Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Để xem anh có cái mạng… cái mạng… mạng…
Người đại diện bị hù sợ sắp chết. Hắn nhớ rõ Thạch Phi là một công ty đàng hoàng mà, sao bây giờ lại thành tổ chức xã hội đen rồi? Sao còn có luôn súng thế này!
Trong nháy mắt khi thấy vật kia thì người đại diện theo phản xạ có điều kiện sắp nhảy dựng lên, mông mới rời khỏi chỗ thì cố gắng ngồi lại, nhiều lần nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Người đã cứng ngắc không cử động nổi, miễn cưỡng dùng tay mò ngoại thiết để trí não báo nguy cho mình.
Trí não có chức năng không cần nói gì cũng có thể báo nguy, còn có thể gửi định vị đến chỗ cảnh sát. Sau khi xác nhận tin báo nguy đã được gửi thì người đại diện hít sâu một hơi, cố sức khiến Trương Thần Phi bình tĩnh, cười một cái nói: “Trương tổng, đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện này chúng ta còn có thể thương lượng được mà.”
“Không có gì để thương lượng cả!” Trương Thần Phi hừ lạnh.
Đây là chuyện làm ăn vũ khí đạn dược, nhóm thiết kế đồ hoạ của Thạch Phi không ngủ mấy đêm để làm ra, mạo hiểm tính mạng để đẩy nhanh tiến độ không phải để cho mấy tên trung gian giả dối này bóc lột.
“Vậy anh đưa một cái giá đi, để tôi xem có thể được không.” Người đại diện chậm rãi rút một tờ khăn giấy từ trên bàn, lau mồ hôi lạnh trên trán, sợ làm quá nhanh sẽ khiến cho ông trùm xã hội đen nghĩ mình muốn trộm súng.
Lúc nói chuyện làm ăn thì kỵ nhất là gấp gáp. Trương Thần Phi liếc mắt nhìn vật nhỏ trong tay một cái, dùng giọng nói trầm thấp không chút để ý giải thích: “Có thấy được cây súng mini xuyên giáp 20m này không? Trong vòng 20m có thể xuyên qua áo giáp. Anh nghĩ xem, nó có giá trị bao nhiêu, còn có, anh có thể thu được bao nhiêu từ nó?”
Tiêu Tê nhìn tiểu ngoạn ý sáng lấp lánh đó, lấy một tay che mắt, thật sự không nhìn nổi.
“Xuyên giáp 20m mini” là vũ khí trưng bày mới được đưa ra của [Ngân Hà Vinh Quang], phải trả tiền để mua. Hôm qua Ma Vương còn live stream giải thích cách dùng của cái này.
“Lực sát thương của vật nhỏ này không lớn lắm, hơn nữa tầm ngắm bắn cũng ngắn, nhìn qua thì không dùng được. Thật ra những vũ khí giá cao của [Ngân Hà Vinh Quang] không có cái nào là vô dụng. Nếu muốn tham khảo cái gì là vô dụng thì có thể nhìn búa lớn mà lập trình viên Cát Cách đưa cho mình.” Ma Vương cho mọi người xem vũ khí xong thì bước vào sân đấu.
Hai đài cơ giáp vẫn mở kỹ năng đóng băng như bình thường, Ma Vương lả lơi bước đến gần. Đối phương lập tức giơ tay đỡ đòn, bắt đầu chiến đấu theo kiểu cận chiến. Lúc này, đột nhiên Art đổi vũ khí thành “Xuyên giáp 20m mini”, cho đối phương một súng, “pằng”.
Phòng điều khiển của đối phương trong nháy mắt đã bị tối đen, toàn bộ cơ giáp dừng lại ba giây. Cơ giáp của Art nhân dịp này nhảy vào, đổi lại pháo đông lạnh, “ầm” một tiếng đưa đối phương về trời.
[Con moẹ nó, anh có phải là A Thần không? Chiêu vừa rồi là gì vậy?] Lúc đầu đối phương cứ tưởng là tài khoản giả mạo, sau hai ba lần bị đánh chết thì mới ý thức được có thể mình đụng trúng chân nhân rồi.
[Là tôi đây huynh đệ. Đây là vũ khí tôi mới live stream, xuyên giáp 20m mini, cậu có muốn thử chút không?] Ma Vương mời đối phương chơi thêm một bàn, để cho đối phương sử dụng thử vũ khí này.
“Thao tác sử dụng cái này hơi khó một chút, đầu tiên nên sử dụng quen tay đã, sau đó thử nghiêng về một bên rồi sẽ tìm được góc độ thích hợp.” Thật ra vũ khí này không mạnh về phòng ngự lắm. Nếu muốn bảo vệ khoang điều khiển thì cần mở phòng hộ ánh sáng, thao tác này chỉ cần chút kỹ xảo nhỏ. Ma Vương rất rõ về cái này nhưng hắn không nói, chỉ biểu diễn cách sử dụng vật này, nếu chỉ hết thì sao chiếm tiện nghi trên sân đấu được.
Vào đêm đó, lượng mua “Xuyên giáp 20m mini” tăng vọt. Tiêu Tê nghĩ người này đúng là một nhân tài, cùng với Trương Thần Phi thương lượng chuyện tặng Ma Vương phần thưởng dựa vào số lượng vũ khí bán ra.
…
“Là do chúng tôi tham lam quá, nhưng nếu về tay không thì tôi không có cách nào ăn nói với cấp trên được. Chúng tôi sẽ chuyển ứng dụng này vào danh sách VIP, sẽ để cho hai người thiết kế chuyên phụ trách về ứng dụng này cho anh.”
Nghe giọng nói hơi phát run của người đại diện, Tiêu Tê cũng có chút bội phục người này. Dưới tình hình như vầy mà vẫn cứ đòi tiền được, nếu như mình là tổng tài của Q-R MB thì phải thưởng lớn một triệu tệ cho hắn.
“Như vậy đi, cho mấy người 0.5% phí phục vụ.” Đế vương xã hội đen thấy được tiểu tử này rất can đảm, xuất phát từ thưởng thức cho nên cho hắn một cái nhượng bộ.
Nếu như doanh thu bảo đảm khoảng 100 triệu thì 0.5% chính là 500,000 ngàn mỗi ngày thì cũng đủ để trả tiền công cho hai người thiết kế đồ hoạ và chi phí hoạt động cho Q-R MB. Một năm có thể tiết kiệm được hơn 150 triệu thì số tiền này vào thẳng lãi ròng (1) của Thạch Phi.
(1) Lãi ròng hay lợi nhuận ròng là phần còn lại sau khi lấy tổng doanh thu bán hàng (dịch vụ) trừ đi tất cả các khoản chi phí và thuế thu nhập doanh nghiệp.
*Các số tiền ở đây đơn vị là nhân dân tệ nhé. Mình không rành đổi qua tiền việt nên để vầy cho dễ.
“Tuy rằng doanh thu mỗi ngày hơn trăm triệu nhưng chi phí hoạt động của trò chơi này rất cao, hy vọng các anh có thể hiểu được.” Tiêu Tê mở miệng đúng lúc để tránh cho người đại diện này bị ông xã nhà mình doạ cho hôn mê.
Nghe được giọng Tiêu tổng thì người đại diện mới khó khăn lắm “hồn về nhân gian”, xoay cái cổ cứng đờ nhìn sang. Đại thiếu gia nhà giàu đến từ thế giới văn minh vẫn không gợn sóng sợ hãi như trước, xem như không hề thấy ông xã mình đang dùng súng để uy hiếp người hợp tác.
Gừng già đúng là không bình thường, đúng là lúc trước đã xem thường vị phú nhị đại đẹp trai quá mức này.
Cảnh sát vẫn chưa đến, người đại diện bị miểu sát, không dám nhìn vật gì đó sáng loáng trên bàn, nghĩ rằng cứ đồng ý trước cái đã: “Được, 0.5 thì 0.5, để tôi quay lại báo cáo.”
“Người trẻ tuổi, rất tốt, cậu rất có tiền đồ.” Trương Thần Phi vỗ vai hắn.
Người đại diện khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm, tôi còn lớn hơn Trương tổng anh hai tuổi đó.
Đúng lúc này, đột nhiên thư ký đẩy cửa bước vào: “Tổng tài, ở dưới có cảnh sát muốn lên phòng tổng tài.”
Nghe được cảnh sát nhân dân đã đến, trạng thái héo rũ của người đại diện đổi thành nắng hạn gặp mưa, thoáng cái đã lên tinh thần, khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của Trương Thần Phi, phòng ngừa hắn thẹn quá thành giận bắt mình làm con tin.
Tiêu Tê đứng dậy, chơi quá trớn rồi: “Để em đi giải thích với họ.”
“Không cần.” Trương Thần Phi ngăn cậu lại, giơ tay ra hiệu với thư ký, “Để bọn họ lên đây đi, cũng là anh em nhà mình thôi.”
Cái gì? Người đại diện sợ ngây người.
Có hai người cảnh sát cùng đến, cảnh sát khu vực Tiểu Viễn và một cảnh sát đeo súng.
Tiểu Viễn nhìn tình hình hiện trường, hai tổng tài, một tên thuộc thành phần trí thức, bầu không khí khá hài hoà, không khỏi buồn bực: “Phi ca, có chuyện gì vậy?”
Phi ca…
Người đại diện sắp ngất lịm, cái này gọi là “cảnh phỉ cấu kết” đúng không?
Lăn lộn hai giới hắc bạch, Dior tiên sinh oai phong một cõi, thân quen chào hỏi với hai vị đồng chí.
“Chúng tôi nhận được báo nguy nghe nói chỗ này có người dùng súng uy hiếp.” Vị cảnh sát kia cự tuyệt bắt tay với ông trùm xã hội đen, nhìn sang hướng vũ khí trên bàn.
Tiêu Tê nhanh chóng bước đến giải thích: “Không phải đâu, cái này chỉ là hàng mô phỏng của công ty thôi.”
Đồng chí cảnh sát cầm “Xuyên giáp 20m mini” lên, cảm nhận được chất liệu kim liệu và thiết kế dáng thuôn, trên tay cầm in rõ logo của [Ngân Hà Vinh Quang].
Bóp cò, “phụt —”, một dòng nước nhỏ phun xa ba thước.
“…”
“…”
Bầu không khí có chút xấu hổ, lúc này người đại diện mới nhìn rõ hình dạng thật của vật này, cũng không tính là phỏng theo nữa, há miệng ngậm không được.
Nhân mạch bạch đạo của ông trùm xã hội đen —— cảnh sát khu vực Tiểu Viễn phê bình người báo nhầm cho cảnh sát: “Nói chuyện làm ăn thì cứ tâm bình khí hòa mà nói, mới nói không hợp chút mà đã báo nguy là lãng phí cảnh lực. Hôm nay thì cho qua, nhưng nếu có lần sau nữa thì tôi sẽ xử phạt hành chính anh.”
Chuyện dùng súng uy hiếp là không có nhưng chuyện vừa đáp ứng thì phải giữ lời. Người đại diện mang vẻ mặt đau khổ bắt tay với Trương Thần Phi, được thư ký nhiệt tình đưa xuống lầu.
“Tổng tài thấy anh thích món đồ này lắm nên đã dặn đưa cho anh một cái.” Thư ký đưa một túi giấy có chữ “Thạch Phi Khoa Kỹ” to đùng cho người đại diện, bên trong là một cây súng bắn nước tinh xảo − xuyên giáp 20m mini.
“Cảm ơn…”
“Đừng khách sáo, khơi thông với anh có kết quả vô cùng tốt, gọn gàng nhanh lẹ hơn mấy người đại diện khác của Q-R MB. Nếu rảnh thì đến Thạch Phi chơi nha, trên lầu có khu thể nghiệm, anh sẽ được dùng miễn phí trang bị trò chơi giá hơn triệu đó.” Không lâu nữa sẽ tiết kiệm được 450,000 ngàn chi phí mỗi ngày, các nhân viên Thạch Phi vô cùng nhiệt tình với người đại diện.
Đi đến cửa, các nhân viên bảo vệ mặc đồ đen đồng thanh hô: “Hoan nghênh trở lại.”
Người đại diện ôm túi giấy, gương mặt sinh vô khả luyến, tại sao hồi nãy lại tin Trương Thần Phi là xã hội đen vậy? Rõ ràng là một tên quỷ ấu trĩ thích nghịch nước. Không biết tí nữa quay lại dùng sách lược uy hiếp giống hồi nãy với cấp trên thì có thể khiến ông ấy chịu được sự thật tàn nhẫn là chi phí chỉ có 0.5% thôi không.
Tiêu Tê cầm lấy súng xuyên giáp mini, dở khóc dở cười, không biết nên đánh giá trận đàm phán này của Trương Đại Điểu thế nào.
“Lúc nãy không doạ em chứ?” Trương Thần Phi kéo tiểu kiều thê vào trong lòng, để cậu ngồi trên đùi mình.
“Là khiến em suýt nữa nhảy dựng luôn, chỉ sợ cảnh sát nghĩ anh lấy súng uy hiếp người thật.” Không nói đến tin tức này mà lộ ra sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Thạch Phi mà nếu Trương Đại Điểu có nói cái gì đó khiến cho cảnh sát tin thật thì thương vong tạo thành đúng là oan uổng.
“Không đâu.” Trương Thần Phi nghe hiểu là Tiêu Tê đang quan tâm mình, vô cùng hài lòng, “Tôi có người ở bạch đạo.”
“Cảnh sát khu vực sao?” Tiêu Tê lấy súng nước chọt chọt đầu ông xã, muốn xem trong này có bao nhiêu nước.
“Người từng cầm súng chỉa vào đầu tôi giờ đang nằm trong bụng cá mập Thái Bình Dương đấy.” Trương Thần Phi cầm tay tiểu kiều thê, giọng nói nguy hiểm.
Tiêu Tê vẫn bình tĩnh, bóp cò, nước bắn đầy mặt Trương Đại Điểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...