáng giãn ra một chút. Nguyên do là chứng nôn

nghén của Lộ Dao dần dần bớt lại, càng vì Phó Thu Nhiên tới. Phó Thu
Nhiên không tới một mình, bị hắn lôi theo lên núi Võ Đang, chẳng những
có vợ chồng Âu Dương Khiêm Đàm Tú Trữ còn có Sở Trung Lưu nổi danh ngang hàng Diệp Thù nữa. Nhìn Lộ Dao nhờ ngừng ói mà khẩu vị dần khá lên, khí sắc càng lúc càng hồng hào rạng rỡ cùng với Ân Lê Đình luôn nơm nớp lo
âu không dám buông lỏng, Phó Thu Nhiên vừa hết cách vừa buồn cười vỗ vai chàng, chỉ chỉ vào vợ chồng Âu Dương đang trò chuyện với Lộ Dao và Sở
Trung Lưu vừa lên núi liền hết sức chuyên nghiệp đi lật tra bệnh án Lộ
Dao đích thân viết cho mình, nói: “Cả Trung Nguyên này, nếu mấy người
này cùng một chỗ mà không bảo đảm được mẹ con A Dao bình an thì e là
chẳng có sản phụ nào dám sinh nữa!”

Sở Trung Lưu, Âu Dương Khiêm
và Đàm Tú Trữ, lại thêm bản thân Lộ Dao, bốn đại phu nổi danh trong y
giới đương thời không hẹn mà cùng cam đoan, rốt cuộc cũng khiến Ân Lê
Đình yên tâm đôi chút.

Có điều đối với Lộ Dao mà nói, lần này Phó Thu Nhiên lên, đáng giá nhất không phải là dẫn theo đồng liêu và bạn cũ trong y giới mà là hắn mang theo ớt, món mà nàng muốn ăn nhất bây giờ,
nằm mơ cũng chảy nước miếng.

Thời này, ở Trung Nguyên đừng nói
trồng ớt, ngay cả thấy cũng không. Mấy bao ớt lớn Phó Thu Nhiên mang
theo này là lúc hắn làm ăn với một thương nhân Tây Vực tốn một đống tiền mới mua được. Có điều Lộ Dao chẳng quan tâm nó từ đâu ra, giờ nàng chỉ
muốn ăn mà thôi. Hiện giờ Ân Lê Đình nghĩ đủ cách dỗ Lộ Dao ăn nhiều một chút, mong sao phân lượng thời gian trước đều bù lại hết mới tốt, nghe
Phó Thu Nhiên cam đoan bây giờ nhất định Lộ Dao rất thích ăn cái này,
lập tức không nói hai lời kéo hắn xuống nhà bếp. Vì thế, bữa trưa hôm đó Lộ Dao được thưởng thức món canh cá nàng thèm đã lâu. Cá tươi trắng mịn chấm ớt cay đỏ lừ, nước canh vừa cay vừa thơm, Lộ Dao cảm giác cứ như
bao nhiêu năm rồi không được ăn bữa nào sung sướng thế này. Nhưng Lộ Dao ăn sung sướng, có người lại ủ rũ, chính là Mạc Thanh Cốc.

Vốn dĩ Lộ Dao và Ân Lê Đình ngày thường đều không rảnh rỗi, chuyện ăn uống đều do nhà bếp quản. Từ sau khi Lộ Dao mang thai ăn uống không ngon, Ân Lê
Đình nghĩ đủ cách hỏi thăm từ chỗ Phạm Thường và Ân Tố Tố xem phụ nữ
mang thai thích ăn gì, tìm nhà bếp tỉ mẩn chế biến, cơm canh món nào
cũng tươi ngon cực kỳ. Khổ nỗi Lộ Dao ốm nghén, gần như không ăn được
mấy miếng. Lộ Dao ăn không nổi, Ân Lê Đình nóng ruột đương nhiên cũng
chẳng muốn ăn, thế là toàn bộ đồ ăn ngon bê nguyên xi vào bụng Mạc Thanh Cốc đặc biệt đến ăn chực. Du Đại Nham từng cười hắn, nói lục tẩu hắn
mang thai, ngược lại hắn ngày càng phì nhiêu. Có điều Mạc Thanh Cốc
không bận tâm. Vốn hắn đã đoán được khẩu vị Lộ Dao khá lên, tất nhiên Ân Lê Đình sẽ nghĩ cách làm thêm nhiều món ngon bù lại chỗ thịt gầy đi mấy ngày trước của nàng, nhưng không dè khẩu vị Lộ Dao tốt lên trong nháy
mắt, cũng thay đổi nhanh như chớp. Kết quả Mạc Thanh Cốc vốn dĩ chưa bao giờ thấy món ớt mới mẻ này, thừa lúc đồ ăn mới ra lò, không đợi Ân Lê
Đình bưng ra cho Lộ Dao vội vội vàng vàng thảy một miếng cá lớn lẫn nước vào miệng. Chưa đợi hắn nhai lập tức mặt đỏ phừng phừng, nhảy một phát
cao tới ba trượng xông ra khỏi nhà bếp.

Lúc ấy Phó Thu Nhiên và
Trương Tùng Khê đang ngồi đánh cờ bên bàn đá trên hành lang trong viện,
vợ chồng Trương Thúy Sơn ngồi bên quan sát, trong viện yên lặng đến mức
nghe được tiếng lá rơi. Bỗng bốn người nghe một tràng tiếng gào khóc oa
oa, kế đó Mạc Thanh Cốc ngoạc mồm, mặt đỏ phừng phừng, mắt mũi nhăn nhúm lại, không ngừng hít hơi xông vào viện. Hắn vừa thấy trà lạnh trên bàn
đá, bất chấp tất cả dưới chân vận Thê Vân Túng phóng tới, vội vàng cầm
tách trà của Trương Tùng Khê lên nốc cạn. Một tách vào bụng vẫn không
giảm được cảm giác như thiêu như đốt trong cổ họng, thoáng cái càng khó
chịu hơn, cũng chẳng kể là trà của ai nữa, uống liên tiếp mấy tách trà,

tình hình khẩn cấp khiến mấy người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Phó Thu
Nhiên đoán ra lý do, ngoài mặt thì tỉnh bơ nhưng đôi mắt phượng lại đầy ý cười xấu xa. Lộ Dao vốn thích cay, bây giờ lại có thai, có thể nói càng thêm lợi hại. lần này Mạc Thanh Cốc nuốt một miệng canh cay, cơ hồ cháy cổ.

“Thất đệ, sao thế này?” Trương Tùng Khê nhìn Mạc Thanh Cốc
uống một hơi sạch ấm trà vẫn không ngừng thở hổn hển, nhướng mày lấy làm lạ hỏi.

Mặt Mạc Thanh Cốc nhăn như giẻ lau, vừa ho sù sụ vừa oán giận: “Lục tẩu… khụ khụ, lục tẩu ăn… toàn là, khụ khụ, toàn là… thứ gì
thế?! Vậy mà lục ca cũng tỉnh bơ nuốt được…”

Trương Tùng Khê không hiểu lắm nhưng Ân Tố Tố nghe xong hơi hiểu, cười giòn “Nữ nhân mang thai đều thế cả.”

Chuyện này Trương Thúy Sơn cũng có kinh nghiệm, gật đầu phụ họa: “Nói không
sai,” Nói rồi cười liếc Ân Tố Tố một cái: “Năm đó ngũ tẩu đệ thích ăn
trái cây chua ê cả răng, huynh cũng phải gắng ăn cùng nàng ba tháng
trời.”

Mạc Thanh Cốc một tay che miệng, hai con mắt trợn tròn,
vừa ai điếu thay lục ca nhà mình vừa cảm tạ trời xanh may mà không tìm
cho mình phiền toán như thế.

Càng vào thu, bụng Lộ Dao càng gồ
lên thấy rõ, dần dần cảm giác được thai máy rõ rệt. Không như hài tử nhà người ta, tiểu gia hỏa này đặc biệt giày vò vào ban đêm, hành cho cả
đêm không ngủ. Có lúc Lộ Dao đang ngủ ngon bỗng nhiên bị tiểu gia hỏa đá cho một đá tỉnh lại, kế đó là một trận quyền cước ầm ỹ. Ân Lê Đình vốn
ngủ không sâu, Lộ Dao trong lòng chỉ thoáng động đậy là lập tức tỉnh
lại, tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lộ Dao, miệng thì thầm dỗ dành. Mấy lần
Lộ Dao không nhịn được cười to: “Lục ca, rốt cuộc là huynh dỗ muội hay
dỗ nó?”

Ân Lê Đình ngẫm nghĩ cũng vui theo, bây giờ chàng chẳng
phân biệt được là đang dỗ ai nữa? Vì thế khẽ khàng hôn trán Lộ Dao “Chân còn đau không?” Nói rồi cũng không đợi Lộ Dao trả lời, tay vận một phần công lực xoa bóp bắp chân cho Lộ Dao. Từ lúc thân hình Lộ Dao lộ rõ
bụng, bắp chân và đùi cũng phù nề hẳn, đêm khuya thường đau nhức rút
gân. Ân Lê Đình chạy đi hỏi Sở Trung Lưu, chạy qua chạy lại, học được
của Sở Trung Lưu không ít cách xoa bóp hay. Lại thêm chàng vốn là người
tập võ, nắm bặt lực đạo hết sức vừa vặn, lần nào Lộ Dao cũng dễ chịu vô
cùng, bất giác lại từ từ thiếp đi.

Từ sau Hoàng Hạc lâu ba mươi
tháng ba, tin Võ Đang Ân Lê Đình lấy truyền nhân Đào Hoa đảo liền lan
đi. Bất quá đối với người giang hồ mà nói, hình như Lộ Dao là truyền
nhân Đào Hoa đảo không đáng giá bằng là một thần y. Lại thêm nàng chữa
lành cho Du Đại Nham, cứu sống Không Động ngũ lão, lại có không ít người giang hồ lúc trước được nàng cứu chứng thực, đồn qua đồn lại, chẳng
biết từ miệng ai đồn ra cái danh Thanh Y Thánh Thủ. Lộ Dao nghe Mạc
Thanh Cốc diễn tả sinh động như thật, nheo mắt bĩu môi, cảm thấy danh
hiệu này tốt xấu gì nghe ra cũng không giống đám giang hồ lừa gạt, thế
là xua xua tay mặc nó.

Nhưng vì vậy, nhân vật giang hồ tới bái
phỏng Võ Đang lúc trước, có mộ danh mà tới, có chuyện cầu khẩn, có giao
tình thân thiết, bây giờ lại thêm một chuyện: tới cầu y hỏi thuốc. Lộ
Dao xưa nay chữa bệnh không từ một ai, lại thêm hiệp danh của Ân Lê Đình trên giang hồ không nhỏ, làm người hiền hòa, lần này e thêm hai năm nữa núi Võ Đang sợ rằng muốn sửa thành Hồ Điệp cốc. Ngày thường còn đỡ,
nhưng trước mắt đã qua năm mới, Lộ Dao sắp lâm bồn, không thể cứ vác
bụng đi khám bệnh, châm cứu. May có Sở Trung Lưu, Âu Dương Khiêm và Đàm
Tú Trữ, cũng không cần Lộ Dao nhọc lòng. Có điều sự tình luôn có chuyện
đúng lúc, khi tháng giêng sắp qua, một đoàn đệ tử Nga Mi cấp tốc đưa tới một nam đệ tử. Bụng dưới bị trường kiếm đâm thủng, vết thương mưng mủ
lở loét, chỉ còn thoi thóp. Với giao tình của Võ Đang và Nga Mi, đương
nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Tống Viễn Kiều và Du Liên Châu vội vàng mời Sở Trung Lưu Âu Dương Khiêm tới. Tuy Sở Trung Lưu là nguyên

lão trong y giới, có điều lại chuyên về dược lý, thuật dùng dao không
bằng Lộ Dao và Âu Dương Khiêm. Âu Dương Khiêm kiểm tra vết thương của đệ tử Nga Mi kia, lắc đầu than khẽ “Vết thương này khó chữa, tuy ta có thể thử nhưng một mình khó ứng phí. Thuật ngoại khoa này Lộ Dao giỏi hơn
ta, muốn giữ được mạng hắn sợ là phải có Lộ Dao cùng làm.”

Người
trong phòng đều lộ vẻ khó xử, Lộ Dao đã vào giai đoạn dự sinh rồi, sao
có thể như lúc trước đứng liên tục mấy canh giờ không ngủ không nghỉ cứu người? đang bất lực bỗng nghe có người nói: “Âu Dương, đằng sau đã
chuẩn bị xong rồi. Thanh Phong, ngươi chạy một chuyến đến sân luyện công gọi Tiểu Hàn tới kiến tập.” Chính là Lộ Dao nghe tin đi tới.

Mọi người ngước mắt nhìn, thấy Lộ Dao một tay vịn Ân Lê Đình, một tay đỡ eo.

“Đệ muội, muội…” Tống Viễn Kiều lưỡng lự “Đừng miễn cưỡng thì hơn.”

Lộ Dao chỉ lắc đầu cười: “Đại ca, lục ca đi cùng muội là được. Ca này để
Âu Dương làm, muội và Tú Trữ làm trợ thủ cho hắn, sẽ không hao tâm tốn
sức.”

Du Liên Châu nhìn Ân Lê Đình, Ân Lê Đình lại chỉ lắc đầu.
Chàng quá rõ tính Lộ Dao, để nàng khoanh tay đứng nhìn là chuyện không
thể nào. Đã như thế, chàng phải đi theo mới yên tâm được.

Không
phải lần đầu tiên Ân Lê Đình đi theo Lộ Dao tiếp nhận trị liệu những ca
trọng thương ngoại khoa thế này, năm xưa, quá trình điều trị cho Mai Hàn Hề, Du Đại Nham còn nguy hiểm gian nan mà kéo dài hơn trường hợp này
nhiều. Nhưng lần này chàng cứ cảm thấy nó chiếm nhiều thời gian nhất. Lộ Dao ngồi trên ghế lót đệm mềm, nhìn Âu Dương mổ chính, vừa thương lượng với hắn, thỉnh thoảng lại nhíu đôi mày thanh tú, giọng nói vẫn bình
thường. Tuy Đàm Tú Trữ không giỏi ngoại khoa nhưng gả cho Âu Dương mấy
năm, làm trợ thủ cũng không kém. Mai Hàn Hề biểu hiện khiến mọi người
khá bất ngờ. Lần đầu tiên quan sát thủ thuật điều trị loại này mà chẳng
hề sợ hãi, đưa dao mổ dụng cụ không hề lầm lẫn, gương mặt lạnh nhạt
chẳng kém gì danh y đã từng trải nhiều như Lộ Dao và Âu Dương Khiêm. Từ
đầu chí cuối, Lộ Dao cũng chỉ động tay có một lần. Ngược lại Ân Lê Đình
vì sợ Lộ Dao nhọc tâm quá mức, cánh tay không hề rời hậu tâm nàng, chậm
rãi độ ít nội lực cho nàng.

Từ lúc mổ bụng đến khi khâu lại tổng
cộng một canh giờ rưỡi. trong mắt Ân Lê Đình thật sự quá chậm quá dài
nhưng đối với Lộ Dao và Âu Dương Khiêm mà nói, cả này đã làm rất gọn
gàng nhanh nhẹn rồi. nhìn người bệnh bị đưa ra ngoài, Lộ Dao thở phào
ngồi dựa vào ghế mềm, một tay kéo Ân Lê Đình, lòng bàn tay hơi ướt, nắm
càng lúc càng chặt.

Ân Lê Đình chợt giật thót, ôm lấy eo nàng “Tiểu Dao? Không thoải mái chỗ nào?”

Vẻ mặt Lộ Dao mất tự nhiên cắn răng, ráng nặn ra một nụ cười “Lục ca, huynh đừng sợ nha.”

“Sợ? Sợ… cái gì?” Ân Lê Đình nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của nàng, trái tim đột ngột treo lên.

Lộ Dao hít sâu, ráng nhịn một cơn đau nhức. Ước chừng nửa khắc trước, bụng nàng bắt đầu đau quặn song không hề lên tiếng.

“Lục ca, muội cảm… cảm thấy tốt nhất huynh nên gọi Âu Dương và Tú Trữ quay lại.”

Ân Lê Đình cảm nhận được hơi thở Lộ Dao càng lúc càng bất ổn một cách rõ
rệt, mặt hết đỏ lại trắng, cả trái tim lẫn bàn tay nhất tề run lên “Tiểu Dao muội… muội…”

Lộ Dao điều chỉnh lại hơi thở một chút, cười
với chàng “Đã nói huynh đừng sợ rồi mà… lục ca… muội vỡ ối rồi, tiểu gia hỏa quậy phá mười tháng này, sợ là sốt ruột quá muốn ra rồi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui