Chuyển ngữ: Cực PhẩmCá cà rồng…Tiêu Tê bị giống loài thần kỳ này làm cho choáng váng luôn: “Hả, biến đổi như thế nào?”“Không biết em có từng nghe qua cái gọi là sơ ủng chưa?” Ma cà rồng tiên sinh thâm tình nhìn tiểu kiều thê. Sơ ủng là một quá trình có thể biến đổi tất cả sinh vật không thuộc về tộc ma cà rồng biến thành tộc nhân của quần thể ma cà rồng, người cũng được, chó cũng được. Dùng nghi thức nguyền rủa cổ xưa để thành toàn tình yêu vượt chủng tộc, biến thành quái vật không già không chết không có độ ấm.Nhớ đến một lần “sơ ủng” trước kia, sắc mặt của Tiêu Tê có chút quái dị.“Tôi biết em không muốn mà, được rồi, cứ để tôi trầm mê trong bóng đêm đi.” Trương Thần Phi nói xong lại muốn đi ra ngoài tiếp, bóng dáng quật cường và cô tịch được đèn trong sân chiếu ra nhìn rất cô đơn.“Quay về!” Tiêu Tê nhanh chóng giữ chặt hắn lại.“Em đồng ý sao?”“Ừ ừ, em đồng ý, mau quay về ăn cơm nào.” Bỗng nhiên Tiêu Tê có một loại cảm giác đi dỗ con nít ăn cơm, đồng ý cho mấy bạn nhỏ một món đồ chơi mới rồi sau đó kéo bé đến bàn đút từng miếng.“Đúng thế, ăn cơm. Quá trình sơ ủng sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, nếu không ăn no thì em sẽ trụ không được đến cuối cùng đâu.”Lôi tiểu kiều thê về lại phòng ăn, gắp cho cậu một gắp đầy thịt tôm hấp tỏi.“Em có thể ăn cái này à?” Tiêu Tê chỉ vào miếng tỏi vàng óng lấp lánh, cậu nhớ rõ lúc hắn diễn kịch bản thân vương ma cà rồng thì kiên quyết không cho cậu đụng vào tỏi, nếu không thì sẽ khiến cho Dior Nicolas Trương dựa vào hút máu mà sống bị ngộ độc thực phẩm.Hồi nãy vì phòng Trương Thần Phi đột nhiên biến thành ma cà rồng mà cậu còn dặn đầu bếp nấu một món tôm không có tỏi.“Ăn đi, đây là bữa tối bình thường cuối cùng của em, muốn ăn gì thì ăn đi.” Thân vương ma cà rồng cường đại không hề sợ tỏi mà chỉ ghét cái mùi của tỏi thôi, nhưng tiểu dâm cá cà rồng mới sinh sẽ bị tỏi giết chết. Đây có thể chính là lần ăn tỏi cuối cùng của tiểu gia hoả, thôi cứ để cậu muốn ăn gì thì tuỳ.“Em có nên vì săn sóc của anh mà cảm kích không?” Tiêu Tê gắp một miếng bỏ vào miệng, rồi nói quản gia đưa món tôm khác lên cho Trương Đại Điểu ăn.Quý tộc ưu nhã Đại Điểu đưa một tay ra chống cằm, một tay thì bưng ly rượu đỏ lên nhấp một hớp: “Không, thân ái, đây là những điều tôi nên làm cho em. Thật ra tôi có thể làm được càng nhiều hơn cho em nữa, chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh tôi thật lâu, cùng tôi vượt qua thời gian ngàn vạn năm cô đơn sau này.”Độc thoại dài loằng ngoằng khiến cho đầu bếp đang bưng đồ ăn lại đây suýt nữa là ném luôn dĩa đi.“Anh bớt nói lại đi.” Tiêu Tê đá hắn một cái ở dưới bàn.Thật vất vả ăn xong bữa cơm tối, thân vương đại nhân liền ôm tiểu kiều thê lên lầu để chuẩn bị cho nghi thức thần thánh – sơ ủng. Dựa vào đặc điểm đặc thù của loài nhân ngư, lo lắng cậu sẽ biến thành cá khô vì mất nước trong lúc sơ ủng nên Dior tiên sinh quyết định sẽ “hút máu” ở trong bồn tắm mát xa.Nước màu xanh lam được những ống đẩy phun nước khiến cho nổi bọt trắng, nhìn giống như là cố hương của tiểu nhân ngư, biển rộng mênh mông bát ngát.“Chào tạm biệt với biển rộng đi, từ đây về sau em sẽ không còn là sủng nhi của hải thần nữa.” Ôm tiểu kiều thê trơn bóng từ từ bỏ vào nước, khiến cho dòng nước kia bao phủ hết cả thân thể trơn bóng trắng nõn.“Đây là bồn tắm.” Tiêu Tê vốc nước lên tạt vào mặt hắn.“Tất cả nước đều sẽ thông ra biển rộng, em cứ nói ở đây đi, nước sẽ theo cống thoát nước truyền đạt cho em.”“…”Trương Thần Phi chụp được ngón tay kia, bỏ vào miệng gặm cắn nhẹ nhẹ, đợi đến lúc mặt của tiểu kiều thê dần ửng đỏ thì mới ưu nhã bước vào bồn tắm.Đến gần đồ ăn mỹ vị, ma cà rồng hung tàn nguỵ trang thành thân sĩ cũng lộ răng nanh, bắt được tiểu nhân ngư đáng thương hút khô máu. Nước trong xanh bắt đầu nhiễm màu đỏ. Hút khô tiểu nhân ngư xong, thân vương đại nhân bế tiểu gia hoả thở hổn hển về phòng ngủ, cuối cùng cũng hoàn thành xong nghi thức biến đổi thành cá cà rồng.Kết thúc sơ ủng, Trương Thần Phi vuốt ve cái trán đẫm mồ hôi của tiểu kiều thê, mắt ôn nhu: “Hoan nghênh đã bước vào thế giới hắc ám, bảo bối của tôi. Sơ ủng xong rồi thì tôi chính là ba của em.”Tiêu Tê nhấc chân đá hắn.“Đó là sự thật, dựa vào truyền thống của huyết tộc thì người sơ ủng cho em chính là ba của em.” Dior tiên sinh nhếch miệng cười, mò lại gần hôn cậu. “Hoặc là, nếu gọi ba mà xấu hổ quá thì em có thể gọi tôi là cha nuôi.”/Hết chương 95/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...