Địa Ngục Nhân Gian


Tôi và Tiết Dương đi dạo trong sân một lúc.

Nói thật lòng, ông chủ Thẩm này đối xử rất tốt với vợ bé của mình, giá đất ở huyện chúng tôi cũng không thấp, mua đất xây một biệt thự nhỏ như thế này, rồi lắp đặt trang thiết bị… Nhất định phải tốn cả triệu tệ.Có lẽ ông chủ Thẩm cũng sợ quấy phá, nên mới đi ra ngoài chưa tới nửa tiếng đồng hồ, nhưng những thứ cần thiết, ông ta đều đã chuẩn bị đầy đủ, nào là đạo đài, những lá bùa vàng, đạo bào, kiếm làm từ gỗ đào, chuông đồng, gạo nếp, hễ thứ gì mà tôi nghĩ tới, ông ta đều mua đủ, còn có rất nhiều thứ khác mà tôi không biết, chất đầy một chiếc xe bán tải nhỏ.Sau khi chuyển những thứ trên xe xuống, ông chủ Thẩm mới lên tiếng dò hỏi: “Lúc nào chúng ta có thể giải quyết vấn đề?”“Muốn cởi chuông phải nhờ tới người buộc chuông, chờ trời tối hẳn, tôi sẽ thỉnh quỷ nhập vào người, để làm tiêu tan oán khí của cô ta, đương nhiên sau đó cô ta sẽ siêu sinh.” Tiết Dương nói.“Hả?” Ông chủ Thẩm hơi sửng sốt, có vẻ cũng hơi bối rối.“Sao vậy?”Tiết Dương liếc nhìn ông chủ Thẩm: “Chẳng lẽ ông có điều khó nói?”“Không, không có!” Ông chủ Thẩm lộ vẻ căng thẳng, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy.Nhìn thấy dáng vẻ đầy huyền bí của Tiết Dương, tôi cũng hơi buồn cười.

Liếc sang ông chủ Thẩm, ánh mắt tôi cũng thoáng hiện chút đồng cảm.


Theo lời Tiết Dương, ông chủ Thẩm vốn là một người rất cáo già, không ngờ lúc này lại bị một cậu thiếu niên như Tiết Dương xỏ mũi, đúng là suốt ngày bắn nhạn, lại bị nhạn mổ mắt.Lúc chúng tôi tới là buổi chiều, bởi vậy sau khi mấy người chúng tôi đợi hai ba tiếng đồng hồ, trời bỗng u ám, ngôi nhà lớn tối sầm, mà trong nhà lại không đốt đèn, thật sự là trông có vẻ khá âm u.

Hơn nữa, cũng không biết có phải do tôi có ảo giác hay không, tôi cảm thấy ở đây có gì đó không ổn lắm.Tôi muốn nhắc nhở Tiết Dương, nhưng thấy dáng vẻ ung dung điềm tĩnh của cậu ta, tôi cũng bình tĩnh lại.

Ít ra thì cậu ấy cũng có một chút hiểu biết, nếu không phát hiện vấn đề gì thì một người hoàn toàn mù mờ như tôi, cũng không cần phải mò mẫm chỉ dẫn lung tung.Đến khi trời tối hẳn, Tiết Dương thay một chiếc đạo bào màu vàng, tuy trên khuôn mặt vẫn còn vương lại những đường nét non nớt, nhưng dáng vẻ điềm tĩnh này của cậu ta, nhìn cũng có vài phần thần thái của một đạo sĩ cao tay ấn.Cậu ta đưa cho tôi một bộ quần áo màu trắng để thay.

Bộ quần áo trắng toát, trông rất quái dị, mặc vào rất giống các nữ quỷ trong phim ma.


Nghe ý của Tiết Dương thì, bộ quần áo này dùng để gọi linh hồn dưới cõi âm, hơn nữa quỷ quái đều sợ màu trắng, bởi vậy đến lúc đó thỉnh quỷ đi ra ngoài cũng thuận lợi hơn một chút.Tôi không hiểu những thứ này, cũng không cần phải hiểu, bởi vì tôi biết rõ, tên Tiết Dương này là giả danh lừa bịp, thân phận lần này của chúng tôi thực sự là những kẻ lừa bịp.“Ồ, kỳ lạ thật, thường ngày khi tới bảy, tám giờ tối, tiếng trẻ con khóc lại vang lên, nhưng sao hôm nay lại không nghe gì cả?” Ông chủ Thẩm hơi ngạc nhiên, nói.Tôi thầm nghĩ, ông ồn ào gì nữa, cá nheo đã bị bọn tôi bắt đi rồi, làm quái gì còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc được!Lúc này Tiết Dương quát to một tiếng, trở về vị trí cũ.

Trong lúc nhất thời, tôi không kịp phản ứng, lại thấy Tiết Dương ra sức liếc mắt về phía chiếc bồ đoàn, lúc này tôi mới nhận ra, mình phải đóng nhân vật gì, liền vội vã ngồi lên bồ đoàn.Tiết Dương đứng trước mặt tôi, không biết đang lẩm nhẩm gì trong miệng.

Ông chủ Thẩm cũng cảm thấy sợ hãi, liền lui về phía mấy bước.

Lúc này tôi mới khẽ hỏi: “Bây giờ tôi phải làm gì?”“Lát nữa, khi tôi nói đã triệu quỷ thần tới, anh cứ đứng lên lắc lư như điên loạn ấy, rõ chưa? Anh cứ làm như vậy, chờ tôi hỏi anh ‘Mi là người phương nào?’, anh phải trả lời là ‘Dương Tiểu Hồng’.


Tôi lại hỏi ‘Mi có gì oan khuất?’ Anh cứ nói bừa, dù sao thì đây là vợ bé bị từ bỏ, cứ tùy tiện thêu dệt một chút là được”.

Tiết Dương đáp.Tôi gật đầu, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bắt đầu sắp xếp trong đầu những lời phải nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui