Địa Ngục Thời Gian

Hoàng đã gặp lại Sterling, tất nhiên là sau khi cô tỉnh lại, và đương nhiên là ở một địa điểm khác, sau khi bồi thường cho chủ nhà trọ một khoản không nhỏ vì tội phá hoại tài sản công dân.

-Chuyện gì đã xảy ra vậy, sếp, và đây là đâu?

-Vẫn ở Hà Nội, cô biết thế là đủ rồi.

Hoàng quay ra, sau khi ra hiệu cho Trần Thanh Tùng ngừng nói. Sterling nhìn hắn, nhìn cả Trần Thanh Tùng, cặp mắt lanh lợi dường như đã hiểu ra điều gì. Cô hỏi dò:

-Sếp định làm gì? Mười giờ đêm mai thiên sứ sẽ giáng trần, dịch chuyển chúng ta về rồi.

-Vẫn kịp để làm một số chuyện. Hoàng nói: - Tôi đã hỏi Trần Thanh Tùng, tám giờ tối mai theo lệ sẽ là cuộc họp băng đảng thường niên của những tay cốt cán trong đường vận chuyển, buôn bán và tiêu thụ chất gây nghiện. Chúng ta sẽ xuất hiện vào lúc đó, và hốt trọn ổ.

-Ngay cả khi chúng có trong tay một ma xó mà ngay tới Mar cao cấp cũng không phải là đối thủ? Sếp uống nhầm thuốc chuột à mà tự tin thế? Hay là muốn tự sát? Nếu là vậy thì cũng đừng tàn nhẫn cố kéo em theo chứ, sếp.

-Cô biết cả rồi? còn ai biết chuyện này nữa? Hoàng trừng mắt nhìn Sterling. Chưa bàn tới cái ý xỏ xiên trong câu nói của Sterling, Mar cao cấp mà cô ta nhắc tới hắn thừa biết là ai, và Hoàng chắc chắn rằng, mình vẫn chưa hé răng nói lời nào về lai lịch của Oha cho bất kỳ ai, kể cả cô ta.

-Còn phải xem người trước mặt sếp là ai. Sterling cuốn cuốn lọn tóc trong tay, mỉm cười nói, đôi mắt đẹp chớp chớp, làn môi cong lên như nụ hoa hồng dụ hoặc. Nhìn nó, Hoàng chỉ muốn cắn một cái, không riêng gì hắn, có lẽ mọi tên đàn ông vẫn còn chút hooc-mon nam tính trong người đều muốn làm như thế, song hắn kìm lại được.

Hoàng bàn với Trần Thanh Tùng một lần nữa, như để chắc chắn thêm, sau đó lại thu gã vào trong chiếc túi âm. Đoạn hắn đứng lên nhìn Sterling chằm chằm, nói:

-Đầu tiên, tôi mong cô hết sức giữ bí mật chuyện của Oha. Hãy làm như tôi nói. Thứ hai, nếu như cô đã biết rồi, vậy thì với những mối quan hệ của mình, cô có thể sắp xếp một thân phận, một thân phận hoàn toàn khác cho cô ấy để che mắt người đời không? Hãy trả lời có hoặc không.

-Thân phận? Rồi, coi như xong. Em hứa. Vậy thì sếp cũng phải đồng ý với em một chuyện.

-Chuyện gì?

-Cùng em đi một chuyến, mười giờ tối ngày hôm nay.


-Đi đâu?

- Đi rồi sẽ biết, yên tâm, cũng vì tốt cho sếp thôi. Em cũng mới nhận được tin vào hôm nay, may mà vẫn kịp. Sếp cần phải mở rộng mối quan hệ của mình, làm quen với những thế lực lớn có thể giúp ích cho chúng ta sau này, vì sự nghiệp lâu dài về sau. Và để làm điều đó, những cuộc gặp gỡ như thế này là không thể thiếu. Tối nay, em sẽ giới thiệu sếp với một vài nhân vật quan trọng: chủ đại lý phân phối lương thực khu vực miền bắc Xirien, Tổng giám đốc tập đoàn xuất nhập khẩu và thương mại hóa vũ khí BOTON...chẳng chóng thì chầy, chúng ta cũng sẽ phải hợp tác với họ. Sếp chưa quên cái kế hoạch mà em đã nói buổi đầu gặp mắt chứ? Hay là sếp muốn làm con ếch ngồi dưới đáy cái giếng mang tên “Thị trấn Một Sừng” đó mãi mãi?

- Được rồi, được rồi…Hoàng giơ tay: - Đi thì đi, mười giờ tối nay? Ok. Nhưng trước khi đi, cô cũng phải theo tôi tới một nơi trước đã.

-Đi đâu?

-Đi rồi sẽ biết, yên tâm, cũng tốt cho cô thôi. Hoàng hóm hỉnh đáp.

-Mà khoan đã, quay trở lại câu hỏi ban nãy của em, muốn vét một mẻ, sếp thật sự tự tin sao? Hay là thôi đi, chờ đến mai, em gọi viện binh sẽ an toàn hơn.

-Không phải tự tin, mà là vô cùng tự tin. Hoàng đáp: - Thế nào? Yên tâm chưa? Bỏ ý nghĩ đó đi. Giờ thì đi thôi, tôi đã gọi xe rồi.

-----------------------------------------------

- Ha.. Chị hai xinh đẹp của em...sao lại ngồi buồn hiu vậy?

Một giọng cười phá lên, đánh tan bầu không khí yên ả như mơ. Giọng nói ấy trầm, khàn, đúng chất con trai mới vỡ giọng. Đứa con trai đó tầm mười sáu, mười bảy tuổi, mặc quần Jean, áo thun, tóc nhuộm đỏ vuốt keo thẳng như rễ tre. Nó có đôi mắt rất nhanh nhạy, nếu không nói là gian xảo. Chẳng những thế tuy chỉ chập choạng bước chân vào băng không lâu mà nó đã được "Quan Tài Đen" chú ý tới, hết mực yêu quý, còn nhận làm em nuôi.

Tên thằng nhóc ấy chẳng ai biết, chỉ biết rằng từ khi nó đặt chân tới băng My Sói, trở thành một thành viên của tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai, ai cũng gọi nó là " Rocky", cái tên nghe đã thấy tây tây, mặc dù nó là người Trung Quốc chính thống.

Chính vì là đồng hương, lại có cái miệng dẻo đến không ngờ, Rocky chỉ trong một thời gian ngắn đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của "Quan Tài Đen", từ đó chễm chệ chiếm một chân " Xuất Trần", một chức danh thuộc vào loại đầu mục, chỉ huy khoảng mười lăm thành viên chính thức, vị trí mà nếu không có công lao đóng góp gì hoặc thâm niên ít nhất một năm đừng hòng mơ tới.

- Không có gì..thấy hơi buồn buồn, linh cảm rằng hôm nay sẽ có chuyện bất ngờ nào đó ....


Thư Lệ lấy tay vuốt tóc, đau đáu thở dài, dáng vẻ hờ hững, không để ý tới cặp mắt hau háu của Rocky đang lấm lét quét trên bộ ngực đầy đặn của mình. Lúc này “Quan Tài Đen” đang mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen, bên trong là áo pull trắng, vạt áo trước nhăn chặt lại, vòng một đẫy đà bị đè nén phác hoạ thành hình vòng cung, run run rẩy rẩy, làm người ta nhìn tới động lòng, kết hợp với gương mặt đoan trang cùng làn da trắng nõn, dưới ánh nắng ban chiều tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết.

-Chị hai, có gì mà phải buồn. Em mà là chị thì “sướng” không hết đấy chứ.

- Nói thử nghe coi, sướng chỗ nào? Thư Lệ nghe vậy thì hàng mi cong khẽ dãn ra, cười cười hỏi.

- Còn phải kể nữa ư? Rocky hai chân bắt chéo, đưa tay phải ra trước mặt, hùng hổ nói một tràng: - Đầu tiên, mới tuần trước thôi, chị chẳng phải vừa được lên chức " Phó Bang" đó sao? Bây giờ ai ai cũng đồn rằng, chị chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vị hội chủ kế nhiệm của chị My, chứ không phải lão dở người Tatsu Nakamura. Tương lai sáng ngời như vậy, chỉ tiếc là…

-Tiếc cái gì?

-Chỉ tiếc là tài cao tới vậy, nhan sắc lại mặn mà, vậy mà tới giờ vẫn chưa tìm được một nửa xứng đáng! Tiếc cái đất này quá ít người tài. Rocky thở dài với giọng tiếc nuối, cách nói đầy vẻ cách điệu: - Em nói thật chứ không phải nịnh, phải như em thì cũng vậy thôi. Cứ xem tầm như chị hai, nhìn một vòng, đàn ông khắp cái thị trấn Một Sừng này đều không xứng đặt vào trong mắt. Haizzz…

-Nịnh nó vừa vừa thôi. Thư Lệ đưa tay gõ cái cốc vào đầu Rocky, song đầu óc thì vẫn không hỏi lâng lâng vì câu tâng bốc khá “thô” của gã đàn em: - Đừng có mà đưa chị mày lên mây.

- Em nói sai chỗ nào à? Rocky không cho là phải, gương mặt càng ra vẻ nghiêm túc: - Chị có tài, có quyền, lại có sắc, mười phân vẹn mười, tất nhiên là phải chọn mặt gởi vàng rồi! Xét điều kiện của chị, em thấy trong băng, rồi tới thị trấn Một Sừng, thậm chí cả tỉnh Nagao(*), vị tất đã có ai sánh bằng. Thử hỏi bây giờ cứ thử nhắc đến ba chữ “Quan Tài Đen”, trong thị trấn Một Sừng này, có ai là không hay, không biết? À, đúng rồi, em biết vì sao chị buồn rồi. Có phải là vì chưa tìm được người đấu cặp trong giải đấu vô địch Danh Ác vòng loại khu vực sắp tới sẽ tổ chức ở thị trấn Một Sừng không?

Thư Lệ vốn còn đang lâng lâng, song khi nghe Rocky nhắc tới ba chữ “Quan Tài Đen”, đầu óc lại không tự chủ liên tưởng tới chiếc quan tài một thời làm nên danh tiếng của mình. Mà nghĩ tới nó là cô lại nhớ tới một người…vừa mới nhớ tới kẻ đó, niềm tự hào trong cô lập tức vơi đi một nửa, thay vào đó là gương mặt đáng ghét kia..một vết nhơ không đáng có trong sự nghiệp đang lên như diều gặp gió của Thư Lệ.

Đừng tưởng cô không biết, tên khốn đó sau khi bị cô khai trừ khỏi tổ chức, giờ đã nghiễm nhiên trở thành “Hồng Côn” của Nanh Sói, khẳng định được năng lực, trở thành cánh tay phải đắc lực của Sơn “khùng”. Có ai ngờ một tên từng chém bị thương My sói, đơn độc một thân một mình cứu “Thỏ rừng” Lilith thoát khỏi vòng vây, chỉ một đêm đã danh lừng thị trấn Một Sừng lại từng chỉ là một con tốt vô danh trong tiểu đội quỷ sai địa ngục số mười hai, còn bị “Quan Tài Đen” đích thân trục xuất? Để nhân tài bậc ấy đầu quân cho đối thủ, đấy có phải là do cô không có mắt nhìn người, đố kỵ nhân tài không?

Người ta bàn tán mười, Thư Lệ dù ít nhiều cũng nghe được một. Nhất là bây giờ, khi cô vừa mới lên chức chưa lâu, ngồi chưa ấm chỗ, mọi thị phi điều tiếng lại càng bủa vây như ong như ve. Nhớ tới gã đàn ông xấu xí kia, cùng với lần bị hắn và Ninh Sạn Yêu Nhiên làm nhục trong xe khách, đầu Thư Lệ lại nóng lên. Tên khốn kiếp đó, gương mặt sao mà đáng ghét đến thế!

Rocky thấy thần sắc Thư Lệ biến đổi bất định, lúc đỏ lúc trắng thì im liền, mặc dù vẫn không biết đã chọc giận bà chị hờ này ở điểm nào.


-Hừm, đám đàn ông ấy à, tất nhiên là không kẻ nào lọt được vào mắt chị rồi. Thư Lệ hừ một tiếng nói.

- Thế cũng không được chị ạ. Đời chả có là bao, sống mà không yêu phí hoài tuổi trẻ. Rocky lập tức vuốt đuôi: Ngày mai đi dự hội nghị, thế nào chẳng có mấy anh đẹp trai. Chị không nên bỏ lỡ cơ hội này.

-Ngày mai à…Thư Lệ nghe đến đây thì như kẻ ở trên chín tầng mây đùng một cái ngã xuống dưới. Không thất thần sao được, không hụt hẫng sao được! Khi mà nãy giờ được tung hứng lên cao bao nhiêu, thì bây giờ sự thật lại nghiệt ngã bấy nhiêu. Nó giống như khi còn học trung học, bạn đang mải mê chém gió về khả năng siêu việt trong môn học nào đấy trước mặt lũ bạn thân thì ngay lập tức bị tờ giấy điểm 0 kiểm tra môn đó đập thẳng vào mặt vậy.

Bởi lý do đơn giản: cuộc họp ấy, đến cả tư cách khách mời, “Quan Tài Đen” cũng không có. Buồn cười thay, Rocky lại chẳng biết điều này. Cũng chính vì chuyện này, Thư Lệ mới mặt ủ mày chay suốt mấy ngày trời.

-Hừ, cậu thì biết cái gì? Thư Lệ cau mày, giận cá chém thớt: - Được rồi, không nói linh tinh nữa. Thế còn chuyện mà tôi nhờ cậu, đã điều tra đến đâu rồi?

Chuyển xưng hô từ “chị, em” chuyển xuống “cậu và tôi”, Rocky biết rằng mình đã lại lỡ lời, song không biết làm cách nào, chỉ đành gật đầu đáp:

- Em đã cố gắng làm theo những gì chị bảo..nhưng thật sự là rất khó, do chuyện xảy ra đã quá lâu rồi, cái gì cũng đã phai mờ hết cả..hơn nữa khu đó đa số là dân nhập cư, càng chẳng biết mô tê gì..Nói đi nói lại cũng vẫn chỉ có manh mối duy nhất là câu chuyện kia, câu chuyện về ngôi nhà số mười ba bị ma ám đó. Những miêu tả của chị vừa y khớp với thông tin về đứa bé gái mất tích cách đây ba năm, song nó đã mất tích lâu lắm rồi, hỏi trời, trời chẳng biết, hỏi đất, đất không hay...

- Cộc, cộc….

Rocky đang nói dở thì có tiếng gõ cửa. Gã lập tức chạy ra.

- Đây có phải nơi ở của cô Thư Lệ không?

- Anh tìm ai?

Một vị khách mà Rocky không quen, và Thư Lệ cũng không quen. Đó là một gã đàn ông cao lớn, đeo kính đen, có chiều cao đáng ngưỡng mộ, mặc comple đen. Gã cất giọng ồm ồm:

-Gửi cái này cho cô Thư Lệ.

Sau khi nói xong, gã quay đi, không chào một câu. Rocky ngẩn ngơ cầm phong thư vào đưa cho “Quan Tài Đen”. Thư Lệ hiếu kỳ mở bức thư, sau đó gương mặt bỗng lộ vẻ kích động.

-Chuyện gì vậy, chị hai?

-Có người mời chị tham dự buổi họp Q-x tối nay, đây là thư mời. Trời đất ơi, là sự thật!


Thư Lệ đang vô cùng kích động.

-Có gì mà chị kích động vậy?

-Cậu thì biết cái gì?

Q-x là bí danh cuộc họp bất kỳ tay ba giữa ba tiểu đội quỷ sai khá có tiếng nói ở địa ngục tầng mười chín, gồm tiểu đội quỷ sai số 112, 245 và 478 - trong đó có hai thuộc đảng Cầm Quyền, một thuộc đảng Phát Xít, được mở ra vào tối ngày mai, tại Hà Nội, nghe nói mục đích là để lên kế hoạch truy bắt một hoặc vài ác linh đang cư ngụ gần đây. Xét thành phần tham dự, đây là một cuộc họp kín có tầm cỡ, những người tham gia đều có địa vị rất cao, là nơi giao lưu giữa những Danh Ác cấp cao tầm cỡ quốc tế và mà những quỷ sai có trình độ..khu vực như Thư Lệ dẫu muốn cũng chẳng thể chen chân vào, trừ phi chịu bỏ ra một khoản phí vào cửa kha khá.

Thư Lệ vốn tình cờ cũng có mặt tại Hà Nội để làm nhiệm vụ, sau khi biết được phong thanh về cuộc họp này thì rất muốn tham dự, song vấn đề là “Quan Tài Đen” chẳng nằm trong danh sách khách mời.

-Lạ nhỉ, tại sao lại là ẩn danh? Thư Lệ lật tới lật lui lá thư: - Rốt cuộc là ai, gửi thư mời còn để ẩn danh?

- Cộc, cộc..

Lại một tiếng gõ cửa nữa.

-Rocky, nhanh. Có thể người đó quay lại.

-Ra đây, ra đây.

Rocky vừa nói vừa chạy ra mở cửa, song vị khách lần này khiến hắn suýt ngã ngửa vì giật mình.

-Có Thư Lệ ở đây không? Hoàng hỏi.

-…Chị…Chị hai…cứu em với… Rocky lắp bắp, chân thì không ngừng lùi lại: - Địch…địch tới tận cửa rồi!

- Hình như nhầm nhà rồi thì phải.

Hoàng thấy đập vào mặt mình là một thằng đực rựa thì quay sang nhìn Sterling, nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui