Long Phong Trương gia, mây mù giăng kín, tôi khoanh chân ngồi trên đá đoạn long, không ngừng dùng khí nóng đả kích xuống huyệt dũng tuyền dưới gan bàn chân.
Từ hôm Diệp Kiếm Nhất rời khỏi đây đã hơn nửa tháng trôi qua, tôi bắt đầu từ lòng bàn chân, men theo đùi và cẳng chân kéo về hội âm đả thông kinh mạch, không biết có phải do Diệp Kiếm Nhất kích động tôi quá mức hay không mà tinh thần như được cổ vũ thêm hăng hái, đến cả đưa khí tới ba điểm Đốc mạch, rồi thông lên đỉnh đầu đều đã được khai mở, hiện giờ khoảng cách đến lúc hoàn toàn đả thông đại châu thiên chỉ còn lại một đường kinh mạch cuối cùng, chính là thuận theo hai tai phân chia chạy xuống, hợp lại ở đầu lưỡi, xông lên huyệt Bách Hợp trên đỉnh đầu, tái làm đầy huyệt dũng tuyền dưới gan bàn chân.
Hiện giờ chỉ còn một bước nữa là hoàn toàn mở được đại châu thiên.
Chỉ là huyệt dũng tuyền dưới lòng bàn chân là bước cuối cùng khai mở đại châu thiên, độ khó không thể nói trong một sớm một chiều, tôi đã cố gắng hai ngày nay, nhưng một chút tiến triển cũng không có.
"Xông lên, cắn chặt răng rồi xông qua!" giọng nói của Tiểu Phật Gia vang lên.
Lúc này tôi cũng đứt hơi, cười khổ nói: "Kiệt sức rồi, thứ này đâu phải đơn giản như vậy."
Tiểu Phật Gia thở dài: "Lại thất bại rồi, nhưng tiến độ của ngươi cũng không tồi, ta thật sự rất trông đợi phản ứng của đại sư huynh ngươi khi biết được ngươi đã phá được đại châu thiên."
Tôi cười cười, nhớ lại lần trước dáng vẻ kỳ quặc của đại ca khi thấy tôi một hơi đả thông được tiểu châu thiên, cũng không kìm được cảm giác buồn cười, thật sự cũng có chút mong đợi.
"Nhưng giờ cũng không còn sớm nữa, phải nhanh hơn nữa, ta có dự cảm, thời gian sắp tới Vĩnh Dạ sẽ làm chuyện lớn nào đó, mong chóng phá vỡ đại châu thiên, mở được kinh sinh tử hồng hoang mới có được năng lực tự bảo vệ." Tiểu Phật Gia lên tiếng.
Tôi gật đầu nói: "Ta còn gấp hơn ngươi, phải biết rằng, chỉ cần phá vỡ được đại châu thiên, ta có thể kết hợp được tam hoa tụ đỉnh, hồi phục lại Hồng Dược."
Dường như nghe thấy tôi nhắc đến cô ấy, Hồng Dược chui từ trong chiếc trống bên hông ra ngoài, khoanh chân ngồi trước mặt tôi, đôi mắt trong veo nhìn vào tôi.
Tôi đưa tay xoa đầu Hồng Dược: "Ngoan, em sắp được trở lại rồi."
Hồng Dược có chút mơ hồ nghiêng nghiêng đầu: "Tại sao em lại sắp quay trở lại trước đây, Hồng Dược không phải luôn ở bên anh sao?"
Tôi chột dạ, lúc này mới ý thức được một chuyện, đó chính là sau khi Hồng Dược bị mất đi ý thức, tiểu Hồng Dược này có thể coi là một cá thể riêng biệt, nếu như tôi muốn đánh thức Hồng Dược, vậy cũng có nghĩa là sẽ mất đi tiểu Hồng Dược, thời gian chúng tôi ở bên nhau mặc dù không dài bằng với Hồng Dược, nhưng cô ấy thực sự là một cá thể rõ ràng.
Cô ấy có suy nghĩ riêng, cô ấy dựa dẫm vào tôi và gọi tôi là anh..
Nếu như phục hồi lại Hồng Dược, mất đi tiểu Hồng Dược, hành động này của tôi với việc đám người Bạch Hồ muốn hồi sinh Giang Lưu có gì khác nhau?
Nghĩ tới đây, tôi liền lặng đi.
"Ngươi ngốc à, muốn nặn lên người trần mắt thịt thì rất khó, nhưng cho quỷ quái một thân hình thì lại quá dễ dàng, vốn dĩ quỷ không phải là thực thể, chỉ dựa vào ý thức để tồn tại, đến lúc đó ngươi giữ lại ý thức của tiểu Hồng Dược, không phải sẽ hình thành lên một tiểu quỷ nữa sao?" lúc này Tiểu Phật Gia không nhịn được đành lên tiếng.
Nghe hắn ta nói vậy, tôi mới chợt vỡ lẽ, "Còn có thể như vậy được sao?"
"Đươg nhiên là có thể, chỉ có điều sau khi di dời ý thức, tiểu Hồng Dược sẽ không mạnh như bây giờ nữa, chỉ có thể là một tiểu quỷ bình thường dựa vào máu của ngươi mà dần dần mạnh lên thôi." Tiểu Phật Gia nói.
Tôi bặm môi, "Chỉ cần cô ấy còn sống, thì tất cả đều dễ nói."
Tiểu Phật Gia cười: "Vậy ngươi tiếp tục cố gắng đi, ta cảm thấy khoảng cách phá vỡ đại châu thiên chỉ còn có một bước nữa thôi, cắn chặt răng, dồn hết sức, tự khắc sẽ xông qua được."
"Ừm!" tôi gật đầu, hít sâu một hơi, hít một hơi, tiếp tục vận chuyển luồng khí nóng xông đến huyệt dũng tuyền, tôi cũng cảm nhận được mỗi lần công kích lại dễ dàng hơn so với lúc trước, mặc dù vẫn không thể xông qua được, nhưng có thể cảm nhận được chỉ cần thời gian tới tự khắc sẽ đả thông qua.
Chỉ cần có tiến bộ, có nghĩa là con đường đến với thành công không còn xa vời nữa!
Tôi tiếp tục cắn răng cố gắng đả thông bước cuối cùng này.
Cùng lúc đó, trong thiền phòng, Trương Long Đồ nhìn người đang ngồi trên đá đoạn long phía bên ngoài, thở dài một tiếng: "Từ sau khi gặp Diệp Kiếm Nhất, tiểu sư đệ ngày đêm tu luyện, thật sự lo lắng cậu ấy sẽ luyện đến tổn hại cơ thể."
Trương Long Linh ngồi trước mặt Trương Long Đồ lạnh lùng chau mày nói: "Hắn thật sự nghĩ mình có thể so được với Diệp Kiếm Nhất sao? Mặc dù ta không thích tên đó, nhưng chắc chắn hắn có liều mạng cũng không thể đuổi kịp được Diệp Kiếm Nhất."
"Con người không phải luôn cần có một động lực để phấn đấu sao? Tiểu sư đệ có lòng như vậy rất tốt, rõ ràng trong lòng cậu ấy coi Trương gia như nhà mình." Trương Long Đồ cười gằn, "Hơn nữa, năm đó Diệp Kiếm Nhất không phải.."
"Đừng nhắc đến người đó trước mặt em." Trương Long Linh nhíu mắt, "Lần sau gặp, em sẽ giết chết hắn."
"Em phải biết bản thân mình." Trương Long Đồ thở dài, "Ngay từ đầu sư phụ đã nói với em, muốn nắm được sức mạnh đó, cần ít nhất ba mươi năm công phu, không vội được."
"Nhưng.." Trương Long Linh cắn răng, nắm chặt tay, "Em không cam tâm."
"Ta cũng không cam tâm, nhìn từng sư đệ sư muội vượt qua ta, thân làm đại sư huynh ta còn có thể nói gì chứ?" Trương Long Đồ cười khổ.
"Đại sư huynh vẫn còn rất mạnh." Trương Long Linh nói, "Nếu như lúc đầu không phải vì bảo vệ tên súc sinh Diệp Kiếm Nhất đó, hại đan điền của huynh bị phá vỡ, thì giờ huynh chắc chắn không chỉ dừng lại ở bán bộ tiên thiên."
'Những chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa, lúc đó là ta cam tâm tình nguyện.
"Trương Long Đồ cười cười, ánh mắt tràn đầy đau khổ và buồn phiền.
Nói thì nói vậy, nhưng ai lại cam tâm chỉ dừng lại mà không tiến lên chứ?
Bầu không khí chợt lắng xuống, một lúc sau, Trương Long Đồ mới lên tiếng:" Gần đây Vĩnh Dạ đã có hành động, ta nhận thấy dường như thật sự bọn chúng muốn tuyên chiến với huyền môn.
"
" Không thể nào, kể cả Vĩnh Dạ thiên sư thật sự có mặt, bọn chúng cũng không có khả năng đối địch với huyền môn.
"Trương Long Linh chau mày nói.
" Ai mà biết được.
"Trương Long Đồ cười," Nhưng gần đây ta nhận thấy khí chất của tiểu sư đệ có chút thay đổi, nói thế nào nhỉ, có phần giống ta khi sắp phá vỡ được đại châu thiên, tinh khí thần đều đầy đủ, nhưng tính khí vẫn còn nóng vội.
"
" Không thể nào, không phải hắn vừa khai mở được tiểu châu thiên sao? "Trương Long Linh vội vàng nói:" Còn chưa đến một tháng.
"
" Ai biết chứ, nếu như sư phụ đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy đồ đệ như tiểu sư đệ, có thể thấy rõ rằng, tiểu sư đệ của chúng ta chắc chắn có thể thi triển hết tài hoa.
"Trương Long Đồ cười nói.
Không chờ Trương Long Linh kịp nói, một hồi chuông vang lên.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập nỗi kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn người đang ngồi trên đá đoạn long bên ngoài.
" Ngộ đạo chuông, vang lên rồi! "
Người đầu tiên phản ứng lại là Trương Long Linh:" Không thể nào, mới không được bao lâu, hắn sao có thể đã đột phá được rồi? Ngồi máy bay cũng không nhanh đến vậy! "
Trương Long Đồ cũng đầy kinh ngạc," Không thể tưởng tượng nổi, thật phi thường, chỉ mất có một tháng, từ một người không biết gì lại có thể đột phá được đại châu thiên, tốc độ này, nói ra ai dám tin đây, kể cả Diệp Kiếm Nhất, lúc đầu cũng mất tới sáu năm, mới từ một người không hiểu gì đột phá tới cảnh giới tiên thiên! "
Trương Long Linh sững sờ nhìn bóng dáng người bên ngoài, ánh mắt tràn ngập sự khó tin.
" Điều này, mới chỉ có một tháng, Diệp Kiếm Nhất sau sáu năm đột phá được cảnh giới tiên thiên, ta thật không dám nói rằng tiểu sư đệ không thể trong năm năm đột phá cảnh giới tiên thiên, điều này thật quá sức, thậm chí có người nói ngày mai tiểu sư đệ đã đến được cảnh giới tiên thiên, ta cũng tin.
"Trương Long Đồ lẩm bẩm nói.
Trương Long Linh lại không nói gì, cô ấy chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài, một lúc lâu sau, dường như đã đưa ra một quyết định quan trọng, anh mắt đầy quyết đoán.
Chỉ có Trương Long Đồ không hề hay biết đến dáng vẻ kỳ lạ của Trương Long Linh.
" Thông rồi, haha thông rồi! "Lúc này tôi còn chưa biết đại sư huynh và Long Linh sư tỉ vì chuyện tôi đột phá được đại châu thiên mà kinh ngạc tột độ, sau cùng cũng đả thông được huyệt dũng tuyền, cả người tôi chìm vào trạng thái vui mừng kích động.
Tiểu Phật Gia đương nhiên cũng vô cùng kích động, hắn ta nói:" Nhanh nhanh nhanh, nhanh xem kinh sinh tử hồng hoang có thay đổi gì không.
"
Tôi gật đầu, vội vàng chìm vào trạng thái nội thị, quyển sách vàng trong đầu lại lần nữa hiện ra, nhìn thấy năm chữ kinh sinh tử hồng hoang to lớn, tâm trí tôi bắt đầu dao động.
Tôi vận chuyển nội khí đại châu thiên, cùng với sự vận chuyển kinh sinh tử hồng hoang dần dần mở ra một trang, tôi muốn thử xem có mở được trang thứ hai không, nhưng lại phát hiện ra bất luận bản thân có cố gắng thế nào, trang thứ hai giống như một ngọn núi, căn bản không hề động đậy.
" Đừng có tham lam, mau xem trang thứ nhất, lo lắng quá rồi.
"Bởi vì tính chất đặc biệt của kinh sinh tử hồng hoang, Tiểu Phật Gia cũng không thấy được nội dung bên trên, tự nhiên sẽ gấp gáp hét lên.
Tôi gật đầu, xem nội dung trong trang thứ nhất.
" Thiên thần đoạn thể thuật! "Tôi chau mày nói:" Bên trên không có gì, chỉ có một thứ gọi là thiên thần đoạn thể thuật, cũng không biết phải dùng thế nào.
"Thiên thần đoạn thể thuật? Thứ này lại xuất hiện ở đây!" Tiểu Phật Gia bắt đầu run lên, "Nhưng cũng rất bình thường, đây là di sản của thần tộc thượng cổ, đoạn thể thuật chắc chắn phải có."
Nghe giọng nói của Tiểu Phật Gia có thể thấy đoạn thể thuật là một thứ gì đó rất lợi hại, lập tức tò mò hỏi: "Thiên thần đoạn thể thuật là gì?"
"Ai cũng đều biết, phương pháp khai mở tiểu châu thiên và đại châu thiên đều như nhau, nhưng trên nữa thì lại có sự khác biệt, có thể nói thế này, bước vào cảnh giới tiên thiên thì đoạn thể thuật ngày càng cao cấp, thành tựu ngày sau của cậu sẽ ngày càng cao thâm, thiên thần đoạn thể thuật, tên thế nào thì nghĩa như vậy, tất nhiên là đưa người phàm thành tiên, nói thế nào nhỉ, coi như là thế giới này tầng một tầng hai của đoạn thể thuật, cho dù là ở thời kỳ thượng cổ, cũng là đoạn thể thuật cao cấp, chỉ cần dùng đoạn thể thuật này tu luyện tiên thiên, cậu có thể khai mở được năm đường kinh mạch so với người thông thường, là năm đường kinh mạch đó!"
"Cảnh giới tiên thiên, không phải giống như khai mở kinh mạch sao?" tôi tò mò hỏi.
"Giống nhau là thế nào, đoạn thuật thể cấp thấp nhất, chỉ có thể khai mở ba đường kinh mạch, thêm đại tiểu châu thiên chính là năm đường kinh mạch đó, Trương gia các người là sư tổ đạo giáo của nhân gian, đoạn thể thuật được lưu truyền lại cũng được, nhưng chỉ có thể khai mở hai đường kinh mạch so với người thường, như vậy đã được coi là tâm pháp đoạn thể tiên tiến nhất trên thế giới, còn thiên thần đoạn thể thuật, có thể giúp ngươi khai mở được tám đường kinh mạch, so với đoạn thể thuật của Trương gia, cũng đã nhiều hơn ba phần năm, ngươi nghĩ mà xem, nhiều hơn ba phần năm, cũng có nghĩa là, tương đương với người đạt đến cảnh giới tiên thiên, chân khí của cậu sẽ gấp đôi đối phương! Chỉ dựa vào chân khí cũng có thể ép được đối phương!" Tiểu Phật Gia đầy kích động nói.
Nghe Tiểu Phật Gia nói vậy, tôi ngẩn ra, "Sao nào? Kinh mạch không phải đều như nhau cả sao? Đều cùng tồn tại thì ai cũng có thể khai mở được không phải sao."
"Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, có rất nhiều thứ có liên quan, độ phức tạp của con người không đơn giản như vạn vật vũ trụ, phối hợp với vị trí của các huyệt đạo khác nhau, thì có thể tổ hợp thành những kinh mạch khác nhau, những kinh mạch này còn có thể hỗ trợ nhau, nếu không nó sẽ để lại mối nguy hiểm tiềm ẩn cho cơ thể, sớm muộn gì cũng bị tẩu hỏa nhập ma." Tiểu Phật Gia bĩu môi nói.
Tôi ngẩn ra, "Nhiều nhất có thể khai mở được bao nhiêu kinh mạch."
"Điều này thì ta không biết, nghe nói vào thời thượng cổ, có vài thiên tài khi đến được cảnh giới tiên thiên có thể khai mở được mười đường kinh mạch, so với thiên thần đoạn thể thuật mà ngươi có còn nhiều hơn hai đường, nhưng số đó đều là dựa vào cơ thể bản thân, điều chỉnh ra, thể chất mỗi người không giống nhau, trí lực cũng không giống, công lực cao nhất cũng chỉ có thể khai mở được tám đường, còn lại phải dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân ngươi, xem xem có thể mở thêm được bao nhiêu đường!" Tiểu Phật Gia nói.
Nghe Tiểu Phật Gia nói xong, tôi mới hiểu ra, "Nói như vậy xem ra ta đã nhặt được bảo bối rồi?"
"Tất nhiên là như vậy, đây chính là món quà tốt nhất mà ông trời trao cho ngươi, vốn dĩ ta không có niềm tin rằng ngươi có thể trong thời gian ngắn vượt qua cái tên biến thái Diệp Kiếm Nhất đó, nhưng giờ có thiên thần đoạn thể thuật rồi, chỉ cần người bước chân vào cảnh giới tiên thiên, hoàn toàn có thể so sánh với sức mạnh hiện giờ của hắn ta, một khi ngươi tập hợp được kim đan, hắn căn bản không thể là đối thủ của ngươi!" Tiểu Phật Gia đầy hứng thú nói.
Sự hưng phấn của Tiểu Phật Gia khiến tôi cũng vui mừng, tôi nhìn lại lần cuối thiên thần đoạn thể thuật đó, nhưng không gấp gáp luyện vội, vì mấy ngày nay tôi đã dùng quá nhiều tâm sức, chín quá hóa nẫu, cứ cố gắng tu luyện tiếp sẽ làm hại bản thân, vậy nên tôi thu lại tâm trí, mở to mắt, nhổ ra một hơi trọc khí.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy ngay khuôn mặt vui mừng của đại sư huynh, tôi chau mày nói: "Sao vậy?"
"Cậu đột phá đại châu thiên rồi?" đại sư huynh hỏi.
Tôi gật đầu, "Vừa mới đột phá được, sắp tập hợp được thành tam hoa rồi, nhanh thì một ngày, muộn thì ba ngày."
"Hử!" đại sư huynh thở hắt ra nói: "Thật sự phi thường, sau khi hội tụ được tam hoa, thì sẽ không giống với trước đây nữa, tinh khí thần ổn định, cậu có thể dùng dương thần để chế ngự vật, phải giúp cậu tìm một pháp khí thích hợp mới được."
Tôi gật đầu, "Pháp khí không gấp, giờ em có chuyện quan trọng hơn cần làm."
"Gì cơ?" đại sư huynh hỏi.
"Phục hồi lại Hồng Dược!" ánh mắt tôi vô cùng kiên định!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...