Thôn này còn tàn tạ hơn so với tưởng tượng.
Trước đó núp đằng sau màn mưa nặng hạt khiến người ta khó nhìn rõ, bây giờ đến gần, vén tấm màn che lên, mới giật mình nhận ra thôn này không phải mái nhà không lành lặn thì là bức tường đổ nát, gỗ thối rữa sinh ra nấm mốc, vách tường bị nước mưa xối nhỏ giọt xuống bùn.
"A…"
Nửa tiếng kêu vang lên, Lý Trường An quay đầu lại nhìn lại, Phi Phi xụ mặt đứng ở chỗ đó, dưới chân là một bộ hài cốt khô héo vùi trong bùn, chỉ có một cánh tay bay ra xa.
Lý Trường An không nói lời nào, hắn đi tới nhặt cánh tay lên, đặt lại vào trong lòng hài cốt, quay đầu tiếp tục đi vào trong thôn.
Vào sâu trong thôn, đột nhiên xuất hiện rất nhiều quan tài, cũng tàn tạ mục nát không khác gì cái thôn này.
Dưới nửa mái nhà lụp xụp, những chỗ phơi mưa phơi gió phủ đầy rêu xanh và cỏ dại, vài bàn tay, bàn chân đen xì teo tóp nhô ra trên nền xanh sẫm.
Sắc mặt Phi Phi có chút cứng ngắc.
"Sao, sợ rồi?"
"Sợ á? Chỉ là mấy người chết thôi mà." Phi Phi cứng cổ biện bạch: "Thiên Chính năm thứ năm đại chiến Định Hải Xuyên, Thiên Chính năm thứ sáu diệt Hợp Châu Bạch Liên Đạo, ta đều từng thấy rồi!"
Cuối cùng, chắc là cảm thấy còn chưa đủ thuyết phục.
"Người chết ta từng thấy còn nhiều hơn người sống ngươi từng gặp!"
Vậy sao? Vậy chắc chắn ngươi chưa bao giờ thấy xuân vận.
Vả lại, người sống làm sao sợ xác chết được, cái họ sợ là thứ bên ngoài cái xác.
Lý Trường An không tranh luận với nàng, hai người tách ra đi tìm chỗ ở.
Không lâu sau đó.
"Đạo sĩ! Đạo sĩ!"
Lý Trường An theo tiếng gọi đi tới.
"Ta tìm được rồi."
Phi Phi hưng phấn chỉ vào một gian phòng lớn xem ra còn nguyên vẹn hô to gọi nhỏ.
Lý Trường An cẩn thận quan sát, ngôi nhà này là một ngôi nhà ngói xanh được làm bằng đá, cánh cửa dày đóng chặt, mặt tường mái nhà hoàn hảo, rất nổi bật trong đống đổ nát.
Ha! Phi Phi này thật đúng là có chút thiên phú làm đại đạo tặc, vừa ra tay đã tìm được chính chủ.
Mới ngây người một chút, Phi Phi đã buộc ngựa xong, vội vàng đẩy cửa vào.
Thấy vậy, vẻ mặt Lý Trường An càng thêm đùa giỡn, hắn dắt đại ca lừa đen đến chỗ Sư Tử Thông, vỗ đầu con lừa.
"Khôn ngoan chút."
"A ách!"
Có lẽ là lần đầu bỏ nhà ra đi, nhìn cái gì cũng thấy mới.
Phi Phi vào nhà không ngừng nhìn đông nhìn tây, nhưng thực tế ngôi nhà này không có gì đặc biệt.
Ngôi nhà này là từ đường của thôn, trên bàn trên bày đầy bài vị, hai bên là mấy giá đèn, dầu trên giá đèn đã khô từ lâu, chỉ còn lại vài vết bẩn màu nâu.
Nóc nhà gần cửa bị hổng một lỗ, trước đó bị tường cao chắn, cả hai đều không phát hiện.
Điều kỳ lạ duy nhất là có một bàn đá lớn ở giữa nhà, đặt một mình trong sảnh đường trống trải, giống như từ đường này vậy, bắt mắt một cách quái dị.
Phi Phi hào hứng đi quanh hồi lâu mới nhớ tới sắc trời đã muộn, nên chuẩn bị chỗ nằm, cái bàn đá kia bằng phẳng dài rộng phù hợp, vừa hay dùng làm giường sứ.
Nàng hưng phấn đang định đi ra ngoài lấy gối của mình trong bọc trên lưng ngựa, đột nhiên quay đầu nói với Lý Trường An.
"Cái bàn đó là của ta."
Lý Trường An chớp chớp mắt vài cái, cười nói:
"Cứ tự nhiên."
...!.
.
.
"Phi Phi."
"Phi Phi."
Phi Phi chợt mở mắt ra.
Một khuôn mặt xanh lá u ám xuất hiện trước mặt.
Nàng run rẩy, vừa định mở miệng hét lên đã bị bịt lại, tay vừa đặt lên chuôi kiếm cũng bị giữ lại.
Trong lòng Phi Phi lạnh lẽo, nhưng nàng cũng có tính cách nóng nảy, kiếm không dùng được, vậy dùng cằm đập vào trán.
"Nhìn cho rõ, là ta!"
Khuôn mặt xanh lá quát khẽ một tiếng, giọng nói rất quen thuộc.
Phi Phi cuống quít dừng động tác, bình tĩnh nhìn lại, thì ra là Lý Trường An.
Nàng ngơ ngác nhìn Lý Trường An nửa ngày, môi chợt run rẩy, hò hét nói:
"Ngươi… Sao tự nhiên ngươi lại chết rồi!"
"Ngươi mới chết ấy!" Cho dù là Lý Trường An thì giờ phút này cũng khó tránh khỏi có chút dở khóc dở cười.
Hắn giơ ngón tay lên trước môi, ra hiệu im lặng, chỉ chỉ xung quanh.
Phi Phi thuận thế nhìn qua mới phát hiện, trên những giá đèn kia cháy lên ánh đèn màu xanh lá u ám, ánh sáng xanh nhảy nhót, phản chiếu trong phòng giống như ma quỷ.
Hóa ra Lý Trường An có khuôn mặt màu xanh không phải vì chết biến thành quỷ, mà là bị ánh sáng màu xanh lá này nhuộm.
Tâm trạng hoảng loạn của nàng thoáng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng mơ hồ nhớ lại những truyền thuyết cổ quái trong ký ức của lão nhân, nàng lơ đãng ngẩng đầu lên, một vầng trăng sáng lờ mờ nhuốm màu máu quanh viền trên lỗ thủng nóc nhà, giống như… Giống như con ngươi của quái vật.
Nàng rùng mình.
"Chỗ này… Chỗ này không đúng lắm!"
Nàng đột nhiên nhớ tới vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu lúc trước của Lý Trường An cùng lời đồn đãi trảm yêu trừ ma.
"Chắc chắn hắn biết cái gì đó."
Phi Phi lấy lại tinh thần, nắm chặt phối kiếm, quay đầu bốn phía tìm đạo sĩ, nhưng phát hiện Lý Trường An đang ở cạnh cửa, vẫy vẫy tay với nàng.
Nàng rón rén đi tới.
"Ngươi…"
"Suỵt."
Lý Trường An ra hiệu cho nàng đừng nói chuyện, sau đó lại chỉ chỉ khe hở cửa chính.
Phi Phi theo ý của Lý Trường An, nhìn về phía khe cửa.
Lúc này, mưa đã tạnh, đáng lẽ phải là bầu trời trong trẻo, nhưng không biết tại sao trong thôn lại xuất hiện sương mù, ánh sáng đục từ mặt trăng mờ nhạt chiếu xuống, mơ hồ chiếu sáng trong sương mù, dường như có rất nhiều bóng người đang từ từ đi về phía từ đường.
"Bọn họ là ai?"
Phi Phi quay đầu nhẹ giọng hỏi Lý Trường An, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy lời nói của mình có gì đó không đúng.
Lý Trường An không trả lời, chỉ chỉ vào một chỗ bên ngoài khe cửa.
Phi Phi lại nhìn theo, chỗ đó là một ngôi nhà sụp đổ hoàn toàn, một cỗ quan tài tồi tàn nằm trong đống đổ nát.
Đột nhiên.
Quan tài kia hơi chấn động, nắp từ từ trượt xuống, một xác chết khô quắt, há miệng dường như rên rỉ trong im lặng, nó đứng lên từ trong quan tài gỗ, sau đó tập tễnh di chuyển bước chân, tụ họp vào đám đông trong sương mù.
"Đây...!Cái này…"
Trái tim của Phi Phi dâng lên tới cổ họng.
"Rắc…"
Một tiếng ma sát nhỏ phát ra trong nhà, Phi Phi cảm thấy tim mình đã nhảy ra ngoài không về được nữa.
Nàng từ từ quay đầu lại.
Bàn đá trong nhà nứt ra một khe hở..
...!...!...
Cánh cửa dày nặng của từ đường từ từ bị đẩy ra, sương mù lẫn với bóng người cùng nhau tràn vào.
Phút chốc, ngọn lửa xanh rực cháy trên giá đèn.
Sương mù tiêu tan, bóng người hiện ra hình dáng.
Đây là đâu, mấy người này là ai! Tóc khô héo như rơm rạ, thân thể khô đét, quần áo hư hỏng mục nát, rõ ràng là người chết vừa bò ra khỏi quan tài!
Nhóm người chết này đứng ngay ngắn trong sảnh đường theo quy củ, phân ra thứ tự đứng giống như người sống vậy, sau đó tất cả quỳ xuống đất, hướng về phía bàn đá dập đầu bái lạy.
Trong lúc mấy người chết dập đầu, bàn đá kia đột nhiên rung lên, trong tiếng ma sát "rắc rắc", "mặt bàn" của bàn đá từ từ xê dịch.
Trong khi đó, xà ngang phía trên bàn đá vang lên một chút động tĩnh không thể nghe thấy.
Thì ra Lý Trường An và Phi Phi đang nấp ở trên xà ngang, thấy "bàn đá" kia mở ra, sợ bên trong xuất hiện yêu quái gì đó nhìn thấy hai người nên cẩn thận đổi vị trí.
Cũng may động tĩnh của bàn đá khá lớn, át đi âm thanh nhỏ do hai người Lý Trường An phát ra.
"Bàn đá" chậm rãi mở ra, một người chết nhảy ra từ bên trong.
Chỉ là người chết này dường như có vẻ đầy đặn hơn những người đang nằm rạp dướt đất, tóc còn có chút sáng óng ả, cơ cốt da thịt vẫn còn giữ chút màu sắc của người sống.
Sắc mặt Lý Trường An nặng nề, điều này chứng tỏ thi yêu này đã có đạo hạnh.
Sắc mặt Phi Phi càng mắc ói hơn, bàn đá kia thế mà lại là quan tài, mình lại nằm ngủ trên một cỗ thi thể hơn nửa đêm!
Nàng hung tợn liếc lý Trường An một cái, nhất định đạo sĩ này biết, nhưng xấu xa không nhắc nhở nàng.
Phía dưới xà nhà lại có biến hóa.
Sau khi thi yêu ra khỏi quan tài đá, lại khép quan tài lại.
Nó đứng phía sau quan tài, giơ tay lên, người chết bên dưới đồng loạt đứng dậy, lại vung tay lên, lập tức có vài người chết đi ra ngoài.
Chốc lát sau.
"Hí hí."
Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của ngựa, mấy người chết mang theo một con ngựa trở về từ đường.
Phi Phi hết hồn, rất nhanh lại thở phào nhẹ nhõm.
Ngựa mang vào không phải là con ngựa sư tử của nàng mà là một con ngựa chân lùn.
Con ngựa chân lùn này không ngừng giãy giụa trên đường đi, nhưng bị mấy người chết nắm chặt, không thể di chuyển.
Mấy người chết đặt nó lên trên bàn đá trước thi yêu, rồi lập tức lui xuống.
Con ngựa chân lùn lúc này không giãy giụa nữa, chỉ kêu rên rỉ, trong mắt tràn ngập ánh nước.
Thi yêu vươn ra móng vuốt gầy gò, vuốt ve cổ ngựa chân lùn, từ từ cúi người, cắn xuống.
Trong tiếng hút.
Ngựa chân lùn không ngừng run rẩy, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cơ thể thi yêu khôi phục sức sống.
Đứng thẳng người dậy, đã trở thành một cụ ông.
Thi yêu lui về phía sau một bước, như một tiếng ra lệnh, bầy thi đồng loạt chen nhau lên!
Không tới thời gian một nén nhang.
Trên bàn đá chỉ còn lại một xác ngựa teo tóp.
Thi yêu kia đi về phía trước một bước, người chết liền bỏ xác ngựa sang một bên, lui về đứng vị trí cũ.
Thi yêu lại vung tay lên.
Đồng tử Lý Trường An co rụt lại, giữ chuôi kiếm.
Lần này, mang vào… là một người sống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...