Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Trương Thần Phi dù bận vẫn ung dung nhìn tiểu ngoạn vật bị mấy lão sắc quỷ vây quanh, muốn nhìn thấy bộ dáng cậu bị hoảng sợ, nước mắt lưng tròng tìm cha nuôi. Nhưng càng nhìn càng thấy không thích hợp, nụ cười dần biến mất. Vật nhỏ này rõ ràng không bị doạ sợ, còn khiêu khích nhìn qua đây.

Chết tiệt… Hắn biết mà, thiếu gia nhà giàu sa đoạ, đúng là không hề có khí tiết kiên trinh bất khuất gì đó, nói không chừng còn đang tự mình tìm kim chủ mới!

“Tiêu tổng, có thể gặp được ngài ở đây đúng là ngoài ý muốn!”

“Đừng vội uống, rượu này thường quá. Tôi có mang theo một bình Carruades de Lafite, Tiêu tổng muốn nếm thử không?”

“Tiêu tổng, gần đây tôi đang quay một bộ phim mới, thể loại hài, vô cùng buồn cười. Để tôi gửi trailer cho ngài xem thử nhé?”

Mấy người sản xuất và đạo diễn vốn muốn đến tìm thú vui, lúc thấy Tiêu Tê đến thì vứt hết mấy “hoa tươi thịt tươi” đi, xum xoe vây quanh tổng tài đại nhân cường thế. Tiêu Tê bị bọn họ làm cho đau đầu, mắt nhìn Trương Đại Điểu dẫn Park Bo Gum đi đến, cũng không đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nhìn qua.

“Ai da, vô cùng hân hạnh được đón tiếp Tiêu tổng đến đây, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!” Park tổng lớn lên ở Hàn Quốc từ nhỏ, giao lưu bình thường thì không thành vấn đề, nhưng lúc cần dùng đến thành ngữ thì câu nói lúc nào cũng có chút không được tự nhiên.

“Park tổng.” Đợi Park Bo Gum ngồi xuống, Tiêu Tê mới không nhanh không chậm cùng hắn cụng ly.

ParK Bo Gum tự uống hết một nửa ly rượu của mình, ngẩng đầu thì thấy Tiêu Tê không uống miếng nào, liền nhiệt tình cổ vũ: “Đây là rượu tôi cất kỹ đấy, có công hiệu đặc biệt để tăng sức khoẻ, nhất định phải uống hết.”


“Tôi lái xe đến, không tiện uống rượu.” Tiêu Tê khẽ nhấp một miếng, không uống nhiều.

“Có câu nói, người đến chính là khách, cứ thoải mái mà uống hết ga. Tiêu tổng rụt rè như thế, có phải là không cho tôi mặt mũi hay không.” Lăn lộn làm ăn ở Trung Quốc, cái khác thì Park Bo Gum không học được chứ công phu mời rượu học một biết mười.

Tiêu Tê hơi nhíu mày, mặt lạnh xuống. Dạ dày của cậu không tốt, cho dù là rượu đỏ cũng chỉ có thể nhấp môi. Rượu này là rượu thuốc, vô cùng cay, không thể uống.

“Ai, để tôi uống thay cho Tiêu tổng.” Người sản xuất đứng cạnh vươn tay ra.

Park Bo Gum biết được mình mời sai rồi, nhanh chóng hoà giải: “Ừ, anh uống thay cho Tiêu tổng đi…”

Nói còn chưa dứt lời, ly rượu đã bị Trương Thần Phi đoạt qua, uống một hơi cạn sạch. Kim chủ đại nhân nhìn những người có “vẻ mặt không có ý tốt” rót rượu cho tiểu ngoạn vật, cơn tức liền bùng lên, giọng nói trầm xuống: “Em ấy còn vị thành niên, không uống rượu được.”

“Vị… Vị thành niên?” Park tổng nhìn Tiêu tổng thành thục ổn trọng, rượu thuốc trong miệng bỗng sặc lên mũi, khiến hắn suýt nữa khóc luôn, “Khụ khụ, ha ha ha, Trương tổng thật biết nói đùa.”

Hắn nhìn ra rồi, không biết hai người này đang biệt nữu chơi cái gì đó, lúc này mà nói nhầm coi chừng cá chết trong chậu. Park Bo Gum nháy mắt với những người đứng xung quanh, một đám người nói với câu rồi rời đi hết, để chỗ này lại cho hai người.

Một nghệ sĩ trẻ mặc đồ bơi nhận ra Tiêu Tê, tính nguẩy mông bước đến, bị Park tổng kéo lại: “Không thấy chồng chồng hai người đều ở đây hả, đừng có kiếm việc cho tôi.”


Bỗng nhiên, âm nhạc được thay đổi phong cách, tiết mục ở hồ bơi bắt đầu. Duy chỉ có hàng bảo vệ đứng trước cửa là vẫn duy trì đứng kéo đến tận thang máy. Tiêu Tê nhìn thoáng qua sắp xếp này, hiểu rõ, chắc là biểu diễn hạn chế tuổi rồi, sợ bị cảnh sát bắt.

Biểu diễn này chỉ là khúc nhạc dạo thôi, bước qua cánh cửa khoá kia mới chính là show thực sự.

Mặc dù ba Tiêu rất giỏi về chuyện làm ăn, lúc còn trẻ chỉ biết ra ngoài kiếm tiền, nhưng suy nghĩ vẫn dừng ở mức mấy lão phong kiến thế kỷ mười tám. Tiêu Tê dù không cổ hủ đến mức giống ba mình nhưng vẫn coi trọng danh tiếng, không muốn ngốc ở đây nữa.

“Chúng ta về nhà đi.” Tiêu Tê kéo kéo tay Trương Thần Phi, ý bảo hắn đứng dậy.

“Sao, bây giờ biết sợ rồi à?” Kim chủ đại nhân vẫn ngồi im, còn kéo người vào lòng, vịn cằm bắt cậu nhìn vào biểu diễn ở hồ bơi, thấp giọng cười nói, “Đây đã là gì, trò hay còn ở phía sau.”

Tiêu Tê đẩy móng vuốt ra, liếc mắt nhìn hắn: “Anh còn biết ở phía sau có trò gì hay hơn à?”

“Toàn là trò em không tưởng tượng nổi.” Trương Thần Phi thả lỏng thân thể dựa vào ghế, kéo người trong lòng đến sát miệng, ngậm một bên tai, thấp giọng hù cậu, “Thấy mấy người tây trang giày da này không? Đến 12h sẽ biến thành quỷ háo sắc, ăn mấy bạn nhỏ không nghe lời vào bụng. Nếu như tôi ném em vào mấy chỗ rác rưởi ấy, em cảm thấy kết cục của mình sẽ thế nào?”

“Anh cứ thử xem.” Tiết mục biểu diễn ở hồ hơi càng ngày càng quá, Tiêu Tê thấy cay mắt, chuẩn bị mạnh mẽ kéo người đi.

“Sao, em rất chờ mong?” Những lời Trương Thần Phi mới nói xong không doạ được cậu nhóc kia mà còn tự làm mình tức không chịu nổi, thấy Tiêu Tê không thèm để ý chút nào, lời nói ra không khỏi khó nghe hơn, “Cũng đúng, dù sao em còn nhỏ tuổi thế mà đã ngủ cùng người khác rồi, chắc cũng chẳng để ý đến những chuyện này.”


Động tác đứng dậy của Tiêu Tê ngừng lại, lại lần nữa nhìn Trương Đại Điểu như lúc mới quen, quan sát hắn từ trên xuống dưới. Sáng sớm người này nháo chuyện “màng xử nam” gì đó, cậu chỉ xem như nghe chuyện cười thôi, lúc này lại nhắc đến nữa, khiến cậu không thể xem thường.

Lúc trước Khuyết Đức đã từng nói, hành vi sau khi bị hỗn loạn là kết hợp của trí não và ký ức. Suy nghĩ kỹ một chút, có thể hiểu đại khái người này đang xoắn xuýt cái gì, ngực như bị người đánh cho một cái, bỗng nhiên khó chịu.

Lầu đầu tiên hai người lên giường với nhau, bởi vì quá khẩn trương, Tiêu Tê sợ mất mặt nên nói là mình rất có kinh nghiệm. Lúc đó Trương Thần Phi cười cười không nói gì, không nghĩ tới lại ghi hận nhiều năm như vậy…

Bực mình, trong đầu như có tiếng gì gõ vào, trong nháy mắt Tiêu Tê cạn hết nhẫn nại, lúc đứng dậy lần thứ hai bị ngăn cản lại thì phóng qua một cái tát: “Trương Thần Phi, em cho anh mặt mũi quá nên ăn quen đúng không! Theo em về nhà!”

Kim chủ đại nhân bị cho một cái tát, nhất thời ngây ngẩn, ngốc ngốc bị tiểu kiều thê kéo dậy, lôi ra khỏi hồ bơi.

Cổ của Park Bo Gum ngóc như con ngỗng, nhìn theo xa. Những người khác cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể yên lặng thêm vào trận doanh của ngỗng.

Quay về nhà, kim chủ đại nhân tính sẽ cùng tiểu kiều thê tính sổ chuyện vừa rồi, nhưng thiếu chút nữa đã bị cửa phòng ngủ đóng rầm lại đập gãy mũi.

“Tối nay anh ngủ sô pha.” Giọng nói Tiêu Tê lạnh như băng, đeo headphone vào đi ngủ luôn. Nói không rõ là chuyện gì, cậu chỉ biết là mình rất tức giận.

Trong nhà có một lão phong kiến, không nghĩ đến Trương Thần Phi cũng như thế. Lúc đó cậu chỉ nói xạo thôi, mà cho dù có ngủ với ai trước khi quen Trương Thần Phi thì cũng có sao, ai cũng là người lớn hết rồi…

Cũng không biết có phải là buổi tối khiến người dễ suy nghĩ miên man hay không, Tiêu Tê càng nghĩ càng giận. Mà giờ tên kia vẫn còn bệnh, có muốn nói cũng nói không rõ ràng được. Cứ trực tiếp nhốt Trương Đại Điểu bên ngoài, mắt không nhìn thấy tâm không phiền.

Kim chủ đại nhân bị nhốt ở ngoài cửa tức giận đến giơ chân, tiểu mèo hoang cào chủ nhân, còn nhốt chủ nhân ngoài cửa, đúng là chiều quá thành hư rồi. Đang tính đập cửa thì có một cuộc điện thoại gọi đến.


“Tổng tài, bên truyền thông nói, chụp được hình Tiêu tổng cùng một nữ minh tinh vào khách sạn, sáng ngày mai sẽ đăng tin, hỏi ngài có muốn mua hay không?” Thư ký cẩn thận nhắc hắn về tin khẩn cấp.

Chụp được những tấm ảnh quan trọng, bên thợ săn ảnh sẽ sớm thông báo, nếu như bỏ tiền ra mua thì tin tức sẽ không bị phát tán lên mạng.

“Mua cái gì mà mua? Bọn họ yêu nhau thế nào thì cứ ấn theo đó mà đăng!”

Tin tức này đúng là lửa cháy đổ thêm dầu đối với kim chủ đại nhân đang tức giận. Đúng là giỏi thật, còn dám thông đồng với nữ minh tinh? Trương Thần Phi trực tiếp cúp điện thoại, táo bạo đi tới đi lui trong phòng khách, bỗng nhiên có một ý nghĩ nguy hiểm nhảy ra trong đầu — nếu không khống chế được, không bằng cứ phá huỷ cậu!

Khiến cho cậu không đi được con đường diễn viên này nữa, trói người lại trong biệt thự để nuôi, “làm” một ngày một đêm, không cho ai nhìn cậu cả.

Càng nghĩ càng thấy có đạo lý, Trương Thần Phi lãnh khốc cười, xốc con trai cún đang gặm chân hắn lên: “Quang Tông, anh trai con sắp trở thành ba kế của con rồi, có vui không?”

“Gâu?”

Trương Thần Phi không ngăn cản, Tiêu gia bên kia thì liên lạc không được, truyền thông bát quái lập tức hưng phấn đăng tin này vào sáng sớm.

Sáng tờ mờ hôm sau, Tiêu Tê bị tin nhắn không ngừng từ trí não đánh thức, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn, trong nháy mắt bật người tỉnh dậy.

[Scandal — Tiêu Tá Nhân và nữ minh tinh cùng vào khách sạn, hoa già còn nở thêm một mùa xuân!]

/Hết chương 49/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui