"Thôi được rồi, đi nào." Dì nắm lấy tay của cả hai người, cùng nhau đi bộ đến nơi diễn ra fes.
Trên đường đi, không biết từ lúc nào mà cậu lại nắm lấy tay Lưu Ly. Dĩ nhiên Phi không đời nào dám làm vậy. Để giải thích cho tình huống này chỉ có thể là dì Hạ bày trò nhằm kết thân hai người.
Cảm giác quen thuộc trên bàn tay bị nhỏ nắm chặt làm cậu thấy vừa sợ vừa hoài niệm quá khứ. Hồi đó dù có e dè nhỏ đến mấy thì việc nắm tay vẫn diễn ra rất tự nhiên. Sau chừng ấy năm, sự tự nhiên đó lại bị thay đổi theo hướng ngược lại hoàn toàn.
Phi không biết tại sao cậu lại ghét Lưu Ly đến vậy dù cho những năm trước không hề có suy nghĩ này. Có thể sau khi nghe Thái kể câu chuyện về con người thật của nhỏ đã khiến Phi thay đổi cách nhìn nhận. Đối chiếu với những gì cậu trải qua trong quá khứ thì càng thêm phần tin chắc. Mọi chuyện không còn nghi ngờ gì hơn khi chính bản thân cậu tận mắt chứng kiến bộ mặt ấy.
Lo lắng của Phi lúc này là sợ Lưu Ly nhận ra bàn tay nhỏ nắm thực ra là của con trai. Bởi tất cả chúng ta đều biết sự khác biệt giữa tay con trai và tay con gái là như thế nào. Lưu Ly hoàn toàn có thể nảy sinh ra nghi hoặc về cô gái lạ mặt bên cạnh, thậm chí ngay khi chạm tay tiếp xúc.
Cậu thầm quan sát. Không có phản ứng bất thường nào. Vậy không có nghĩa mọi việc đã an toàn vì thời gian nắm tay càng lâu thì càng dễ để nhỏ nhận ra có gì đó không đúng.
Nghĩ đến tình huống ấy, mồ hôi tay của Phi chảy ra không ngừng. Tim đập mạnh, tâm trí trở nên hỗn loạn. Chỉ với việc nắm tay nhiều người ước còn không được lại khiến Phi trải nghiệm qua hai loại cảm xúc cùng một lúc. Sợ hãi và lo lắng.
Dù thấm mồ hôi tay đến mức đỉnh điểm, Lưu Ly vẫn không chịu buông tha cho cậu. Thi thoảng nhỏ lại đung đưa tay và nở một nụ cười về phía Phi. Cảnh tượng tay trong tay đi chơi với cô gái xinh đẹp là thứ cậu ao ước, nhưng xảy ra theo chiều hướng này thì cậu không hề mong muốn chút nào. Nói là tra tấn cũng không sai.
Con đường dẫn đến địa điểm fes không xa, chọn đi bộ để đến đó là hợp lý để nhỏ có thể trò chuyện với dì Hạ về những gì cần làm chút nữa. Phi nghe hôm nay Lưu Ly được mời lên sân khấu biểu diễn, có thể nói là trung tâm của buổi fes. Cảnh nhỏ đứng trên sân khấu chỉ tay vào cậu và nói: Thằng này là tên biến thái. Nếu tình huống đó thực sự xảy ra thì sợ rằng cậu không còn mạng để về mất.
Đoạn đường phía trước là tới nhà của cậu. Phi không mong đợi thấy vẻ mặt buồn phiền của mẹ.
"Lưu Ly, mày đứng lại đó cho tao."
Giọng nói vô cùng quen thuộc phát ra.
Thái?
Lưu Ly dừng bước khi nghe thấy người gọi tên. Xác định đó là ai rồi nhẹ giọng đáp. "Thái đó à?"
"Mày.. Sao mày làm vậy với Phi?" Cậu ta vào thẳng vấn đề. Cảm xúc giận dữ thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Thái không nghĩ có thể gặp được nhỏ nhanh đến vậy. Trước đó còn sợ Phi đã qua đời, nghe Harim nói mới an tâm hơn. Mà sự giận dữ về Lưu Ly vẫn không đổi. Năm trước đã hại cậu rất nhiều rồi, năm nay còn cố tình làm chuyện bỉ ổi này với Phi. Là một người bạn, làm sao Thái có thể bỏ qua.
Nhỏ buồn bã, mang sự ấm ức trong lời nói. "Mình là người bị hại mà, tại sao bạn lại đứng về phía kẻ xấu chứ."
"Đừng tưởng mày là con gái là tao không động thủ được. Tao sẵn sàng đập mày vì bạn của tao." Lời nói của cậu ta mang hàm ý nặng nề, cùng với nét mặt có thể biết đây không phải nói đùa.
Lưu Ly rơi vào im lặng. Thái không biết nhỏ tính làm chuyện gì tiếp theo. Dì Hạ là người lớn duy nhất ở đây cũng không biết ứng xử thế nào, có nên can ngăn hay không. Bất ngờ trước diễn biến xảy ra.
"Anh Thái, anh đừng nói như vậy với chị ấy được không?" Bé Thư không chịu đựng được khi thấy anh mình trở nên đáng sợ như vậy.
"Em tránh ra." Thấy cô bé cản đường, cậu ta vô thức đẩy bé Thư sang một bên.
Những thằng khác đứng trước nhà Phi thấy thần tượng của mình là Lưu Ly ở đây, tụi nó không khỏi háo hức. Chỉ là thấy tình huống như vậy, e là không phải lúc để xin chữ ký, chụp hình chung được rồi. Còn việc quay hình lại drama ở đây thì không thành vấn đề.
Đứng trước ống kính, những hành động tiếp theo của nhỏ có thể ảnh hưởng đến drama đang diễn ra. Phi chắc rằng Lưu Ly sẽ bày đủ trò nhằm hạ thấp cậu xuống. Và dù cho tình huống nào xảy ra đi nữa thì cậu vẫn luôn là người bị thiệt.
"Chị ấy bị hãm hại thật mà. Tại sao anh lại bênh vực cho Phi chứ?" Cô bé rươm rướm lệ, cố giải thích với khuôn mặt đổi sắc.
"Em nghe từ đâu vậy? Em tin cái người xấu xa này hả Thư?" Thái trách móc.
Lời nói của cậu ta khiến bé Thư câm nín, nghi ngờ về tính xác thực. Chẳng lẽ cô bé đã đặt niềm tin vào nhầm người và anh Phi không hề xấu như cô bé nghĩ?
"Anh em tương tàn rồi sao? Ôi, cái tình cảm anh em của hai người làm mình buồn nôn thật đấy." Nhỏ không ngại dùng vẻ mặt như nhìn thấy thứ kinh tởm trước ống kính.
"Mày bớt nói chuyện không liên quan đi. Giải thích cho tao tại sao mày lại tung tin giả?"
"Thế bạn biết những ngày qua Phi đã đến nhà cậu chơi với bé Thư không?"
Dù không hiểu ý đồ của nhỏ, Thái vẫn hỏi cho ra lẽ thì cô bé gật đầu.
Tình huống này làm Phi xanh mặt. Ý đồ của nhỏ là để Thái tin cậu là thằng biến thái làm hại em gái cậu ta. Sự chịu đựng của cậu sẽ sụp đổ mất, khi đến người duy nhất Phi dựa vào đều quay lưng với mình.
"Vậy thì sao nào? Quan hệ giữa người với người là lành mạnh. Đâu như cái loại như mày sống giả tạo, hảm hại người khác."
Lưu Ly thở dài rồi nói. "Thật ra thì Phi là người tốt đấy chứ. Có ý tốt tìm cách giúp bé Thư hết yêu người anh trai đáng kính của mình. Anh Thái."
Mắt nhỏ nhìn liếc qua làm bé Thư hoảng sợ, cứng giọng không nói lên lời. Bí mật thầm kín chưa sẵn sàng tiếc lộ. Vậy mà người khác có thể dễ dàng nói ra chỉ trong một câu.
Loạn luân? Cô bé biết rất rõ. Đó là vi phạm pháp luật cũng như không được người đời công nhận, kể cả anh Thái. Để có cơ hội được anh đáp trả lại tình cảm, bé Thư đã rất nỗ lực nuôi dưỡng độ thân thiết với anh rất nhiều. Thế nhưng tất cả sẽ là vô nghĩa khi bị anh phát hiện từ sớm. Lúc ấy sợ rằng ngay cả quan hệ anh em cũng không giữ vững được. Bé Thư suy sụp.
Thái thì xem đó là lời nói nhảm nhằm đánh lạc hướng cậu nên không mảy may đến. "Đủ chưa? Vẫn không chịu nói ra à?"
Nhỏ biết thế nào cũng như vậy. Có bằng chứng là được chứ gì.
Trong bức ảnh trên điện thoại của Lưu Ly là nhật ký từ hôm thứ tư tuần trước có nội dung như sau: Sáng sớm tôi đến nhà Thái với hy vọng gặp được cậu ta nhưng tiếc là Thái đã đi từ trước. Sau đó bé Thư có ra chào hỏi mời tôi vào nhà uống miếng nước.. Trong đây ghi rõ ràng về việc chủ nhân đoạn nhật ký trên phát hiện ra bé Thư là loại người yêu anh trai mình.
Người gửi tin nhắn này là tài khoản Facebook chính chủ của Phi, đồng nghĩa với việc không còn gì để chối cãi nữa.
"Ghê tởm, muốn loạn luân thì bỏ tư cách làm người đi."
Cô bé khóc thật rồi, tất cả dường như đã sụp đổ hết. Thái không ngờ vụ việc lại trở nên như vậy, cậu ta bối rối nhìn em mình khóc.
"Đi thôi." Lưu Ly kéo tay Phi đi. Vừa quay lưng liền nở một nụ cười quái ác.
Không.
Không? Dường như nghe được giọng nói chống đối của cậu, nhỏ liền dừng bước. "Sao vậy?"
Nét mặt Phi toát lên nỗi thù hận. Cậu Không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị nhỏ phát hiện nữa. Cậu chỉ biết một điều, nếu không hành động vào lúc này thì bản thân sẽ vô cùng áy náy vài nuối tiếc.
"Em gái thích anh trai mình một chút thì có làm sao chứ?" Cậu hất tay Lưu Ly ra.
"Phi?" Nhỏ bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của con trai gốc Huế ấy. Không lẫn đi đâu được, người này là Phi mà nhỏ biết. Không chỉ nhỏ mà tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ. Làm gì có ai nghĩ đến cô gái xinh đẹp đi cùng Lưu Ly là một đứa con trai chứ.
Phi nói lên tiếng lòng của mình. "Mối quan hệ không lành mạnh. Đó là những gì pháp luật, đạo đức xã hội nói. Dù là ở đâu cũng không được người đời công nhận. Nhưng.. Ít nhất thì cho bé Thư một chút thời gian bên cạnh Thái đi. Đừng chia cắt mối quan hệ giữa hai người bọn họ."
Lưu Ly rất giỏi trong việc ứng biến với tình huống lạ đột ngột xảy ra. Không chút hoang mang trả lời. "Bạn nói vậy là đang ủng hộ việc trái với đạo đức pháp luật đó. Không sợ báo ứng sao?"
Đi kèm theo đó là những lời bình luận không tốt của mấy gã quay video lại. Harim đứng một bên muốn tham gia bảo vệ lý lẽ cho Phi, nhưng trước ống kính cô gái lại do dự.
"Tôi chỉ muốn nói lên sự thật rằng. Thư ơi, cái thứ em nghĩ đó là tình cảm thật ra chỉ là ám ảnh tâm lý về cái xã hội này thôi."
Trong thời hiện đại, cậu không tin có người dám liều mạng ôm lấy mối quan hệ bị đào thải này. Dù là ai thì cũng khó có thể vượt qua được sự bàn tán của xã hội. Thư là một cô bé hiểu chuyện, càng không có khả năng làm chuyện này. Nhưng có một lý do khiến bé Thư vượt qua mọi thứ. Đó là cô bé đã mất niềm tin vào con người, về xã hội rộng lớn này. Chỉ có gia đình là nơi duy nhất bé Thư tin tưởng.
Sao Phi lại quên mất lời nói của Thái về cô bé trước đó chứ.
Cậu vén áo của Thái lên, lộ ra cơ bụng mờ nét của cậu ta. Dĩ nhiên cậu làm vậy không phải để mọi người biết Thái có cơ bụng đẹp. Mà cái đáng để ý nhất là một vết sẹo lớn ngay kế bên phần bụng, đi kèm với đó là một ký ức xấu thay đổi nhận thức của bé Thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...