Địa Ngục Trần Gian


Trái ngược với bên ngoài, đi vào sau cửa đá, tôi có chút sững sờ, bởi vì phía sau cửa chính là một cung điện to lớn, tôi lấy đèn pin chiếu sáng, phát hiện trên tường cung điện này khắc đầy chữ viết phức tạp, những chữ viết này trông rất kỳ quái, nói thế nào nhỉ, tôi căn bản là xem không hiểu, có chút giống chữ tượng hình, lại có điểm giống chữ Ả Rập, nhìn một lúc khiến tôi hoa mắt.
Nhưng điểm mấu chốt chính là, ở chính giữa đại điện, để ba cái quan tài rất lớn, sau khi nhìn thấy ba quan tài đó tôi không khỏi nhíu mày, đây rốt cuộc là thứ gì?
"Cuối cùng cũng chờ được đến lúc này, thật mừng vì các ngươi đã đưa Giang Lưu tới đây, bây giờ, các ngươi có thể đi!" Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, từ bốn phía đại điện, vô số người mặc quần áo đen đi ra, tất cả những người này đều trùm đầu, trên tay ai nấy đều cầm một khẩu súng trường.
Họng súng đen thui chĩa vào mấy người chúng tôi, cùng lúc đó, một người phụ nữ từ trong đám người đi ra, vào thời khắc thấy người phụ nữ này, con ngươi tôi chợt co rút, tôi đã thấy cô ta, nhưng lại không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào.
"Vương Mân, thật không ngờ cô lại gia nhập Vĩnh Dạ.

chẳng lẽ cô không biết trước kia Giang Lưu chết như thế nào sao? Tại sao cô phải gia nhập Vĩnh Dạ!" Lúc thấy người phụ nữ đó, Trần Phá Quân hét lớn đầy kích động.
Lúc này tôi mới nhớ ra là mình đã nhìn thấy người phụ nữ này ở đâu.
Trong tấm ảnh chụp chung kia!
Hiện giờ, những người trong ảnh ngoại trừ Giang Tiểu Thơ, coi như đều đã tập trung một chỗ, tôi, Bạch Hồ, Trần Phá Quân, và người phụ nữ tên Vương Mân này nữa.
Vương Mân lạnh lùng cười một tiếng: "Giang Lưu? Ngươi nhắc tới Giang Lưu?"
Nói xong, ánh mắt cô ta càng thêm lạnh lẽo.

"Giang Lưu đó đã chết rồi, giờ còn dư lại thân xác này, chẳng qua là do đám nhàm chán các người lấy ra để thay thế thôi, coi như thật sự có thể hồi phục trí nhớ, hắn cũng không phải Giang Lưu của trước kia nữa, chính các người cũng hiểu rõ, hai ký ức hòa hợp lại, sẽ chỉ có thể tạo ra một con người khác thôi."
Bạch Hồ hừ lạnh một tiếng: "Trước lúc đó ta sẽ loại bỏ phần ký ức kia."
"Dù có tìm lại được trí nhớ hắn cũng không còn là Giang Lưu mà ta biết trước đây nữa!" giọng nói của Vương Mân lần nữa hạ xuống.

"Hơn nữa, coi như đó là Giang Lưu thì có gì đặc biệt hơn người?"
Trần Phá Quân còn định nói gì nữa, nhưng Vương Mân đã giơ khẩu súng trong tay chỉ chỉ hắn: "Im miệng, bây giờ ngươi chỉ cần ngoan ngoãn giơ tay lên là có thể đi ra, đúng rồi, để Giang Lưu ở lại.

Nếu hắn muốn chết, như vậy chỉ cần thực hiện nốt công dụng cuối cùng là được rồi."
Tôi nhíu mày, nhìn xung quanh nhiều người bao vây như vậy, mới phát hiện ra rằng suy nghĩ của mình thật quá đơn giản.

Chỉ có ba người chúng tôi, cho dù là có mang theo súng, cũng không địch lại cả trăm người càn quét ở nơi này, chúng tôi đã đến đường cùng rồi.
Bạch Hồ còn muốn làm gì nữa nhưng bị Trần Phá Quân kéo lại.

Lúc Trần Phá Quân kéo Bạch Hồ đi, còn có chút áy náy nhìn tôi một cái, mở miệng nói: "Xin lỗi, Giang Lưu."
Tôi, lại bị bỏ rơi?
Đáy lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác đau khổ, chua xót.

Ngay lúc Bạch Hồ cùng Trần Phá Quân rời đi, Tiểu Phật Gia bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh tôi: "Thật là đáng thương, vốn dĩ từ đầu tới cuối, người cố gắng chính là ngươi, cũng chỉ có mình ngươi, từ đầu đến cuối ngươi vẫn chỉ có một mình!"
Tâm thần tôi bị giọng nói của Tiểu Phật Gia làm cho thoáng lay động, vội mở miệng nói: "Không, ngươi nói không đúng, ta còn có Giang Tiểu Thơ, ta muốn làm cô ấy sống lại!"

"Giang Tiểu Thơ?" Tiểu Phật Gia nhẹ giọng cười: "Đừng đùa nữa, Giang Tiểu Thơ đã chết rồi, cô ta đã chết, thậm chí sau khi cô ta chết, ngay cả thi thể ngươi cũng không nhìn thấy được, không phải là Bạch Hồ đang lừa ngươi chứ? Dùng chuyện của Giang Tiểu Thơ để lừa ngươi tự chui đầu vào lưới, chỉ có ngươi cam tâm tình nguyện, mới có thể làm cho ý thức của ngươi mất đi, truyền vào ý thức mới.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu
2.

1001 Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
3.

Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em
4.

Lạc Lạc Không Thoải Mái
=====================================
Lời Tiểu Phật Gia nói trực tiếp đánh vào sâu trong thâm tâm tôi, những ngày qua quả thực tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi lần đều tự cự tuyệt hoài nghi của bản thân, bởi vì tôi muốn trốn tránh, người sống, cần phải có một ý niệm để tin tưởng, không phải sao?
Mấu chốt chính là, từ đáy lòng tôi không tin rằng thật sự có thể khiến cho Giang Tiểu Thơ sống lại.
"Hơn nữa..." Lúc này Tiểu Phật Gia bỗng đến trước mặt tôi lạnh lùng nói: "Coi như bây giờ cô ấy còn sống, hoặc có thể sống lại, ngươi hy sinh bản thân, cô ấy sẽ cám ơn ngươi sao?"
Tôi chết lặng.
"Không đúng, không đúng." Tiểu Phật Gia bỗng nhiên sửa lại, sau đó híp mắt nhìn tôi: "Nàng chắc chắn sẽ cảm ơn ngươi, bởi vì, người trở lại sẽ là người mà cô ta yêu nhất."
Lòng tôi như đóng băng lại, cảm thấy dường như sâu trong tảng băng đó có tiếng vụn vỡ, dấy lên một nỗi đau đớn cùng ghen tuông vô cùng tận.
"Đúng vậy, người nàng ta thích cũng không phải ngươi, ngươi chết đi để đổi lại Giang Lưu được sống, còn có thể nhân tiện cứu sống nàng ta, không phải như vậy sao?" Tiểu Phật Gia híp mắt, trong con ngươi tràn đầy ác ý.
"Đừng nói nữa!" Tôi gắt gao cắn răng.

Một luồng sát khí bắt đầu lan tràn trong tiềm thức.
"Tại sao không được nói? Bởi vì trong lòng ngươi cũng hiểu rõ phải không, chẳng qua là ngươi không muốn nhắc đến, ngươi cảm thấy hy sinh bản thân để người khác hạnh phúc, như vậy là đủ rồi." Tiểu Phật Gia nhìn tôi cười khẽ.
"Im miệng!" Tôi tức giận hét lớn.
Lúc này Vương Mân cũng phát hiện sự khác thường của tôi, cô ta liếc nhìn, muốn lại gần chế ngự tôi, lại bị tôi lập tức đánh bay ra ngoài.

Tôi nhìn chằm chằm cô ta hét lên: "Cút!"
Rào rào rào rào rào rào!
Tất cả họng súng đều chĩa về phía tôi.

"Không được nổ súng, thiên sư còn cần dùng thân thể hắn!" Vương Mân từ dưới đất bò dậy nói.
"Mẹ nó!" Tiểu Phật Gia lúc này cũng giận dữ rống lên: "Ngươi thấy hy sinh bản thân mình rất có giá trị? Đừng có nằm mơ, có thể Giang Tiểu Thơ sẽ vì ngươi mà cảm thấy đau xót, khó chịu, nhưng chút cảm giác đó liệu duy trì được bao lâu đây? Một ngày? Một tháng? Hay là một năm?"
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: "Im miệng!"
"Nhiều nhất là một năm đi, một năm sau, nỗi đau của nàng ta cũng sẽ được sự ngọt ngào của Giang Lưu xóa đi, sau đó cùng Giang Lưu vui vẻ hạnh phúc, còn ngươi, một kẻ thất bại, ai sẽ nhớ tới một kẻ không quan trọng đã chết rồi, đừng quên, bọn họ tìm đến ngươi, chẳng qua là vì muốn Giang Lưu sống lại thôi.

Có thể sau này Giang Tiểu Thơ vẫn sẽ nghĩ đến ngươi, nhưng lúc đó, kẻ tồn tại ở bên cạnh ấy cũng không phải là ngươi." Tiểu Phật Gia nhìn tôi nói tiếp.
Tôi cắn chặt răng, cảm giác tâm can mình như bị xé rách ra đau đớn, tôi hung tợn nhìn hắn: "Vậy ngươi nói ta nên làm gì? Ta nên làm thế nào? Ta đã mất tất cả, ta không có gì cả, thậm chí bây giờ ta cũng sắp đánh mất chính bản thân mình, ta, còn có thể làm gì?"
Tiểu Phật Gia cười lạnh: "Rất đơn giản, chúng ta làm tiếp một lần giao dịch là được rồi, dù sao bây giờ ngươi ngay cả bản thân cũng sắp không giữ được, vậy hãy giao cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi giết hết bọn người này!"
"Giết." Hốc mắt tôi lập tức đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn tất cả những người trước mặt, sát khí trong lòng tràn ra hoàn toàn không thể kìm nén được.
"Không sai, chính là giết, dù sao giờ ngươi cũng không có bất cứ thứ gì, tại sao phải giữ lại bọn họ, giết hết bọn chúng đi!" Âm thanh của Tiểu Phật Gia vô cùng cám dỗ.

Hắn híp mắt nhìn tôi nói: "Người phụ ngươi, giết.

Người khinh thường ngươi, giết.

Người xỉ nhục ngươi, giết! Giết sạch bọn họ, ăn miếng trả miếng, dùng mạng đổi mạng.

Không phải là lựa chọn rất tốt hay sao?"
"Rốt cuộc thứ ngươi muốn là gì?" Tôi lạnh giọng hỏi.
"Không phải ta nói rồi đó sao?" Tiểu Phật Gia cười khẽ.

"Đem ngươi bán cho ta!"
"Không thể!" Lúc này Hồng Dược bỗng xuất hiện bên cạnh tôi, trong cặp mắt màu vàng kim tràn đầy ấm áp.

"Ngươi không thể tiếp tục giao dịch nữa, nếu còn tiếp tục như vậy ngươi thật sự sẽ chết!"
Tiểu Phật Gia làm như chưa có gì xảy ra, khoanh tay nhìn tôi, nhún vai một cái rồi nói: "Ngươi hãy tự mình lựa chọn, ta có thể chờ ngươi!"
Tôi cười khổ, nhìn Hồng Dược, mở miệng nói: "Không giao dịch còn có thể làm thế nào? Cô cảm thấy chúng ta có thể thoát ra khỏi nơi này sao? Ở đây nhiều súng như vậy, nhiều người như vậy, tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, cũng không phải là siêu nhân, nếu không trao đổi với Tiểu Phật Gia, cô cảm thấy, tôi có thể làm được gì?"
"Ngươi quên giao dịch lần trước rồi sao? Lúc đó ngươi thiếu chút nữa đã chết rồi." Hồng Dược nhìn tôi nói: "Hơn nữa ngươi cũng không phải không có thứ gì."
"Tôi..." Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Hồng Dược, mở miệng hỏi: "Tôi không phải không có bất cứ thứ gì? Giờ tôi còn có thứ gì sao?"
Hồng Dược bỗng nở nụ cười: "Không phải ngươi còn có ta sao? Hãy tin ta, chúng ta cùng nhau chạy, dù chỉ có hai chúng ta, cũng có thể chạy thoát!"
Tôi hít một hơi thật sâu nhìn Hồng Dược: "Tôi có thể tin tưởng cô sao?"
"Tất nhiên." Hồng Dược vừa dứt lời, trong con ngươi như có một đóa hoa sen nhanh chóng nở rộ, trên vách tường xung quanh máu tươi bắt đầu chảy ra.

"Đây là..." Vương Mân nhìn một vách tường đang chảy ra máu tươi, lại nhìn Hồng Dược đang đứng trước mặt tôi kêu lớn: "Mọi người cẩn thận, địa cấp quỷ, là cấp bậc quỷ vương, mọi người cùng nhau xông lên, tiêu diệt cô ta!"
"Muốn giết ta, các ngươi cũng phải nhìn xem mình có năng lực này hay không!" Hồng Dược cười lạnh một tiếng, trên vách tường chung quanh máu tràn ra càng nhiều, rất nhanh, chúng giống như một con sông nhấn chìm tất cả, tràn qua quan tài, tràn qua tất cả chúng tôi, những người cầm súng kia cũng bị ngập trong biển máu.
"Đi! Ngay bây giờ!" Hồng Dược nhìn tôi, tôi sững sờ một chút vội vàng gật đầu.

Chạy ra bên ngoài, tôi phát hiện ao máu kia căn bản không tồn tại, nhìn từ góc độ của tôi, những người đó đang luống cuống tay chân là bởi vì lâm vào ảo giác mà Hồng Dược tạo ra!
"Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, nếu như không phải ta không yên tâm, qua đây xem một chút, chắc các ngươi lại để hắn trốn thoát rồi, nếu thiên sư vì việc này mà trách tội thì các ngươi ai cũng đừng mong được chết tử tế!" Một giọng già nua vang lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, một ông lão mặc áo đạo sĩ màu tím than từ bên ngoài đi tới.

Sau khi thấy cảnh này, ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng, giơ tay tung một chưởng, ảo cảnh chung quanh hoàn toàn biến mất, vẻ mặt những người kia ai nấy đều mơ màng nhìn chúng tôi.
"Phế vật!" Ông ta nhìn Vương Mân một cái, tôi còn chưa kịp phản ứng, một con quái vật khoảng bằng bàn tay, từ trên vai ông ta nhảy tới chỗ Vương Mân, cô ta hét thảm một tiếng, còn muốn giãy giụa, đầu đã bị con quái vật kia cắn xuống, cả người ngã xuống đất, con quái vật bắt đầu điên cuồng cắn xé thân thể cô ta.
"Không ổn, người này rất mạnh!" Hồng Dược nhìn ông lão kia một cái, lạnh giọng nói: "Nhanh đi mau! Lão quái vật này dù là ta cũng không đánh lại được hắn!"
"Cùng đi!" Tôi đưa tay muốn kéo tay Hồng Dược.
Nhưng cô ấy chỉ cười một cái.

"Mình ngươi đi thôi, ta ở lại cầm chân hắn."
"Các ngươi ai cũng đừng mong thoát được!" Lão ta cười nhẹ.

"Địa cấp quỷ? Có chút thú vị, không ngờ trên thế giới này thật sự còn có địa cấp quỷ tồn tại, đã chiếm đoạt bao nhiêu máu người đây."
Lúc này bọn người cầm súng kia cũng đã có phản ứng, tất cả đều chĩa họng súng về phía tôi, tôi lùi về sau một bước, lập tức một viên đạn bắn tới vị trí chân sau đang đứng, cảnh cáo tôi không được di chuyển.
"Cắt đứt chân hắn, khiến hắn không thể chạy!" Lão ta cười một tiếng lạnh giọng mở miệng.
Tôi còn chưa kịp làm gì, "đùng" một âm thanh vang lên, cả người tôi liền quỳ xuống, một lực to lớn từ chỗ đau nơi đầu gối truyền đến.
"Tốt lắm, bây giờ ngươi chạy không thoát" Ông ta không trực tiếp nhìn tôi mà hướng Hồng Dược nhìn sang: "Thấy thế nào? Ta so với hắn mạnh hơn nhiều, đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi trở nên mạnh hơn nữa!"
Hồng Dược nhìn ông ta một cái, bỗng nhiên cười lớn, mở miệng nói: "Đi theo ngươi? Một lão già như ngươi có cái gì cho ta ăn? Chắc không được đâu!"
Tôi biết là Hồng Dược muốn ăn cái gì, lúc này cũng bị lời của cô ấy làm cho phì cười.
Lão ta thấy tôi và Hồng Dược đều cười, tự nhiên cũng biết chúng tôi đang cười nhạo hắn, hắn nhẹ giọng cười một tiếng: "Được rồi, không vấn đề gì, ngươi sớm muộn cũng chọn ta thôi, bây giờ hãy ngoan ngoãn một chút đi!"
Vừa dứt lời, trong tay lão xuất hiện một tấm bùa màu vàng, trực tiếp ném về phía trước, tôi còn chưa kịp phản ứng, một ngọn lửa màu xanh bắt đầu thiêu đốt trên chân Hồng Dược.
"A a a a!" Hồng Dược thống khổ hét lên, cả người cũng run lẩy bẩy.
Tôi liền biết tình hình không ổn, muốn đem Hồng Dược thu hồi lại.
Nhưng phát hiện không làm sao thu lại được, Hồng Dược cũng không thể trở về chỗ tôi.
Lão ta cười khẽ: "Nếu mềm không được ta sẽ dùng cứng, để xem ngươi rốt cuộc có thể chống đỡ tới khi nào, lúc nào muốn bỏ cuộc thì nói với ta một tiếng."
"Đừng hòng!" Hồng Dược sắc mặt nhợt nhạt trợn mắt nhìn lão.
Lúc này ngọn lửa màu xanh đã đốt tới đầu gối cô ấy, tôi trợn to hai mắt: "Thả cô ấy ra, chỉ cần thả cô ấy ra các người muốn tôi làm gì tôi cũng làm!"
Lão ta nhàn nhạt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cười lớn: "Mặc dù ngươi rất có thành ý, nhưng thật xin lỗi, ngoại trừ thân thể này ra, ngươi cũng không có cái gì đáng để cho ta lợi dụng.

Bây giờ cơ thể này đã như cá trong chậu của chúng ta, cho dù là ngươi tự sát, cũng không có gì đáng uy hiếp, nhiều nhất chỉ là hơi phiền toái một chút thôi.

Cho nên, giao dịch này, ta từ chối!"
Lúc này ngọn lửa đã đốt tới bắp đùi Hồng Dược, lão ta lại cười đắc ý: "Thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu đồng ý ta sẽ tha cho ngươi."

"Đừng có mơ!" Trên mặt Hồng Dược toàn là máu, hiển nhiên bây giờ cô ấy cực kỳ khó chịu.
Lão nhìn tôi một cái nói: "Sao vậy? Ngươi coi như là chủ nhân của cô ta, ngươi không tính khuyên nhủ nàng một chút sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ nàng ta sẽ hồn phi phách tán đấy."
"Nhận lời hắn đi!" Tôi vội vàng quát to.

"Đồng ý với hắn đi, đồ ngốc!"
Hồng Dược cười lên, nhìn tôi, kiên định lắc đầu.
"Đừng ngốc nữa, mau nhận lời hắn, còn tiếp tục như vậy cô sẽ chết thật đấy.

Tại sao cô lại ngốc như vậy? Tiếp tục kiên trì có ý nghĩa gì?" Tôi gấp gáo gào to.
Nhưng Hồng Dược chỉ cười khẽ nhìn tôi, trong con ngươi tràn đầy ấm áp.
Lúc này ngọn lửa đã đốt tới eo nàng, tôi nóng nảy: "Mau đáp ứng hắn, nếu không cô sẽ chết đấy!"
"Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao?" Hồng Dược há miệng cười lớn, giờ khắc này tựa như thống khổ trên người nàng đều biến mất, nàng ấm ấp nhìn tôi: "Ta cũng không biết tại sao mình lại kiên trì như vậy."
Lúc này ngọn lửa đã đốt tới ngực Hồng Dược rồi.
Tôi hoàn toàn luống cuống: "Nếu đã không biết tại sao, vậy cô mau nhận lời hắn!"
Hồng Dược lúc này như bừng hiểu ra.

Nàng nhìn ta mở miệng nói: "Ta nhớ ra là tại sao rồi."
"Tại sao?" tôi bị câu trả lời của Hồng Dược làm cho ngơ ngẩn.
"Là bởi vì..." Hồng Dược mỉm cười, một khắc đó, nụ cười của cô ấy giống như trăm hoa đua nở.
"Nếu như ngay cả ta cũng phản bội ngươi, như vậy, ngươi thật sự là cái gì cũng không có, không có người nào có thể tin tưởng, cho nên, dù kiên trì phản kháng chính là tìm đường chết, ta cũng sẽ không làm như vậy." Nói đến đây Hồng Dược mím môi.
"Bởi vì ngươi chỉ có ta!"
Ngọn lửa đốt qua đầu nàng, đem một thoáng bông hoa tuyệt đẹp kia đốt thành hư vô, lý trí của tôi cũng hoàn toàn bị cháy thành tro vụn.
"A a a a a a!"
Tôi điên cuồng hét lớn.
Tại sao, tại sao, tại sao các người nhất định phải ép ta, ta đã mất tất cả, thậm chí ngay cả thân xác này cũng không phải của mình.
Tại sao, các người còn phải cướp đoạt chút quá khứ này từ trong tay ta.
Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì!
Tại sao các ngươi lại đối với ta như vậy, rốt cuộc các người còn muốn từ trong tay ta cướp đi bao nhiêu thứ mới dừng lại!
Trong con ngươi điên cuồng của tôi như có ngọn lửa bị đốt lên, nhanh chóng lan ra.
"Thật là cảm động." Lão ta lại cười lên.

"Không ngờ nàng ta lại là một con quỷ có tình có nghĩa, quả thực khiến ta không thể không cảm động."
"Chẳng qua là..."
"Công cụ chính là công cụ, cái gọi là tình cảm, cô ta không nên có, bây giờ không phải, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần nữa sao?"
Tôi ngẩng đầu lên dữ tợn nhìn lão, mở miệng rống to: "Im miệng!"
"Thế nào? Ngươi cảm thấy ta nói sai sao, nếu như không phải là vì phần tình cảm này, ngươi cảm thấy cô ta sẽ chết sao? Quỷ chính là quỷ, công cụ chính là công cụ, nên tự mình hiểu rõ mới đúng!" Ông ta cười khẽ.
"Ta nói ngươi im miệng!" tôi lần nữa hét lên, cùng lúc đó, một luồng sức mạnh vô cùng lớn từ trong người phun ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui