À! Thì ra cũng là một tên đầu lĩnh thổ phỉ.
Lý Trường An lắc đầu, chỉ hỏi: “Có nước trà không?”
Một câu không đầu không đuôi khiến lão tăng trở tay không kịp, lão sửng sốt hồi lâu, mới cởi một túi nước bên hông ném lại đây.
Lý Trường An nhận lấy, giơ tay lên rót vào trong miệng.
Dậy sớm lên đường, quả thật có hơi khát.
Lão tăng nhìn thấy hắn uống vui vẻ, không khỏi thắc mắc:
“Nếu đạo trưởng đã biết ta là người của Lục Lâm, vì sao còn bình thản ung dung như vậy?”
Lý Trường An chỉ liếc mắt nhìn lão, không trả lời, chỉ đột nhiên rút kiếm.
Lần này dường như đã chọc trúng tổ ong vò vẽ, dưới những lùm cây bụi cỏ xung quanh đình đột nhiên mọc ra một loạt những tên đạo tặc vác kiếm kéo cung, tính sơ sơ chắc cũng cỡ hơn trăm tên.
Chỉ cần có người ra lệnh một tiếng, là sẽ lập tức bắn người trong đình thành tổ ong.
Nhưng hơn trăm tên đạo tặc vừa lộ đầu ra, Lý Trường An lại ung dung tra kiếm vào vỏ, tiếp tục giơ túi nước lên uống ừng ực.
Đám đạo tặc vừa rồi giương cung bạt kiếm không khỏi hai mặt nhìn nhau, đứng cũng không phải, ngồi xuống cũng không xong.
Nhìn khí chất của lão tăng cùng với lời hắn nói, người này nếu không phải là Giá Kim Lương thì cũng là người có thân phận tương đương với Giá Kim Lương.
Một đầu lĩnh thổ phỉ như vậy, sau khi biết được bản lĩnh của Lý Trường An, sao có thể không chuẩn bị cho được?
“Huyền Tiêu đạo trưởng quả nhiên danh bất hư truyền!”
Lão tăng gật đầu tán thưởng vài tiếng, xua tay ra hiệu nhóm đạo tặc thu hồi trận thế, nói:
“Khiến đạo trưởng chê cười, thật không dám giấu giếm…” Trên mặt lão tăng lộ ra nụ cười: “Ý định ban đầu của chúng ra là mai phục giết chết đạo trưởng ở ngay chỗ này!”
Lý Trường An hoàn toàn không thay đổi sắc mặt, chỉ ném túi nước trở lại cho lão, lấy ống tay áo lau miệng, hỏi:
“Vì sao lại đổi ý?”
Nếu thật sự còn muốn phục sát Lý Trường An, lão tăng cũng sẽ không xuất hiện ở trong đình.
“Lão huynh đệ kia của ta không biết tự lượng sức mình, may mắn đạo trưởng hạ kiếm lưu tình.” Lão tăng ôm quyền bái một bái: “Ân đức như vậy, ta làm sao có thể lấy oán trả ơn đây?”
Lý Trường An cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt quen thuộc liếc qua đám đạo tặc mai phục, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lão tăng lại nở nụ cười.
“Ta chỉ tới mời đạo trưởng đến miếu nhỏ của ta nghỉ ngơi, bày tỏ lòng biết ơn.
Còn mấy đứa nhóc này...” Lão tăng cười đến hòa ái: “Chẳng qua là lo lắng an nguy của ta, dù sao thì trong chúng ta, nào có ai dám xuất hiện một mình trước mặt đạo trưởng Huyền Tiêu đâu.”
Có thể nói chuyện này một cách bâng quơ như thế, cũng coi là một kẻ có bản lĩnh.
Lý Trường An chậm rãi nhìn xung quanh một lượt, đám đạo tặc đã tiến lên bao vây hắn, tuy rằng đã thu hết vũ khí lại, nhưng hơn một trăm cặp mắt lại nhìn chằm chằm như đóng đinh trên người Lý Trường An.
Chỉ cần có động tác lệch đường một cái, hắn sẽ bị đống đao kiếm kia băm thành thịt nát.
Có điều...
“Nếu bây giờ động thủ thì trước khi bị giết, có thể giết được bao nhiêu người của đối phương đây?”
Ý tưởng này vừa lóe lên, Lý Trường An đã dập tắt ngay lập tức.
Hắn vô thức đặt tay lên chuôi kiếm, chỉ một động tác nhỏ như vậy, đã khiến cho hiện trường lập tức căng thẳng như muốn kết thành băng, trên trán đám thổ phỉ cách gần nhất lại rịn ra thêm một tầng mồ hôi mỏng.
Lý Trường An thoát ra khỏi tự ngẫm, quét mắt nhìn đám đạo tặc khẩn trương đến mức sắp “cướp cò”, cười nhạo một tiếng không thèm để ý thêm nữa, chỉ quay mặt về phía lão tăng.
“Có thịt không?”
“Hôm qua mới săn được một con nai.”
“Rượu thì sao?”
“Cũng có kha khá rượu Phần ủ lâu năm.”
“Đã có thịt ngon rượu tốt.” Lý Trường An cười nói: “Vậy thì ta đây cũng đến làm khách một lần vậy.”
…………………………
Hơn một trăm tên thổ phỉ vây quanh Lý Trường An đi tới một ngôi miếu.
Vào trong miếu, lão tăng lại dẫn hắn đến một gian thiên điện.
Bồ Tát trong thiên điện đã bị dọn đi, bảo tọa vốn nên đặt Phật Tổ Như Lai lại đặt một bức tượng giống Quan Công, trên trán thần tượng khắc một bảng hiệu trông chẳng ra làm sao: “Thay trời hành đạo”.
Là “thay trời hành trộm” thì có!
Vị trí vốn nên đặt Bồ Tát lại được thay bằng bàn tiệc, trên đó bày biện đủ thứ như bánh bột ngô, chà bông, trái cây.
Chính giữa đại sảnh còn nướng một con nai, dầu mỡ chảy xuống lách tách trên ngọn lửa, cũng không sợ hương bị của thịt bay vào mũi Phật Tổ.
Lão tăng mời Lý Trường An ngồi chỗ chủ vị, hắn cũng không từ chối.
Dù sao thì hắn cũng muốn xem xem tên đầu lĩnh thổ phỉ này muốn làm cái trò mèo gì.
Dần dần có một vài người tiến vào trong điện, lấp đầy những chiếc ghế còn trống.
Người tới đầu tiên chính là ông già Phi kiếm kia.
Lão tăng giới thiêu từng người bọn họ:
“Đây là tên ngốc Cát Nhị của La Phần Sơn…”
“Đây là Võ Đại Hữu của Hắc Phong Trại…”
“Đây là Nhất Vỹ Ba của Hành Thủy Bang…”
Điểm danh một loạt, được lắm, hơn phân nửa đầu lĩnh thổ phỉ của Hà Bắc Đạo đều túm tụm ở đây!
Điểm danh xong, lão tăng xụ mặt quát:
“Còn không tới bái kiến Huyền Tiêu đạo trưởng!”
Đám đầu lĩnh thổ phỉ bắt đầu hô loạn một trận, có hoang mang, có ghen ghét, có đề phòng, có lạnh nhạt… Các loại ánh mắt lia lại đây, Lý Trường An chỉ hừ hừ vài tiếng trong xoang mũi, đáp lại qua loa, sau đó nên ăn thì ăn nên uống thì uống.
Không thể không nói, tay nghề nướng nai này thật sự không tồi!
Cuối cùng sau khi đám người dưới đi hết, Lý Trường An cơm no rượu say vỗ vỗ bụng, lười biếng hỏi:
“Lão tiên sinh có ý gì đây?”
Lão tăng cười ha hả, lại biến từ lão đại giang hồ trở về thành lão hòa thượng mặt béo tròn.
“Ta chỉ muốn cho thủ hạ của con trai thấy mặt đạo trưởng, sau này nếu vô tình có đụng mặt ngài, cũng mong đạo trưởng niệm tình hôm nay, hạ kiếm lưu tình.”
Lý Trường An lại lắc lắc đầu.
“Lão tiên sinh nói đùa, trên núi Đầu Rắn là do ta dựa vào lợi thế địa hình, còn đến nơi trống trải, chỉ cần mười cây cung là có thể bắn ta thành con nhím.”
Cho dù đối phương bày ra đủ mọi thủ đoạn nịnh bợ, nhưng trong lòng Lý Trường An hiểu rất rõ.
Võ công cao cường thì thế nào? Yêu ma quỷ quái lại không luận võ cùng với ngươi! Đầu lĩnh sơn tặc cũng sẽ không một thân một mình đối đầu với ngươi… À quên, quả thật là có một người đến một mình.
Nhưng nói tóm lại, Hà Bắc Đạo Lục Lâm sao có thể e ngại kẻ hèn một người một kiếm như hắn.
Cung kính với người, đương nhiên là có chuyện cần nhờ vả.
“Có việc gì xin hay nói thẳng.”
“Đạo trưởng khiêm tốn rồi.” Lão tăng im lặng suy tư, sau đó nói: “Quả thật ta có một chuyện muốn nhờ.”
Lão vỗ tay gọi:
“Phi Phi, còn không ra bái kiến đạo trưởng.”
Vừa nói xong, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi bước vào.
Lão tăng giải thích:
“Đây là con trai độc nhất của ta, Phi Phi.”
Con trai của đạo tặc? Lý Trường An không khỏi ghé mắt đánh giá, thiếu niên này mặc một áo dài màu ngọc bích, đầu hơi cúi thấp.
Tuy trên mặt có hơi khô vàng, nhưng tư thái lại nhã nhặn lịch sự, cho dù là ai nhìn thấy lần đầu tiên cũng sẽ cho rằng đây là một thư sinh.
Nếu không phải lão tăng mở miệng, chẳng ai biết được đây là một tiểu đạo tặc.
Lão tăng tống cổ Phi Phi đi xong, quay đầu hỏi Lý Trường An:
“Ngài thấy Phi Phi con ta thế nào?”
Không giống do ông đẻ ra.
Lý Trường An chửi thầm một câu, ngoài miệng lại nhàn nhạt nói:
“Lệnh công tử mặt mày sáng sủa, không giống người bị yêu ma ám thân.”
Lão tăng ngớ ra một lúc, lại cười ha ha, vẻ mặt lộ ra vài phần lưu manh.
“Đạo trưởng nói đùa, có Giá Kim Lương ta ở đây, yêu nghiệt phương nào dám đến quấy phá!”
Lý Trường An chỉ liếc lão một cái, không ừ hứ gì.
Lão nói cũng không sai, phàm là lão tướng trên sa trường hay đạo tặc hung ác hầu hết đều có sát khí ngút trời, yêu ma quỷ quái bình thường chắc chắn không dám lại gần.
Lý Trường An không hiểu Vọng Khí chi thuật, không nhìn được sát khí, nhưng Giá Kim Lương được xưng là Tổng giáo đầu Hà Bắc Đạo Lục Lâm, quả thật sát khí rất cao.
Lúc này lão tăng lại đột nhiên thở dài, điều này ngược lại khiến Lý Trường An cảm thấy hứng thú.
Người này vẫn luôn diễn qua diễn lại giữa lão đại giang hồ và lão hòa thượng, đây là lần đầu tiên thấy lão thở dài.
“Không giấu gì đạo trưởng, ta còn có tên gọi khác, là Từ Sùng Đạo.”
“Từ Sùng Đạo? Từ đại thiện nhân?”
Lý Trường An kinh ngạc thốt lên.
Không thể trách hắn được, nếu đổi thành người khác có lẽ cũng sẽ rớt cằm xuống đất.
Mặc dù Lý Trường An ở thế giới này chưa lâu nhưng cũng biết ba chữ sấm rền “Từ Sùng Đạo”.
Vị này chính là người giàu có nhất Hà Bắc Đạo, đồng thời cũng là đại thiện nhân số một của Hà Bắc Đạo.
Phương nam gặp lũ lụt lão liền quyên tiền, phương bắc gặp hạn hán, binh biến triều đình, diệt trừ Đột Quyết lão cũng quyên tiền, thường ngày quyên góp sửa cầu làm đường, cứu nghèo cứu đói cũng nhiều không kể hết.
Lý Trường An trên đường thường nghe người ta nói —— sống không nổi, liền đến cậy nhờ Từ đại thiện nhân!
Không ngờ, đại thiện nhân lại là đại thổ phỉ, tiền quyên góp ra ngoài đều là tiền đi cướp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...