- Bốp!
Đáp lại là một cái tát. Một cái tát không hề nhẹ tay chút nào của Thư Lệ,
Cái tát ấy khiến gã thanh niên điển trai phải buông tay. Quan Tài Đen lập tức đứng dậy. Gã thanh niên kia dường như rất bất ngờ vì hành động này của Thư Lệ, ánh mắt đượm buồn, như mặt hồ thu xa thăm thẳm.
- Bao nhiêu lâu không gặp..đây là cách em chào đón anh sao, moah?
Gã thanh niên điển trai ngẩng mặt thở dài, đoạn tiến tới đặt một tay lên vai Thư Lệ, động tác tự nhiên đầy vẻ thân mật. "Quan Tài Đen" sầm mặt, giãy ra nhưng lần này cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không tài nào cục cựa.
- ..Em gầy đi đấy, nhưng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Thư Lệ bị gã đè chặt vai, không thoát ra được thì tức giận, giơ chân phải lên đá. Gã thanh niên chỉ đành bỏ tay ra, lùi lại sau hai bước, khoanh tay nói:
- Có vẻ như em vẫn không tiến bộ hơn xưa bao nhiêu nhỉ, moah.
- Đừng ra vẻ như quen thân tôi lắm. Thư Lệ hừ một tiếng, đôi mắt dán thẳng vào Linh Chi, lúc này đang nằm trên vai gã ta. Cô bặm môi, chìa tay về phía trước: - Harry, trả nó lại cho tôi.
- Nó nào ? Gã thanh niên điển trai chỉ tay về phía Linh Chi, thì ra tên gã là Harry: - Đây à? Nó là gì của em, moah?
- Em gái tôi.
- Em gái em? Gã thanh niên điển trai mở to mắt vẻ không tin: - Thế là sao, em đâu phải là Mar?
- ...Nó là em họ tôi.
- À, ra thế. Gã thanh niên điển trai à một tiếng, cũng không bỏ Linh Chi xuống mà bước lại gần hỏi: - Thế em có biết ba mẹ nó giờ ở đâu không?
- Anh hỏi làm gì? Mau trả nó cho tôi. Thư Lệ nóng ruột nói: - Nó đang bị thương nặng, cần điều trị ngay.
Gã thanh niên điển trai không đáp vội mà chỉ nhìn Thư Lệ với ánh mắt thăm dò. Đưa tay lên xoa cằm, gã khẽ thở dài, sau đó quay người đi. Thư Lệ thấy hắn không định giao người thì vội vã hét lên:
- Anh..anh định đem nó đi đâu?
Gã thanh niên vẫn không trả lời. Lúc này cuộc trò chuyện giữa hai người đang trở thành tâm điểm của cả đám đông, dường như nơi đây đã trở thành sân khấu của riêng bọn họ vậy. Rồi đám đông bỗng nhốn nháo hẳn lên, đó là khi từ phương xa, càng lúc càng có nhiều người tới, tất cả đều mặc áo trắng, quần trắng, chít khăn trắng, ngực áo thêu một bông sen đen.
Là người của Thiên Ma Cung.
Những kẻ đứng ngoài cuối cùng cũng hiểu ra, cơ hội đêm nay đã không tới phần mình. Đám quỷ sai lập tức bị đội lính chuyên nghiệp của Thiên Ma Cung cách ly khỏi hiện trường, chỉ có thể đứng từ xa mà ngó. Lúc này lọt thỏm trong đám người lố nhố của Thiên Ma Cung chỉ có mỗi Thư Lệ là bóng áo đen lạc lõng.
- Trả nó lại cho tôi!!
Gã thanh niên điển trai thản nhiên đưa Linh Chi cho một đàn em, bỏ ngoài tai lời nói của Thư Lệ. Quan Tài Đen chực tiến lên đòi người, song lập tức chờ đón cô là hai chục bóng áo trắng mặt mày lạnh băng đứng ra cản đường.
------------
Bên trong quả cầu bện bằng tóc, sâu trong ngực áo Linh Chi.
- Đ ậu...má, chỗ quái quỷ gì thế này?
Hoàng thở hồng hộc, lúc này trông hắn như vừa bước ra từ phòng tắm xông hơi vậy, cả người nhễ nhại mồ hôi. Từ nãy đến giờ hắn đã thử mọi cách, song vẫn không làm sao thoát ra được khỏi năm mươi mét vuông tròn chằn chặt này.
- Kyaaa!
Hoàng gầm lên như con thú, đấm một cú toàn lực vào cái thứ trước mặt, cái thứ đang giam giữ mình. Cú đấm trong cơn ức chế vô bờ, mà nếu như ở ngoài thì đã quá đủ để tiễn một ngôi nhà cao tầng thành đống đổ nát, song khi nện vào cái"vách tường" trước mắt thì chỉ khiến nó lún sâu vào một tí, rồi đâu lại vào đấy, chỉ có người đấm là mệt lả.
- Dai còn hơn cao su, cái thứ gì vậy trời! Chẳng lẽ ở trong này cả đời sao?
Hoàng ngã người xuống, thở hồng hộc. Hình như cái thứ quỷ quái này không cách âm, nên mặc dù ở trong này, song âm thanh bên ngoài hắn vẫn nghe không sót thứ gì. Hình như có tiếng của Minnie, cả Thư Lệ nữa. Sao không nghe tiếng của Linh Chi nhỉ? hay là cô bé này đã xảy ra chuyện rồi?
Khéo lo, làm sao mà có chuyên được cơ chứ? Hoàng phủ nhận ý nghĩ này, có trong tay chiêu số bá đạo kia, còn ai đụng được vào lông chân nó? "Bùm" một cái, đem những thằng dám động tới mình giam chết trong này, cho nó chết đói chết khát, thế là xong! ( Hoàng vẫn chưa biết đòn này của Linh Chi có time delay khá lâu, vì phải chờ..tóc mọc lại)
Nhưng còn Oha nữa...cô bé nghe lệnh mình mà ở lại, không biết bây giờ thế nào rồi....
Hoàng nhổm dậy.
---------------------
-....Em còn định làm ồn đến khi nào? Một gã áo trắng mang ghế tới, gã thanh niên điển trai ngồi xuống, khẽ thở dài: - Không mang em về thẩm vấn là anh đã nể tình xưa nghĩa cũ lắm rồi. Em còn không chịu yên phận như thế đến khi nào nữa, moah?
- Đồ khốn nạn! Trả em tao đây! Thư Lệ gào lên, hai tay lôi vũ khí ra, là quả song chùy Hoàng đã từng nếm mùi trong trận hỗn chiến ở quảng trường Phụng Hoàng mấy tháng trước. Thấy cô có ý định động thủ, lập tức có liền mấy gã áo trắng lao vào định tước vũ khí, song đều không phải là đối thủ của Quan Tài Đen. Cứ một người rồi lại một người bị Thư Lệ đánh gục, rõ ràng Thiên Ma Cung không phải bất cứ ai cũng là cao thủ.
Cho tới khi, hắn ra tay.
- Thôi đi!
Vung đôi tạ sắt, Thư Lệ đang hăng máu thì cổ tay bỗng bị ai đó dùng sức nắm chặt lại. Nhìn kỹ, đó chính là gã đàn ông điển trai kia. Thư Lệ bị khống chế thì vung chân đá một cái vào hạ bộ đối phương, song bị gã nhanh như cắt ném ra xa. Cú ném rất mạnh, bằng chứng là Thư Lệ bị ném đi xa gần hai chục mét, song cô tiếp đất lại rất dễ dàng, rõ ràng đối thủ đã nương tay.
- Oa, vừa đẹp trai lại vừa giỏi võ nữa...Lúc này ở bên ngoài, Ebisu vẫn không ngừng xuýt xoa, hai mắt nhìn về phía gã thanh niên điển trai kia giờ đã toàn sao. Cô vốn muốn chạy tới chỗ gã đứng mấy lần, song lần nào cũng bị gã trung niên tên Ulias kéo lại.
- Làm gì thế? Muốn chết à? Ulias bực mình mắng: - Có biết bây giờ là đâu không hả? Không phải là cuộc thi idol trên truyền hình đâu.
- Em chỉ muốn tới xin chữ ký anh ấy thôi mà. Ebisu xụ mặt: - Anh không biết anh ấy à, ca sỹ kiêm diễn viên, người mẫu nổi tiếng Harry Ken, người có biệt danh "Mắt bạc", ngôi sao sáng trong làng giải trí đấy. Anh không biết hits " I miss you" à, của anh ấy đó.
- Mắt em mù rồi à? Gã khỉ đột to con nói, giọng điệu không giấu nổi sự ghen tỵ: - Đây không phải lúc găp mặt thần tượng, bây giờ bất kể em có tiếp cận họ với lý do gì đi nữa thì đều bị ăn đạn cả. Giờ đang là thời điểm nhạy cảm. Em muốn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân à?
-...Em..em có thể giải thích mà. Chỉ là xin chữ ký thôi. Ebisu cố vớt vát.
- Ai thèm nghe em giải thích? Gã khỉ đột nói, đoạn quay sang phía Ulias định hỏi gì đó, song chợt thấy gương mặt của gã đang sáng bừng.
- Sao thế, anh Ulias?
- ....Nhân vật chính đến. Có trò hay để xem rồi. Ulias mỉm cười hứng thú, mắt nhìn về phía trước, đó cũng là hướng chú ý của gần bốn chục quỷ sai có mặt tại đây, và hơn bảy chục người của Thiên ma Cung. Tất cả sự chú ý của họ đều tập trung vào một bóng người vừa mới tới, đó là một gã béo. Trên lưng gã ta vác một cô gái trẻ, người đầy vết thương. Gã béo vừa đáp xuống là đã nhanh thoăn thoắt lao về phía người thanh niên trẻ.
Người thanh niên điển trai nhìn gã béo, lại nhìn Oha đang nằm trên lưng hắn. Gã béo thấy vậy thì vội nói:
- Là mục tiêu, Mar thuần chủng! Chính nó không sai.
Thoáng nghe vậy, hai mắt Harry lập tức lộ ra vẻ hưng phấn. Hắn vỗ vai gã béo mấy cái rất mạnh, song vui còn chưa dứt thì từ cánh đồng phương xa, liên tiếp ba bóng người nữa như sao xẹt phóng vụt tới, trong đó có một kẻ mà Harry rất không muốn gặp.
Người đầu tiên tới là Minnie, sau đó là một cô gái da trắng ngậm xì gà, và cuối cùng là "Bá Tước".
- Hừ.
"Bá Tước" thần sắc khó coi, cặp mắt cú vọ vừa tiếp đất đã gắt gao nhìn về phía gã béo. Gã béo giật mình, vội lui lại nấp sau lưng người thanh niên, vẻ sợ hãi.
Minnie thì vừa bước xuống đã ngó đông ngó tây, trông cô giờ cũng tương đối nhếch nhác, áo quần nhàu nhĩ, chiếc áo ngoài đã rách gần hết, thậm chí để lộ áo lót ren màu đen cùng khe ngực sâu hun huút.
- Sư phụ đâu rồi? Không có sư phụ ở đây à?
Minnie thở dài, vậy là kế hoạch dụ sư phụ so tài với Bá Tước để được no mắt của cô đã tan thành bọt nước. Đến lúc này, Minnie chỉ có thể xin lỗi sư phụ, sự việc đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát của cô rồi. "Bá Tước" quá mạnh, lại còn người của Thiên Ma Cung nữa, tối nay đại sư phụ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!
Minnie thở dài. Thấy vướng víu, nữ thiên sứ hai mốt tuổi không hề do dự xé toạc chiếc áo đang khoác trên mình, chỉ mặc nội y, khoe vòng một nóng bỏng. Hành động này thu hút không ít sự chú ý của đám đông quỷ sai vốn phần lớn là nam giới, tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên.
- Chà, "Bá tước", hân hạnh, hân hạnh quá, trông ngài vẫn phong độ như lần trước gặp nhau ở tòa quốc án. Ngài khỏe chứ?
Harry cúi đầu chào rất lịch sự. "Bá Tước" chỉ hừ một tiếng, chân bước về phía gã béo, lúc này đang nấp sau lưng Harry. Gã béo lập tức sợ hãi, lại càng lủi sâu vào trong đám người Thiên Ma Cung.
- Không hiểu người của Thiên Ma Cung đã làm gì không phải với "Bá Tước"?Xin ngài cứ thẳng thắn nói ra, chắc chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Gã thanh niên điển trai rất tự nhiên bước ra cản đường, môi nở nụ cười rạng rỡ.
- Đừng nói nhiều, giao nó ra đây.
- Ngài nói gì tôi không hiểu?
- Đừng lảm nhảm nữa? Muốn đánh trống lảng à?
-....Xung đột rồi, có cái để xem rồi. Ở bên ngoài, trong số những quỷ sai đang đứng ngoài xem trò vui, lại nhắc tới nhóm mấy người Ulias đã gặp Hoàng một lần trong căn hộ số 13. Lúc này Ebisu có vẻ đã thôi ý định tới xin chữ ký thần tượng, mặc dù nhìn mặt vẫn có chút ấm ức.
- ...Một đằng là con chó điên ai cũng phải ghê không dám dây vào của Đảng Tự Do, một đằng là thế lực số một dưới tay "Kẻ Máu Lạnh" của Đảng Cầm Quyền, hê hê, cùng cược xem đêm nay ai sẽ là người chiến thắng nào?
- ..Em nghĩ là Thiên ma Cung. Gã khỉ đột xoa cằm: - Mặc dù không ưa bọn này chút nào, song rõ ràng danh tiếng và quyền lực của chúng ở địa ngục tầng 19 là thứ không phải bàn cãi. Nhìn kìa, rõ ràng chúng chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng. Ở địa ngục tầng mười chín chúng nói một là một, có mấy ai dám cãi lại là hai chứ. Chết tiệt...một lũ chó dựa hơi chủ, nếu không phải nhờ vào quyền lực của Đảng Cầm Quyền thì...mà tên Harry đó, anh có biết gì về hắn không, còn trẻ vậy mà đã là chỉ huy rồi?
-..Vấn đề là nhân tài. Người có thực tài thì dù đi đâu cũng luôn được trọng dụng. Ulias lắc đầu: - Muốn làm nên chuyện lớn, nhân tài là thứ quan trọng nhất. Tên Harry đó không phải dạng vừa đâu, mới ba mươi tuổi đầu đã đứng đầu danh sách những Danh ác bậc ba, lại có quan hệ với người trong nghị viện đảng Cầm Quyền, giờ đã ngoi lên làm đại tá bậc một, lại còn có tiếng nói trong làng giải trí nữa. Tài năng có, quan hệ cũng có, kiểu người như gã làm gì cũng được việc, thăng tiến chỉ là vấn đề thời gian. Thế nhưng anh nghĩ tối ngày hôm nay, kẻ thắng sẽ là "Bá Tước". Cái danh "chó điên" của Hanks Richard thì ai mà chả biết, đến vua cũng thua thằng liều, người của Thiên Ma Cung cũng không dám vuốt mặt mà chẳng nể mũi đâu.
-..Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mar siêu cấp thì có gì hay ho mà người ta phải đua nhau tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán vậy? Gã đô con hỏi: - Nghe nói Mar siêu cấp là chủng loài cực kỳ hiếu chiến, thế nhưng chỉ nhiêu đó cũng đâu khiến giá trị của chúng cao ngất trời đến thế? sức mạnh cá nhân à, bây giờ là thời đại nào rồi chứ. Mạnh mấy cũng chẳng thấm vào đâu với vũ khí công nghệ cao....vậy mà vẫn có hàng vạn người muốn bất chấp tất cả giành giật vào tay, thật là khó hiểu.
- Vũ khí công nghệ cao? Em ở địa ngục mấy năm rồi mà vẫn chưa hiểu à? Điều đó chỉ đúng với trần gian, thế giới của con người thôi, chú em ạ...Ulias lắc đầu: - Đừng quên vì chịu khống chế của thiên đàng cộng với điều kiện môi trường khắc nghiệt, nền khoa học kỹ thuật của địa ngục tầng 19 đi sau trần gian mấy trăm năm lận, nơi đây là thế giới của Time Master, khai mở % cơ thể, Mar và vũ khí lạnh,. Còn vì sao Mar siêu cấp lại bị săn lùng hả...Mar siêu cấp đi đôi với sức mạnh vô biên và sự trường sinh bất lão. Theo như anh biết thì điều đó có liên quan tới một truyền thuyết xưa đã được kiểm chứng, cái này anh cũng không rõ lắm....nhưng có thể chắc chắn rằng, một mar siêu cấp là vô giá. Giá trị của nó...có thể sánh được với một quốc gia! Chỉ cần có một con thôi, em cũng đã là tỷ phú rồi.
- Trường sinh bất lão? Ghê vậy? Gã khỉ đột trợn mắt: - Chẳng lẽ là....
- Xem kìa, dường như tình hình có biến chuyển. Ulias hếch cằm.
Phía bên Thiên Ma Cung hình như đã có xô xát xảy ra, đó là khi "Bá Tước" một mực một tay tóm cổ gã béo không buông. Lúc này, mâu thuẫn đã đẩy lên tới đỉnh điểm, và ngay cả người nãy giờ luôn giữ nụ cười mỉm trên môi, gã thanh niên điển trai Harry cũng đã không giữ bình tĩnh được thêm nữa.
- "Bá Tước", chúng tôi luôn rất tôn trọng ngài, xin ngài vuốt mặt nể mũi.
Nói rồi đột nhiên biến mất tại chỗ, không, mà là bằng vận tốc nhanh không thể tưởng tượng áp sát Hanks Richard. "Bá Tước" bất ngờ, cánh tay phải đang nắm cổ tên béo đau dần, bị bẻ ngược ra. Chỉ một chiêu, Harry đã đắc thủ, cứu được gã béo ngay trước mũi "Bá Tước".
Song Hanks Richard cũng không hổ là cao thủ thượng thặng, cái giá mà gã thanh niên điển trai phải đánh đổi là một cú đá như trời giáng vào giữa ngực. Harry bị đẩy lùi năm bước, tuy trượt dài song vẫn nắm chắc tay gã béo.
-...Đừng tưởng rằng ở đây không ai ngăn được ngài, "Bá Tước".
Harry ổn định thăng bằng, sau đó nở nụ cười quen thuộc, thần sắc bên ngoài tuy vẫn đậm vẻ tự tin song trong lòng thì trái ngược hẳn. Vốn Harry nghĩ rằng mặc dù trên một bậc, song gã với đối phương không thua kém nhiều, thậm chí có thể là tương đương. Song rõ ràng đó chỉ là nhận định chủ quan của một mình hắn, bởi chỉ một chiêu thôi Harry đã nhận ra, thực lực mình với đối phương vẫn còn một khoảng cách, không lớn cũng không nhỏ.
- Hừ...Harry khởi động máy đo, mục tiêu tất nhiên là Hanks Richard, tiến hành phân tích dữ liệu: - Bảy triệu năm trăm ngàn...xem ra tối nay phải khổ chiến rồi.
Có 1 điều mà không ai ở đây để ý, rằng sâu trong cổ áo Linh Chi, có thứ gì đó đang không ngừng cục cựa.
...Không ngừng cục cựa.
-------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...