Địa Ngục Thời Gian

Hoàng mở phong thư, thế nhưng bên trong không hề có một bức thư nào, mà thay vào đó là...
Một chiếc vé mời!
- Gì vậy, anh Hoàng?
Lập hiếu kỳ hỏi. Hoàng không để ý tới gã.
Người nhận: Juan Judas ( Tên giả mà Sterling đã làm lại trong lý lịch của Hoàng)
Người gửi: Stephen Jorking
Nơi đến: đảo Fork.
Hoàng sầm mặt. Chiếc vé mời này, mặc dù không biết người gửi nó có mục đích gì, song một điều chắc chắn rằng, nó nhằm vào bản thân hắn!
Đây không phải là một chiếc vé mời thông thường, mà là một lời uy hiếp!
Một lời uy hiếp kèm theo điều kiện vô cùng trắng trợn.
- Tại nhà của người bị mất tích nào cũng có thứ này?
Phúc gật đầu, không dám trực tiếp đối mặt với ánh mắt bốc hỏa của hắn.

- Đảo Fork ở đâu?
- Cách đây chừng mười một ngày đường nếu đi bằng đường thủy. Phúc nói, dè dặt: - Cậu..đã hứa rồi đấy nhé, nhất định phải giữ lời, bảo vệ tôi...
Hoàng không đáp, hắn nhờ Lập lấy cho mình một chiếc bản đồ. Khi tra ra vị trí của nơi gọi là đảo Fork, hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại.
- Không tình cờ vậy chứ?
-------------
Thứ năm, là ngày ra khơi.
Hôm nay là ngày Chúc Tôn Địch và gần bảy chục thuyền viên thực hiện lời hứa với Hoàng. Chuyến hải trình này dự kiến sẽ kéo dài ít nhất là bốn tháng trời, đó là nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Hoàng, Lập và Ninh sạn Yêu Nhiên đã có mặt tại cảng từ sáng sớm. Song thế vẫn chưa là gì với người nhà họ Chúc.
- Nhanh nào, nhanh nào, trễ giờ rồi!
Chúc Tôn Địch la hét, đoạn giơ tay ra chào ba người bọn họ. Hoàng bắt tay với gã. Nhìn từng kiện hàng vẫn liên tục được vận chuyển lên tàu, Hoàng hỏi gã:
- Bao giờ thì có thể đi?
Chúc Tôn Địch cười khà khà, luôn miệng nói "Sớm thôi". Thế nhưng hai chữ "sớm thôi" này của gã kéo dài những bốn tiếng đồng hồ.
Hoàng cũng không có cách nào. Hắn tất nhiên cũng biết không bao giờ có chuyện cả một đoàn đội gần trăm người ra khơi đằng đẵng mấy tháng trời chỉ để phục vụ mỗi chuyện của mình, song dù gì cũng phải có chuẩn bị trước chứ. Đằng này...haiz, một điểm trừ cho Chúc Tôn Địch trong mắt hắn.
Hoàng nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Chúc Tôn Địch hai ngày trước...
- Cái gì? cậu muốn qua đảo Fork?
Trong căn phòng nóng bức, bên tai là tiếng cánh quạt trần quay vù vù, Hoàng gật đầu. Chúc Tôn Địch lúc này đang quay cuồng với một đống việc phát sinh sau khi chiếm được địa bàn của Samuel sau trận huyết chiến mấy hôm trước, tỏ ra hơi ngạc nhiên trước đề nghị bất ngờ của Hoàng.
- Không được sao? Hoàng ngả người ra sau ghế, trầm giọng: - Tôi đã xem bản đồ qua rồi, nơi này nằm khá gần hải trình của chúng ta lần này. Đến lúc đó, chỉ cần cấp cho tôi một chiếc cano hay gì đó là được rồi, không cần gì nhiều.
Chúc Tôn Địch khẽ nhíu mày, hình như đang cân nhắc xem trong chuyện này còn gì mờ ám hay không. Ánh mắt ấy, Hoàng không lạ gì. Hắn cũng không nói thêm câu nào, thay vào đó là đặt một cọc tiền lên bàn.
Ánh mắt Chúc Tôn Địch dịu đi trông thấy.

- Tưởng gì, chuyện nhỏ. Chúc Tôn Địch cười nói, rất tự nhiên và khéo léo thu lấy: - Được, quyết định vậy đi. Để tôi thương lượng với chủ giao hàng, chắc thêm ít phí bôi trơn là được thôi. Nhưng mà này, cậu tới đó làm chi vậy, nơi đó...
- Không có gì. Cám ơn.
Hoàng đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện. Quá trình hồi tưởng cũng kết thúc.
Tất nhiên, hôm đó hắn với Chúc Tôn Địch không chỉ nói có ngần ấy. Để có chuyến đi ngày hôm nay, Hoàng đã phải thương lượng cùng Tôn Địch không dưới ba lần. Bởi vì sự đáng sợ của Băng nguyên Cosh là không thể bàn cãi, thế nên mặc dù anh em nhà họ Chúc đồng ý giúp hắn, thế nhưng vẫn phải có giới hạn.
Cuối cùng cả hai đạt thành hiệp nghị là khi còn cách băng nguyên Cosh chừng hai hải lý, sẽ cấp riêng một chiếc cano cho ba người bọn hắn.Trên cano có bốn tháng thức ăn cùng nước uống cho ba người, trách nhiệm của Chúc Tôn Địch đến đó là hết.
Hoàng đứng trên boong tàu, ngắm nhìn những con sóng lớn xì xào quẫy đạp ngay dưới chân. Bên cạnh là Ninh Sạn Yêu Nhiên trong bộ áo thường ngày, áo pull hở cổ, quần short ngắn, lúc này đang bị Chúc Tam mê liên tục bám lấy làm phiền. Hoàng cũng phải công nhận, dáng người của Ninh Sạn yêu Nhiên cũng không đến nỗi tệ, tên Lập kia say như điếu đổ cũng là điều dễ hiểu. Tất nhiên là trừ..ngực lép ra.
- Chị, làm sao để mạnh được như chị vậy? làm sao vậy? Em nghe nói Danh ác mỗi tháng đều có lương, của chị chắc cao lắm hả?
Ninh Sạn yêu Nhiên nãy giờ đã bị Chúc Tam mê bám lấy đến phát điên. Nếu không phải nể tình đang trú dưới mái hiên nhà người ta( Chúc Tam Mê là em Chúc Tôn Địch, thuyền trưởng), cô thậm chí đã có một loại xúc động muốn một phát ném con bé xuống biển.
- Ngươi đi tìm gã Lập kia mà hỏi không được sao? Ninh Sạn Yêu Nhiên hừ một tiếng: - Không phải gần đây hắn ta rất được hâm mộ sao?
Ninh Sạn yêu Nhiên nói không sai. Sau biểu hiện kinh người lấy một chọi..tất, lật ngược thế cờ trong trận chiến với băng nhóm Samuel hôm trước ở bến cảng, Lập đã nghiễm nhiên trở thành ngôi sao mới nổi, là thần tượng của không ít đàn em nhà họ Chúc. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy đến sóng điện thoại cũng không có này, nơi mà sức mạnh nắm đấm và tiền bạc chi phối tất cả, kẻ mạnh tất nhiên luôn nhận được sự kính trọng và sợ hãi của tất cả mọi người.
- Ha ha, em mới không có ngốc như bọn họ. Chúc Tam Mê nháy nháy mắt, chọc khuỷu tay vào eo Ninh Sạn yêu Nhiên: - Anh đô con đó đúng là mạnh thật, nhưng hãy còn xa mới so được với chị. Thế nào, em nói không sai chứ?
Ninh sạn yêu nhiên tròn mắt nhìn con bé. Chúc Tam Mê dường như rất đắc ý trước biểu hiện kinh ngạc này của đối phương, lôi từ trong túi ra một đồ vật. Là một chiếc kính thiết kế kỳ quái màu vàng có dây đeo.
- Ngạc nhiên chưa. Chúc Tam mê chỉ tay vào chiếc kính trong tay: - Chị có biết cái gì đây không?
Ninh Sạn Yêu Nhiên còn chưa trả lời thì con bé đã thao thao bất tuyệt:

- Đây là hàng vip đó, thiết bị định tuyến điện tử vi lượng...ừm, có thể đo được chỉ số năng lực chiến đấu dự kiến dựa vào tần số sinh học sinh vật bất kỳ, độ chính xác là 95% nhé. Hàng độc đó, cả địa ngục tầng mười chín cũng không có quá hai trăm chiếc đâu.
- Có thứ này thật sao?
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn chiếc kính gọng vàng với vẻ nghi hoặc. Cô chẳng nói chẳng rằng giành lấy nó, sau khi được Chúc Tam mê chỉ dẫn cách khởi động cùng đo thì liền hướng về phía Hoàng, lúc này đang ngẩn người ngồi ngắm cá heo bên cạnh.
- Sao không thấy hiện gì?
- Ừm, tiếc là nó đã hỏng mất rồi. Chúc Tam Mê thở dài nói với vẻ tiếc nuối: - Cũng không biết sao nữa, sau lần em đo ba người anh chị thì trục trặc. Của anh Lập là ba trăm ngàn, của chị là bảy trăm.
- ...Ừm, em nhớ rồi, máy hỏng là sau khi đo anh ấy. Chúc Tam mê chỉ tay về phía Hoàng: -...Rõ ràng anh hai có dặn Tam Mê rằng nếu như không đo phải chỉ số quá cao thì sẽ không có vấn đề gì mà, thật là kỳ lạ đó....anh hai sẽ không lừa Tam Mê đâu.
- Chỉ số quá cao? bao nhiêu là quá cao?
- Hình như là hơn hai mươi triệu đơn vị. Chúc Tam Mê nói: -...Nói thế thôi chứ chắc cả đời em cũng chưa chắc gặp được ai như thế. Đạt được mức đó cả địa ngục này cùng lắm cũng chỉ có ba người chứ mấy. Làm sao em gặp được.
- Thế à?
Ninh Sạn yêu Nhiên nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hoàng, tủm tỉm cười.
- Biết đâu được đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui