Địa Ngục Thời Gian

Vẫn chưa phải là hết cách. Anh có mang điện thoại theo không? Ninh sạn Yêu Nhiên tựa vào lưng Hoàng hỏi. Lúc này cả hai đang đứng dựa lưng sát vào nhau.

- Bây giờ không phải là lúc chơi Flappy bird đâu. Hoàng lắc đầu đáp: - Mà điện thoại của tôi cũng rơi đâu mất rồi.

-Hừm..nếu không thì..không thì...anh cứ hát một bài cũng được, bài nào càng hào hùng càng tốt? Tốt nhất là của The Beatles, không thì Rihanna cũng được.

- Cô sợ quá hâm rồi à? Hoàng toát mồ hôi hột, lúc này là lúc nào mà còn bảo hắn mở mồm ra hát được cơ chứ? Hắn đâu phải là ca sĩ?

-Hừ, ai đùa với anh...đồ ngu! Ninh Sạn Yêu Nhiên bực mình gắt, đang định cắn răng giải thích thì cặp mắt huyền bỗng mở lớn nhìn xói ra cửa. Bởi vì ở đó, cô đã thấy hình bóng một người ...

-Chị Oha!

-Hả ? Đâu? Hoàng cũng vội vàng quay đầu lại.

--------------

Đứng trước cửa vườn là một cô gái tóc nâu cột hai vai dáng người thanh mảnh, đôi mắt to tròn hồn nhiên xấp xỉ hai mốt hai hai tuổi, hai tay xách hai túi lớn bề ngoài có in nhãn hiệu của siêu thị Tokibana, nhìn bề ngoài thì chả khác nữ sinh trung học là bao. Đó chính là Oha.

- Hey, vẫn chưa xong à, Yêu Nhiên? Oha giơ cái túi trong tay lên vẫy vẫy với Ninh Sạn Yêu Nhiên, hai má hồng lên hồn nhiên hỏi: - Chị có mua bánh Mochi(*) mà em thích nè! Loại này đắt lắm, những 50 yên một cái đó nhé!

- Chị Oha! Cứu bọn em với!

Ninh Sạn Yêu Nhiên nhảy choi choi, một đằng chỉ vào vết bầm tím trên mặt, một đằng vói tay làm loa hét lớn. Gương mặt của Hoàng cũng nhẹ nhõm đi trông thấy. Chí ít thì vẫn còn một chút hy vọng.


Lúc này ở bên ngoài, đã có không ít người dân hiếu kỳ bu lại quanh cửa chính nhìn vào bên trong, có người còn lấy máy gọi cảnh sát. Hanks Richard thấy vậy thì hơi nhíu mày, phất tay nói với Vivian, Rihanna và Lambert bằng giọng không mấy kiên nhẫn:

- Chuyện ở đây các ngươi tự giải quyết, làm cho sạch sẽ vào. Ta đi trước. Rihanna, xong việc thì mang Kadako tới chỗ ta, ta chờ các ngươi ở khách sạn.

- Dạ rõ. Cô gái diêm dúa tên Rihanna vội cúi đầu thưa. Cô ả này cũng đã xông từ bên trong ra được hơn phút, tất nhiên là lôi theo cả Kadako đang bị xích nữa.

- Không có thì giờ đùa với mày nữa rồi. Lambert nắm hai tay lại bẻ rôm rốp, nhìn Hoàng và Ninh Sạn Yêu Nhiên với ánh mắt dữ tợn: - Mày, hay là mày, đứa nào muốn chết trước?

Oha hai tay xách hai túi, hồn nhiên đi tới, bước qua chỗ Hanks Richard rồi tới trước mặt hai người Hoàng, hoàn toàn không để tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ đang tập trung vào mình.

- Ôi, Yêu Nhiên! Ai đánh em đến nông nỗi này thế? Oha thấy những vết bầm tím trên mặt mũi của đàn em thì mắt chữ O, mồm chữ A hai tay ôm má thốt lên.

- Oha, chuyện dài lắm! đều là do bọn người xấu này làm cả. Tôi đi có việc, mọi chuyện ở đây cô lo nhé!

Hoàng nói xong thì không buồn để tâm tới sự đe dọa của đối phương, quay đầu nhảy vào trong biển lửa ngùn ngụt, không quên nói với lại một câu với Oha " Xong việc có thưởng!". Vừa nãy Hoàng có nghe thấy tiếng kêu cứu vang ra từ bên trong, thế mới biết bên trong có lẽ vẫn còn vài người chưa chết. Lúc trước bị mấy tên này cầm chân thì không nói, bây giờ đã có Oha ở đây, hắn phải vào trong cứu mấy người họ ra gấp, trước khi tất cả biến thành heo quay cả lũ.

Không thể không nói, đối với Oha, Hoàng đặt niềm tin có thể nói là tuyệt đối.

- Mẹ mày, chạy đâu!

Để con mồi chạy trốn ngay trước mũi "Bá Tước" như thế, Lambert đâu còn tí mặt mũi nào. Thế nên mới thấy Hoàng định trốn đi thì gã hề này ngay lập tức đã nhanh như gió nhảy ra chắn đường. Hoàng liếc nhìn Oha, cũng không thèm chú ý tới gã, lách người đi tiếp.


Lambert tức giận dùng tay tóm lấy bả vai Hoàng, song hắn chỉ thấy mắt hoa lên một cái, sau đó không hiểu sao cả người nhẹ bỗng. Tới lúc hắn ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy mình không hiểu sao đã đứng cách cửa chính nhà nghỉ hơn chục mét, song nghĩ mãi mà chẳng biết vừa mới xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng người ngoài thì khác, nhất là Vivian và Hanks Richard, cả hai người này giờ đây hai mắt đều lộ vẻ bất ngờ. Bởi vì họ vừa tận mắt thấy rất rõ, Lambert vừa mới bị cô gái để tóc cột hai bên kia nhẹ nhàng dùng tay ném ra hơn chục mét! Động tác đơn giản mà thực dụng, thậm chí người bị ném còn chẳng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra với mình.

- Là con bé kia! Rihanna chỉ tay về phía Oha nói lớn: - Con bé vừa mới xuất hiện đó! Chính nó vừa mới ném cậu đi đấy, Lambert!

- Cái gì?

Lambert quay lại, Hoàng giờ đã biến mất hút từ khi nào. Có đánh chết hắn cũng không tin, mình vừa bị một con bé hỉ mũi chưa sạch ném một cái bay ra tận đây, hơn nữa còn không biết đối phương ra tay khi nào, bao giờ và bằng cách nào nữa,

- Bọn chúng đánh em à?

Oha nhìn gương mặt sưng vù của Ninh Sạn Yêu Nhiên với vẻ thương xót. Tiếp đó cô lục lọi trong túi, lôi từ bên trong ra một chai nước ngọt, hai mắt tỏa sáng: - Yên tâm đi, em chỉ cần uống một ngụm là sẽ khá ngay thôi! Cái này là hàng độc chị mới tìm thấy đó nhé, một loại nước giải khát mới dùng đến ba loại chuối khác nhau làm nguyên liệu, FURAPACHINO chuối siêu cấp DX! sao, mới nhìn đã thèm rồi đúng hông?

Lambert hét lớn, thân hình mảnh khảnh đột nhiên rung lên, như một trận cuồng phong đánh tới, tiếng xé gió phanh phanh phanh vang lên giòn giã, hắn muốn dùng sự thực để kiểm chứng.

-Bịch!

Và rồi, Lambert lại một lần nữa thấy cơ thể nhẹ bỗng, loáng một cái đã bị ném ra xa, mông nện xuống mặt đất đánh phịch một cái. Giận dữ vì không hiểu chuyện gì xảy ra, gã lại như kẻ điên bất chấp tất cả lao tới. Song cứ mỗi lần lao lên là lại thêm một lần bị Oha không hiểu dùng thủ pháp gì ném bay ra xa, tới cái kẹp tóc của cô cũng chẳng chạm được đến.

- Grừ!!!!!!!


Sau khi "tiếp đất" lần thứ tư, Lambert đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt phún hoả đầy phẫn nộ. Hắn tất nhiên là ý thức được mình đang bị đối thủ đem ra làm trò đùa. Thế nhưng Lambert vẫn không vì thế mà từ bỏ. Lần công kích thứ năm này, cơ thể gã nhoáng cái đã gần như biến mất trong không khí, chiêu thức lăng lệ sắc bén, rõ ràng là đã xuất hết vốn.

- Rihanna, còn đứng đó làm gì?

Vivian hờ hững nói. Cô gái diêm dúa kia rất nhanh hiểu ra vấn đề, rút trong áo da ra một con dao, gia nhập vòng chiến, cùng Lambert lấy hai đánh một.

Ninh Sạn Yêu Nhiên tuy chỉ đứng ngoài quan sát song cũng không thể phủ nhận, hai người này thân thủ đều thuộc hạng bất phàm, nếu công bằng lấy một chọi một có lẽ cô sẽ giành được phần thắng, nhưng nếu là một chọi hai thì giỏi lắm cũng chỉ thủ hòa. Có lẽ phẫn nộ mang cho con người ta sức mạnh, chiêu thức của gã hề Lambert giờ trở nên cực kỳ sắc bén, cương mãnh vô cùng, từng đòn đều tràn ngập sát khí, mà cô gái diêm dúa kia cũng chẳng hề kém cạnh. Là cao thủ dùng dao song quyền cước cũng chẳng kém cạnh gã hề kia là bao, chiêu thức vừa xảo vừa tinh, không quá mãnh liệt nhưng vô cùng "hiểm" và "độc", đã vung dao là đưa con người ta vào đường chết.

Ba người quần ẩu cùng một chỗ, Oha vẫn chỉ né tránh chứ không hoàn thủ, thỉnh thoảng lại tóm lấy một trong hai, lúc là Lambert, lúc là Rihanna ném bay ra ngoài. Song có lẽ cô vẫn có ý trêu đùa, mỗi cú ném đều chẳng có lực sát thương là bao, bằng chứng là cả hai sau khi bị ném đi đều rất nhanh quay lại, gia nhập vào vòng chiến, tất nhiên là "nóng mặt" hơn không ít.

- Không chơi với mấy người nữa!

Nhìn Lambert hèn hạ vòng ra đằng sau đánh úp tới, Oha bất mãn hứ một cái nói:

- Nhìn thì mạnh mẽ nhưng thực lại mềm như bông, nghệ thuật cận chiến ngay cả một phần trăm cũng chưa lãnh ngộ được, còn dám đem ra múa may trước mặt Oha, nằm xuống đi !

Oha xoay người tung một cước, trúng vào bả vai của Lambert. Thanh âm “phanh” vang lên giòn giã như nện vào tai từng người có mặt quan sát tại đây, Lambert bị đá văng ra xa, lăn lộn vài vòng trên mặt đất, thân thể không có thêm bất kỳ một cử động nào.

Rihanna thấy Lambert bị hạ đo ván thì phát hoảng, sợ hãi định tìm đường rút, song còn chưa kịp hành động thì cái bóng của Oha đã hiện ra trước mặt.

-Nhìn thì tinh xảo, kì thực chỉ được vẻ bề ngoài, chỉ chăm chăm tấn công vào những chỗ yếu hại trên người đối phương, đó mà gọi là "võ thuật" à? Nghe cho rõ nè, hai chữ " tinh xảo" là ở chỗ trực tiếp tấn công, lấy đơn giản thắng phức tạp, phải coi vũ khí là một phần máu thịt của mình! Thôi thì nằm xuống mà lĩnh ngộ đi thôi !

Rihanna chỉ kịp nghe được nửa câu thì hai mắt đã hoa lên, hoàn toàn mất đi cảm giác. Người thứ hai ngã xuống, cũng với đúng một chiêu. Trong vòng hơn một phút ngắn ngủi, hai2 thanh viên của Lightning Team, hai Danh Ác bậc bốn, toàn bộ đều nằm đo ván dưới mặt đất.

Đứng ngoài quan sát, Ninh Sạn yêu Nhiên cái miệng hồng hồng hơi hấp háy, tràng cảnh mới diễn ra trước mắt cứ như thực như ảo, khiến cô nhất thời không sao tiếp thu được.


Hanks Richard một thân cao hai thước năm, cái miệng rộng hơi nhếch lên, nhìn Oha với vẻ hứng thú, bước chân lúc này cũng đã dừng hẳn lại. Vivian cũng chẳng kém là bao, lúc này cũng đang trợn mắt nhìn cô gái để tóc cột hai vai vừa mới ra tay hạ đo ván cả hai thành viên trong đội mình, cặp lông mày dài liên tục nhấp nháy.

Sau một hồi im ắng, Vivian là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc, phá lên cười:

- Cô bé, đánh giỏi lắm! giỏi lắm! Không ngờ hôm nay lại lắm nỗi bất ngờ đến thế. Hì hì, chị thích em rồi đấy, Hãy về với đội của chị! đảm bảo chỉ mất chưa đầy hai năm là em sẽ trở thành Danh Ác bậc hai. Thế nào, darling? À, bây giờ em chắc đã là Danh Ác bậc ba rồi đúng không?

- Không thích.

Oha lắc đầu.

Bị từ chối thẳng thừng, vẻ mặt tươi cười của Vivian tức thì chuyển sang lạnh lùng, đôi mắt u ám trừng lên, thanh âm cũng thoáng chốc trở lên lạnh lẽo như tiếng kim loại ma sát với nhau:

- Không thích? em nghĩ chỉ với dăm ba trò mèo đó là có thể an bình thoát khỏi chỗ này sao? Chị thách em đó, darling à. Em suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy. Một là theo chị, hai là bỏ xác tại đây, chưa ai đánh người của Lightnin Team ngay trước mặt chị mà còn sống tới giờ đâu. Còn muốn chạy ư? Đó là chuyện mà người bình thường không thể nào làm được.

- Ừm, người bình thường có lẽ là không thoát khỏi đây được. Oha gật gù lôi một quả chuối từ trong túi nilon ra, bóc vỏ cắn một miếng chậm rãi nói: - Cô nói không sai, cô gái đi xe lăn ạ, nhưng…Oha không phải là người…

- Oha là thần!

-------------

Lại nhắc tới Hoàng, do có khả năng điều khiển lửa, nên hắn không gặp khó khăn gì khi xâm nhập vào căn nhà vốn đang cháy bừng bừng, kiệt tác do chính tay mình tạo nên. Sau khi trở vào, hắn rất nhanh phát hiện ra còn hai gã đàn em đang cầu cứu, một trong đó là Sajin, đệ ruột của mình ( có lẽ nãy giờ giả chết) đang kêu gào thảm thiết trong vòng vây của lửa. Hoàng xách hai tên này lên lầu hai, đằng sau nhà rồi cứ thế đá bay chúng xuống dưới.

Sau khi trở lại, Hoàng tới chỗ Sơn "khùng" kiểm tra thì thấy tên này vẫn còn thở, chỉ là đang hôn mê thì liền xốc nách mang đi. Hoàng cẩn thận kiểm tra lại một lượt mấy cái xác gần đấy, thì phát hiện Tiêu Lệ và Tôn Nam cũng đang hôn mê chứ chưa chết hẳn. Hoàng ném Sơn "khùng" và Tôn Nam ra ngoài trước, đang định quay trở lại cõng Tiêu Lệ ra thì bỗng nghe thấy tiếng khóc rấm rứt phát ra từ trong phòng bếp, cách đó không xa.

Mặc dù khắp nơi đều có bóng lửa cháy rừng rực song khu bếp nhìn bề ngoài thì vẫn còn tốt chán, có lẽ một lúc nữa mới bắt lửa. Hoàng rốt cục cũng không bỏ được tính hiếu kỳ mà lại gần gian bếp. Len lén mở cửa phòng bếp, đập vào mắt hắn là cảnh một gã da trắng to con đang đè lên người một cô gái trẻ, đang liên tục "nhấp nhô". Mặc dù nhìn từ đằng sau không rõ mặt, song nhờ quần áo nên Hoàng nhận ngay ra, đó chính là "em kết nghĩa" của Sơn "khùng" - Melly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui