Tiếng súng bên ngoài càng lúc càng ác liệt, Lena lại lao ra cửa, phòng họp ngợp ngụa khói, ngọn lửa hẳn đã lan vào hành lang. Tôi nghe thấy giọng cô ta gào lên khản đặc từ đại sảnh: “Cha, cha đâu rồi?!” Thượng úy Castor? Ngài Cain? Cha…”
Giọng cô ta nhỏ dần… rốt cuộc đã trở thành tiếng nức nở: “Cha ơi…”
Khi Lena trở lại, sắc mặt cô ta đã tái nhợt như xác chết.
Cô ta tuyệt vọng nhìn tôi: “Họ chạy xuống lầu trước khi lửa cháy. Lửa đã phong tỏa tầng này, ngoài cửa sổ có tay súng bắn tỉa, chúng ta bị giam tại chỗ này rồi. Alan, tao và mày sẽ cùng chết cháy ở đây.”
Tôi đã bị rọi đèn chói vào mặt rất lâu, nước thì không được uống, cổ họng ho sặc vì khói bốc vào từ đại sảnh: “Quý cô ơi, cô là đặc công MI-5 kia mà, bình tĩnh một chút xem nào.”
Cô ta như thể bừng tỉnh, vội vàng móc một khẩu súng lục nhỏ trong cái xắc tay màu trắng rồi dí vào lưng tôi, đoạn cô ta cắt dây trói cho tôi bằng một con dao nhíp.
“Đi ra cạnh cửa sổ.” cô ta ngẩng đầu ra lệnh: “Đứng thẳng lên, đi đi.”
Tôi buông thõng hai tay vừa được tự do, cười khổ đáp: “Dịu dàng một chút, quý cô. Chân tôi trúng đạn đứng thẳng làm sao được…”
Cô ta thúc họng súng sau lưng tôi: “Đi mau.”
Vừa đến trước cửa sổ một viên đạn đã lao vút tới sượt qua bên má tôi, găm vào cây cột cẩm thạch sau lưng tôi, tia lửa nháng lên loang loáng.
Cô ta định lấy tôi làm bia đỡ đạn đây mà.
Lần đầu tiên tôi thực sự trông rõ được phòng họp này. Nó rộng thênh thang, trần treo một chùm đèn thủy tinh kiểu Pháp, lúc này thì đương nhiên trong phòng không có một bóng người. Bên kia cửa sổ chỉ thấy bóng đêm bao trùm, tiếng súng vẫn gầm rít không ngừng, dưới sàn phòng vương vãi đầy thủy tinh vỡ.
Tướng Celman còn âm thầm xây dựng lực lượng vũ trang trong chính dinh thự của mình.
Khi tôi đứng thẳng được trước cửa sổ, tiếng súng đột nhiên ngừng lại. Dinh thự tướng quân thực ra là một khu thái ấp kiểu cổ, nhờ ánh lửa tôi nhìn thấy một hàng quân nhân mang súng đang đứng trang nghiêm trong vườn hoa dưới lầu. Không ai trong số họ mặc quân phục nhưng trông qua là đủ biết họ còn thiện chiến hơn lính thường, bảo là quân nhân chi bằng nói thẳng đó đều là đặc công hết.
Tôi thấy Andemund. Ảnh đứng chính giữa đám lính, đang ngẩng lên nhìn tôi nhưng tuyệt không phản ứng gì. Ánh lửa vàng rực hình như tỏa ra từ chính khoảng không bao quanh anh ấy, nhất thời tôi chỉ còn nghe được tiếng lưỡi lửa liếm qua những rường cột gỗ.
Giây phút tôi bị Lena xô ngã lên bậu cửa sổ, chính anh ấy đã vung tay ra lệnh ngừng bắn.
Xem ra lúc xông vào đây họ đã đốt lửa, giờ toàn bộ tầng một đã cháy rụi, ngọn lửa từ chính diện tầng hai đang chuyển hướng ập thẳng tới phòng họp chúng tôi đang ở tại cánh Tây dinh thự. Khói đen sặc sụa bắt đầu phủ mờ tầm mắt.
Lena đứng sát bên tôi, dí súng vào thái dương tôi.
Cô ta gào lên the thé: “Bảo bọn chúng bắc thang đi!”
Tiếng ồn ào của lửa cháy át đi tất thảy, tôi buộc phải dùng tay ra hiệu bảo họ bắc thang.
Andemund nhìn thấy.
Nhưng anh ấy không hề cử động, chỉ chăm chăm nhìn tôi qua ánh lửa.
“Tại sao hắn không làm gì?!”
“Quý cô, Andemund đâu có ngu, ảnh biết cô muốn dùng tôi làm con tin để thoát khỏi đây. Ảnh đang phân vân xem nên để cô chết cháy ở đây hay dựng thang cứu sống cô rồi khai thác thông tin từ cô đó.” tôi nói với Lena: “Lấy tôi làm con tin là vô ích. Dù ảnh có đồng ý cứu cô, cô cũng chỉ có hai lựa chọn… chết cháy ở chỗ này hay xuống đó tự thú. Muốn ngồi vững trên cái ghế ấy ngài Garcia phải biết cái gì là quan trọng, kẻ nào cần giữ lại kẻ nào có thể vứt bỏ chứ. Cô là một trong những kẻ đứng sau cuộc bạo động của quân áo đen chứ gì? Nhưng có vẻ cô vẫn đáng cho ảnh lợi dụng moi tin tình báo Quốc xã nên tạm thời cô chưa chết được đâu.”
Tôi cảm giác được nòng súng khẽ run lên.
Nhưng thật bất ngờ, Lena chợt mỉm cười.
Cô ta chống một tay lên khung cửa sổ, cười nghiêng ngả cả người, chỉ thiếu điều buông rơi luôn khẩu súng.
Cuối cùng Lena ngẩng lên, nhìn chằm chằm tôi bằng cặp mắt màu lam nhạt.
“Alan, tao đánh cuộc là dùng mày làm con tin sẽ có tác dụng. Mày không biết rồi, hắn yêu mày.”
Ta lắc đầu: “Anh ấy chưa bao giờ tin tôi.”
Tôi nghiêng mình cố nhìn xuống cửa sổ, qua màn lửa rừng rực giọng Andemund vẫn vọng lên rõ mồn một.
Anh ấy ra lệnh: “Dựng thang!”
Một cái thang ba tầng màu trắng được dựng lên, tì một đầu vào bờ tường đã ám khói đen nhẻm.
Lena tiếp tục rít lên: “Tất cả tránh ra, lái một chiếc xe jeep bên đường lại đây, đổ đầy xăng vào!”
Giọng cô ta chắc chắn cũng xuyên được qua màn lửa để lọt vào tai Andemund.
Nhưng ảnh không cho người đi lấy xe.
Andemund rút súng ra, ra hiệu cho người bên cạnh lui xuống rồi đích thân anh ấy trèo lên cái thang chữa cháy màu trắng.
Tôi trợn mắt kinh ngạc.
Lửa lớn dường như nung chảy cả sàn nhà, phòng họp cũng đã bắt lửa. Thảm cháy, lửa lan sang nuốt chửng cái bàn họp gỗ sồi và những món trang trí trên trần rồi ập ra khung kính cửa sổ. Andemund đã leo lên đến cửa sổ, vẫn dáng người dong dỏng cao, xác tro mủn lả tả vương bên chân anh ấy. Anh ấy bình thản đến lạnh lùng, cứ như thể là ma vương dưới địa ngục bước ra từ bức tranh của Edgar.
Lena vừa dí súng vào tôi vừa lôi tôi lùi vào một góc phòng.
Andemund vẫn không nói gì cả.
Anh ấy giơ súng lên.
Lena sửng sốt: “Anh mà dám nổ súng là tôi giết Alan!”
“Tướng Celman cha cô đã bị bắn chết trong phòng sách dưới lầu, chúng tôi thu được một tấm bản đồ London có đánh dấu địa điểm hành động của quân áo đen.” Andemund hạ súng xuống rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Lena, cô đi quá xa rồi. Giờ cô có hai lựa chọn, bỏ súng xuống đi theo tôi, hoặc chết ở đây.”
“Tôi sẽ giết Alan!”
“Dù bắt theo Alan để chạy trốn rồi cô cũng sẽ giết cậu ấy, phải chứ? Cô không thể lôi theo một người cùng chạy thoát sang Đức đâu.”
Andemund nói không sai. Lúc này dù có thả cô ta đi rồi Lena cũng sẽ giết tôi. Tôi không đáng làm một con tin, mà Lena thì biết quá nhiều. Cô ta hoặc là cung khai mọi điều mình biết về Quốc xã, hoặc là chịu chết tại đây ôm theo bí mật của cục tình báo Anh.
Suy luận của Andemund hoàn toàn chính xác. Bất kể thế nào tôi cũng phải chết, còn anh ấy chỉ cần nghĩ đến lợi ích cao cả của nước Anh.
Tôi quay lại nhìn Lena, nhún vai hỏi: “Này quý cô, cô có tiếp xúc với hệ thống tình báo Đức đúng không, đã bao giờ nghe tên phu nhân Jane Castor chưa?”
Mặt Lena thoắt biến sắc, cặp mắt màu lam nhạt trợn trừng lên: “Mày bảo là… phu nhân Jane Castor à?!!”
“Coi bộ cô nghe rồi hả.” tôi gật đầu: “Mẹ tôi đấy.”
“Nói láo!”
“Cô phạm tội phản quốc, giờ thì lấy con trai phạm nhân phản quốc làm con tin, thấy liệu có ăn thua không?”
Đột nhiên Andemund giương súng lên.
Trong nháy mắt Lena đã kịp đưa ra lựa chọn. Cô ta dời họng súng từ tôi sang chĩa thẳng vào Andemund. Cô ta phán đoán không sai, nếu tôi đã không thể làm con tin thì giờ phút này Andemund chính là mối uy hiếp lớn nhất.
Hai tiếng súng cùng lúc vang lên.
Andemund mau lẹ gập người tránh rồi lăn vào góc trái phòng.
Khoảnh khắc trước khi thoát khỏi đường đạn, ảnh ném khẩu súng cho tôi: “Alan, mở chốt an toàn rồi!”
Lena đã trúng đạn, khẩu súng lục của nữ rơi xuống sàn, máu chảy ồ ạt từ vết thương trên vai cô ta.
Búi tóc vàng kim xổ tung, gương mặt xinh đẹp bị ám khói lem luốc càng biến dạng vì cơn đau, cô ta lúc này trông hệt như một con mèo hoang bị dồn vào ngõ cụt.
Mà tôi biết mình cũng chẳng khá hơn gì.
Tôi lao đến bắt được khẩu súng của Andemund rồi quay vụt lại chĩa vào Lena: “Quý cô, cảm phiền hợp tác đi. Ưu tiên phụ nữ, cô leo xuống thang trước.”
Lena trừng mắt với tôi rồi lại quay sang nhìn Andemund, cằm hất ngược lên.
“Em biết anh cầu hôn em là để lợi dụng em. Anh cũng biết em chấp nhận lời cầu hôn của anh cũng chỉ vì lợi dụng anh.”
Andemund không nói gì, đúng hơn là mặt tịnh không đổi sắc.
“Anh là vị hôn phu của em, anh không thể nghĩ cách thả em đi sao?”
“Cô đi quá xa rồi, cô Celman.” Andemund thấp giọng nói: “Làm theo lời Alan đi, trèo xuống thang.”
Nhưng Lena không chịu bám lấy đường sống duy nhất là cái thang ấy.
“Các người vĩnh viễn không thể hiểu được tôi.”
Đột nhiên cô ta quay lại phía cửa sổ, ánh mắt dường như dõi về một nơi xa xôi nào đó, đoạn cô ta giơ tay phải lên làm một động tác chào kiểu quân đội Quốc xã rồi thình lình quay lưng chạy lao ra hành lang đang chìm trong lửa.
Tôi đứng nhìn ngọn lửa cuồng bạo nuốt chửng dáng dấp thanh mảnh và mớ tóc vàng kim xõa dài của cô ta.
Andemund không nhìn theo Lena, anh ấy vẫn chỉ chăm chú vào tôi, tay trái anh ấy giơ lên chỉ khung cửa sổ sắp bị nhấn chìm trong lửa.
Ánh mắt anh ấy giờ này bình tĩnh đến dịu dàng.
“Leo cửa sổ xuống đi Alan, không còn thời gian nữa đâu.”
Tôi nuốt nước bọt, yết hầu khô ráo như muốn chặn giọng tôi tắc lại.
“Thật ngại quá, chân em trúng đạn rồi, vừa xong vật lộn hình như gãy cả xương luôn. Anh xuống trước đi.”
Andemund nhẹ nhàng lắc đầu.
Từ lúc lăn vào góc phòng tránh đạn của Lena anh ấy vẫn co gối ngồi dựa tường. Mới đầu tôi không thấy gì lạ, nhưng ảnh lắc đầu, duỗi chân ra, hạ cả cánh tay đang ôm bụng xuống.
Màu đỏ tươi nhói mắt loang ướt sũng lớp áo khoác dạ.
Anh ấy cười khổ: “Cưng ơi, anh cũng không dậy được.”
Trong khoảnh khắc tôi sực hiểu ra vì sao anh ấy ném súng cho tôi… anh ấy cũng trúng đạn.
Vết dao chém trên ngực trái Andemund còn chưa khép miệng, bụng lại trúng đạn, mảnh đạn còn nằm trong vết thương.
Không còn thời gian nữa, lửa đã vây kín phòng họp. Không khí hầm hập bức bối, đồ đạc trong phòng bắt đầu méo mó đi vì sức nóng. Tư thế Andemund ngồi dựa tường mới thật yếu đuối, đầu ngả lệch một bên, gương mặt đẹp tinh xảo trắng bệch cắt không còn hột máu.
Tất cả đang cháy, tài liệu hóa ra tro bụi, lửa bùng lên tựa hàng ngàn cánh bướm phóng vút vào không trung.
Cảnh tượng như trong mơ.
“Alan, kiên cường lên, chạy ra cửa sổ, bám thang leo xuống. Peter ở dưới đó, cậu ta sẽ giúp em.”
Andemund cười kiệt sức: “Em sẽ sống.”
Tôi lê cái chân bị thương đến bên anh ấy.
“Em sẽ đưa anh xuống.”
Nóng như địa ngục.
Tôi luồn tay xốc nách Andemund, tha anh ấy đến cạnh cửa sổ. Từng bộ phận trên cơ thể dần mất cảm giác, hình như chúng không còn thuộc về tôi nữa. Lửa lấp kín khoảng không bên kia cửa kính. Tiếng cháy, tiếng sụp đổ ầm ầm, và tiếng nói của Andemund.
Mặt anh ấy nhợt nhạt, hai mắt khép hờ, bàn tay giơ lên chạm vào má tôi: “Alan, trang trại Plymton chỉ là một phần của MI-6. Em rất quan trọng, nhưng không phải toàn bộ hệ thống tình báo của chúng ta… phải thận trọng khi làm việc với C.”
Không khí nóng nhưng tay Andemund lạnh ngắt.
Tôi điên cuồng xốc anh ấy dậy: “Đừng nói nữa, anh sẽ sống mà!!”
Cặp mắt màu lục thẫm của Andemund lại nheo lại, giọng anh ấy càng lúc càng suy yếu: “Anh đã hy vọng biết bao… rằng em vẫn là cậu thiếu niên Cambridge vô tư ngày ấy.”
“Alan, anh yêu em.”
“Thật lòng…”
“Bây giờ em không đi thì không kịp mất.”
Nhưng ánh lửa đã bủa vây cửa sổ, mà chân tôi thì không thể gượng dậy được.
Giờ này tôi đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lena.
Tôi ôm Andemund ngồi co quắp trong góc nhỏ hẹp duy nhất chưa bị lửa lan tới của phòng họp, nhìn hai mắt anh ấy nhắm lại, hơi thở hiu hắt dần. Tôi không biết phải làm sao để ngăn dòng máu không ngừng rời bỏ anh ấy, chỉ có thể ghì trán trên trán anh ấy, cảm nhận làn da anh ấy lạnh đến rợn người.
Nhiệt độ cao cũng dần cướp đi sự tỉnh táo của tôi.
Giây cuối cùng trước khi mất tri giác, tôi nghe thấy có người đến.
Dường như người đó đã băng qua đám cháy, nhảy vào từ cửa sổ.
Giọng anh ta vang lên thật lười biếng.
“Bé Alan à, lần nào cũng bắt tôi cứu thế này là hư lắm nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...