Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Đại soái bị nhốt ở ngoài cửa cực kỳ tức giận, dùng sức đập cửa: “Mau mở cửa cho lão tử, ở mười ba tỉnh Hoa Đông này không ai có can đảm nhốt lão tử ở ngoài cửa đâu!”

“Vậy thì hôm nay có người rồi đấy.” Tiêu Tê lạnh lùng lên tiếng, đeo tai nghe chặn tiếng ồn chuẩn bị ngủ.

“Đừng cho là tôi không dám làm gì em đấy, nhanh mở cửa, nếu không thì lão tử phá nát cái ổ khoá này!” Trương Thần Phi ồn ào một trận ở ngoài, còn người ở bên trong thì vẫn không hề đáp lại, quân phiệt tiên sinh tức giận đến mức đi loành quành ngoài cửa. Nếu nói ra chuyện đêm tân hôn mà bị vợ đuổi ra khỏi phòng thì đúng là không còn chút mặt mũi nào.

Đợi đến lúc hắn nhịn không được nữa tính giơ chân lên đạp cửa thì lại do dự. Thiếu gia nhà giàu mềm mại yếu ớt đột nhiên bị hắn cướp về, mặt thì lạnh lùng nhưng trong lòng chắc là rất sợ hãi, cứ thế này thì có thể sẽ hù chết cậu mất.

Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, Tiêu Tê cởi tai nghe ra rồi cẩn thận nghe, người nào đó vẫn còn lẩm bẩm ở ngoài cửa.

“Quên đi, ở trước mặt vợ ra vẻ ta đây thì không phải là anh hùng, ngủ bên ngoài thì ngủ bên ngoài.” Lầm bầm một câu xong thì Trương đại soái liền “xoẹt xoẹt xoẹt” đi xuống lầu.

Nệm nhung thiên nga lại ngoài ý muốn ngủ rất thoải mái, Tiêu Tê tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, rửa mặt xong thì đi xuống lầu.

“Nghỉ, nghiêm!” Trương Thần Phi đang đứng ở trong phòng khách huấn luyện Quang Tông trở thành một thiếu tướng hợp cách, “Ngươi chính là nhân mạch của Trương gia chúng ta, trời sinh nên đến chiến trường chém giết!”

“Gâu!” Cục lông nhỏ nhìn chằm chằm nắm tay của chủ nhân, đang mong đợi bên trong có thịt bò khô để ăn.

“Nhân mạch Trương gia gì?” Tiêu Tê nhíu mày, cũng đổi thành dân quốc rồi, cũng không thể vẫn còn là husky chứ.

“Không có gì, trêu nó thôi.” Trương đại soái ném thịt bò khô trong tay cho cún con, liếc mắt thấy đại thiếu gia ngủ đến thơm thơm mềm mềm, liếm liếm môi, hai ba bước đi đến kéo người vào lòng cắn một cái.

“Ai, đừng cắn.” Tiêu Tê vỗ hắn.

“Có nhớ tối qua em nhốt tôi ở ngoài cửa không, hửm?”


“Ừ.” Tiểu kiều thê không sợ chút nào lên tiếng, “Anh muốn làm sao?”

“…” Trương Thần Phi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm Tiêu thiếu gia, im lặng một lát, thản nhiên nói, “Không có lần sau.” Nói xong, buông người trong ngực ra rồi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng.

Ăn sáng xong, Trương Thần Phi lại gọi tài xế tới để chở hai người bọn họ đi làm.

Tiêu Tê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại soái đang mặc tây trang, rất lo lắng: “Hôm nay anh tính làm gì?”

“Đến Bộ Tư lệnh xử lý công cụ.” Trương Thần Phi cầm lấy một cây gậy chống thân sĩ, cầm trong tay như đang cầm kiếm chỉ huy.

“Hôm nay bận lắm à?”

“Đương nhiên, phải sắp xếp cho quân đội diễn tập, sao vậy?” Trương Thần Phi ôm cậu đi xuống lầu, tài xế đã ngồi trong xe chờ sẵn.

“… Để em đi chung với anh.” Mấy từ này khiến cậu càng nghe càng lo lắng, sợ lúc hắn họp lại nói ra mấy câu chửi “Con moẹ nó”, “Đệtttt”, Tiêu Tê quyết định hôm nay phải theo hắn đến Thạch Phi để coi hắn.

Trương đại soái có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có phản đối: “Cũng tốt, em theo tôi đi cũng được, để cho thủ hạ của tôi nhìn thấy phu nhân đại soái, mất công sau này có người không có mắt mạo phạm em.”

Thiên hạ hôm nay dùng nắm đấm để giải quyết, có nắm đấm mới có khả năng tung hoành, trong nhà tiểu kiều thê chỉ làm buôn bán, chắc chắn sẽ có điêu dân hay binh lính đến quấy rầy cậu. Đương nhiên, gả cho Trương Đại Điểu hắn thì không giống vậy nữa, cậu hoàn toàn có thể tung hoành trong mười ba tỉnh Hoa Đông này.

Tiêu Tê không có hứng thú gì với việc tung hoành ngang dọc cả, chi mong tên đại soái nào đó đừng gây ra chuyện gì là được rồi.

Đến Thạch Phi Khoa Kỹ thì mới biết được diễn tập quân đội là gì. [Ngân Hà Vinh Quang] đang chuẩn bị cho giải đấu lớn, bộ phận kinh doanh đang bận mù mịt, có người nói hôm qua hai giờ sáng mới tan tầm, sáng sớm hôm nay vẫn phải đến đúng giờ.

Tổng giám đốc điều hành chỉ vào đôi mắt gấu trúc của mình để báo lại thành quả cho tồng, thấy Tiêu tổng ngồi một bên mới tỉnh táo lại: “Cơ bản thì ổn hết rồi chỉ còn mấy việc phối hợp của mấy bộ khác thôi, cái này thì sẽ nói kĩ hơn trong buổi họp.”


“Ừ, anh định để cho Ma Vương dẫn đội?” Trương Thần Phi nhìn báo cáo vắn tắt đưa tới, chậm rãi vuốt nhẹ đỉnh gậy chống.

“Đúng thế, cậu ấy là người phát ngôn hơn nữa thực lực cũng đủ mạnh, để cho cậu ấy đại diện phía chủ nhà chính là thích hợp nhất.”

Trò chơi này mới được đưa ra thị trường chưa lâu, vẫn còn chưa có chiến đội chuyên nghiệp, đều chỉ là mấy người chơi bình thường. Lần thi đấu này chủ yếu để tuyên truyền trò chơi, kích phát được nhiệt tình của người chơi, đồng thời khai thác tiềm năng thi đấu của trò chơi này để phát triển thêm về đội hình liên minh chuyên nghiệp.

Gật đầu ý bảo tổng giám đốc điều hành đi ra ngoài, Trương Thần Phi nhìn về phía tiểu kiều thê khẽ nhíu mày: “Còn nhớ đầy tớ Vương Mạc trong nhà em không?”

“Đầy tớ?” Khóe miệng Tiêu Tê co giật, người ta chính là streamer kim bài, sao giờ lại thành đầy tớ rồi?

“Ừ, chính là cái người cứ đứng trước cửa dương hành của em kêu ‘Cám ơn tổng tài đã khen thưởng’.” Trương đại soái không có tí học vấn nào cố gắng tìm được điểm nói chung của hai người, thấy Tiêu thiếu gia muốn cùng hắn nói chuyện thật thì tâm tình rất tốt, “Bây giờ cậu ta chính là tướng quân thủ hạ của tôi, khả năng.”

“Thật à, vậy anh nhớ phải trả tiền cho đầy tớ nhà chúng ta đấy.”

“Tiền? A, nếu như cậu ta có thể thắng ở lần diễn tập này thì có một cục tiền lớn đợi cậu ta đến đem về.” Trương Thần Phi đứng lên, kéo tiểu kiều thê đang phê văn kiện lên, gọi cậu đi họp với mình.

Hội nghị. Trương Thần Phi ngồi ở vị trí tổng tài, còn tiểu kiều thê thì ngồi cạnh mình. Triệu phó tổng chủ động đổi vị trí cho Tiêu tổng, còn mình thì ngồi sau đó.

Trương đại soái rất hài lòng với khả năng thức thời của phó quan, khẽ gật đầu, hắng giọng giới thiệu phu nhân mới cưới của hắn cho thủ hạ: “Đây là bà xã tôi cưới hỏi đàng hoàng, sau này mọi người phải gọi em ấy là… A…” Nói còn chưa xong đã bị tiểu kiều thê kéo một cái, thình lình ngã ngồi trên ghế.

“Chào Tiêu tổng!” Các nhân viên trong phòng họp cùng lên tiếng chào hỏi.

Tiêu Tê gật đầu, quay đầu liếc mắt trừng Trương Thần Phi ý bảo hắn im miệng.

Bị đôi mắt xinh đẹp mang theo chút tức giận trừng, quân phiệt đại nhân tâm viên ý mã, tiến đến bên tai tiểu kiều thê nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn tôi như thế, cứ nhìn thế này tôi nhịn không được.”


“…”

“Chậc, còn trừng, để tôi làm thơ tặng em.” Trương Thần Phi cầm lấy bút để ký tên, nhanh chóng tốc kí rồng bay phượng múa trên giấy, viết được hai câu thơ, đẩy tới trước mặt tiểu kiều thê.

[Vẻ mặt động nhân mắt giận long lanh, làm lão tử cứng như cột trụ. Nếu như không vì sợ mặt em mỏng, hắc hắc hắc hắc đến hoàng hôn.]

“Bộp!” Sau gáy tổng tài đại nhân bị cho một tát, phát ra một tiếng.

Mọi người đang chuẩn bị họp nhìn không chớp mắt, sau đó thì làm bộ không nhìn thấy động tác Tiêu tổng đánh tổng tài nhà mình. Mặt tổng giám đốc điều hành không đổi sắc bước lên, nhanh chóng giới thiệu cho mọi người phương án lần này.

“Các khu vực sẽ thi đấu xếp hạng với nhau, ba đội ngũ đứng đầu sẽ bước vào trận chung kết. Sau đó lại chọn ba đội của các nước khác nhau rồi cùng nhau thi lần nữa.”

Từ trước đến nay trò chơi của Thạch Phi chưa từng giới hạn server, đánh phó bản thì hạn chế ở một khu vực, nếu muốn nhảy sang khu vực khác tranh tài thì có thể mang theo tài khoản đến thi đấu. Bình thường muốn đến khu khác chơi thì cũng được hỗ trợ, chỉ cần trả một số tiền xem như tiền nhập khu là được.

[Ngân Hà Vinh Quang] đã phổ biến trên phạm vi toàn thế giới, rất được nhiều nước hoan nghênh. Trận chung kết lần thi đấu liên minh này chính là hỗn chiến giữa các nước khác nhau, tuy là không phải thi đấu chuyên nghiệp chính quy gì cả nhưng lấy được giải nhất chính là tương đương việc trở thành nhà vô địch thế giới.

“Chiến trường cuối cùng đặt ở đâu?” Trương Thần Phi đưa ra câu hỏi.

“Ở thành phố của chúng ta.” Tổng giám đốc điều hành lấy bản báo cáo phương hướng đến, đã chọn được sân vận động có điều kiện, đến lúc đó sẽ tổ chức theo kiểu tranh tài chuyên nghiệp.

Vẻ mặt Trương Thần Phi nghiêm túc gật đầu: “Đó chính là liên quân tám nước xâm nhập (1).”

(1) Liên quân tám nước là liên minh của tám để quốc liên hợp lại nhằm chống lại sự nổi dậy của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn tập kích vào các sứ quán của tám quốc gia này ở Trung Quốc. Tám nước đó gồm: Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Đế quốc Áo-Hung (Wiki).

“Ha ha ha ha…” Mọi người còn đang chăm chú nghe phương án bỗng nhiên cười rộ lên, tổng tài nhà mình đúng là hài hước.

Khóe miệng Tiêu Tê hơi co rút, nhìn vẻ mặt lo quốc lo dân của ông xã nhà mình, thật không biết nói cái gì cho phải.

Tối nay hôm thi đấu sẽ bắt đầu, năm người tạo thành một chiến đội. Không giống với hình thức chiến đấu cứng đối cứng luận võ bình thường mà lần thi đấu này sẽ có chiến trường ngẫu nhiên. Nhóm chiến sĩ cơ giáp phải chỉ huy binh lính của hệ thống xây dựng chiến hạm, bảo vệ Bộ Tư lệnh còn phải đồng thời công phá chiến hạm của phe địch. Nếu như chiến hạm bị công phá hoặc là chiến sĩ cơ giáp bị toàn diệt thì thua.


Khuya về nhà, Tiêu Tê ăn cơm tối xong thì mở live stream, làm ổ trên sô pha xem thi đấu. Vì thi đấu không hạn chế nên tuỳ tiện vài người có thể hợp lại tạo thành một đội, phần trước hầu hết toàn là những người không chuyên nghiệp lắm.

Đến tám giờ đúng, khán giả như ông vỡ tổ mà tràn vào lúc chiến đội của Ma Vương live stream. Ma Vương tạo một tiểu đội gồm năm người, ai cũng là streamer. Trong vòng này nhân duyên của hắn rất tốt, mấy người có kỹ thuật tốt đều bị hắn gọi đến tập hợp thành một đội.

Năm streamer cơ giáp đến đúng giờ, là chiến đội của bên chủ nhà, còn phải gánh trọng trách nói lại quy tắc cho mọi người, cho nên trước lúc bắt đầu còn phải trò chuyện một hồi.

Phương diện này có quan hệ tốt nhất với Ma Vương, không thể nghi ngờ lão đội hữu của hắn chính là “Bad Đoạ Thiên Sứ”. Lần trước lúc phim điện ảnh của mẹ Tiêu mở họp báo ra mắt thì chính là người mập mạp này đi cùng hắn/

Lúc Bad giải nghệ xong thì cuộc sống không tốt lắm, lúc đi dự họp báo ra mắt phim được Ma Vương kéo đến live stream cùng nhau thì những chuyện hai người gặp phải lúc thi đấu lại ngoài ý muốn thu được nhân khí rất cao. Bây giờ Bad cũng là một streamer có tiếng.

[Bad: Đội trưởng, chúng ta là chiến đội của phía chủ nhà, có phúc lợi gì không?]

[Art: Có mà.]

[Bad: Là gì vậy? Được miễn vòng đấu lại, hay là quyền được sống lại ba lần?]. Đoạ Thiên Sứ hưng phấn chà xát tay bên kia màn hình, mấy streamer khác cũng ồn ào theo.

Chiến đội của bọn họ đại diện cho đội chủ nhà Thạch Phi, lần này cũng không phải là thi đấu liên minh chính thức gì nhưng Thạch Phi biết nói lý lẽ nhất định sẽ cho chút phúc lợi.

Ma Vương cười nhạt một tiếng trước màn hình: “Ba ba Thạch Phi đặt tên cho chiến đội, ngưu bức lắm đúng không?”

Các đội viên: “…”

[Bad: Không phải chứ, chính là cái này thôi? Tốt xấu gì cũng phải có một cái vũ khí bí mật chứ? Lập trình viên Cát Cách của cậu đâu rồi?]

“Lập trình viên Cát Cách đi Mỹ công tác rồi, không cứu được chúng ta đâu.” Ma Vương mở túi mà phía chủ nhà Thạch Phi đưa đến, đó chính là năm phối sức thuộc tính không có tính chiến đấu và một cờ chiến, lúc nhận cờ chiến thì tên đội sẽ hiện lên.

Cờ chiến của những đội ngũ khác đều là tự họ đặt tên, cờ chiến của Thạch Phi chắc chắn là tốt lắm.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, cùng đến xem tên đội của chúng ta nào.” Đưa phối sức cho từng đội viên, Art lấy cờ chiến ra, đội lên đầu cơ giáp, năm đội viên lập tức có một tiền tố thêm vào tên mình.

[Điểu quân – Bad:???]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui