Ngày 11 tháng 11.
Tại bến tàu, bảy người đang đợi thuyền đến đón.
“ Tôi đã điều tra,” Doanh Tử Dạ cầm vé khuyến mãi trên tay nói:” Tấm vé này là chương trình khuyến mãi của nhãn hiệu snack khoai tây ‘Diệu Cáp’ tặng người tiêu dùng, tổng cộng có bảy vé.”
Snack khoai tây ‘Diệu Cáp’ là món ăn vặt được giới trẻ tương đối ưa chuộng, mấy năm gần đây là một trong những nhãn hàng tài trợ cho công viên giải trí Viên Minh Nguyệt, sự kiện khuyến mãi lần này, cũng khiến cho số lượng sản phẩm tiêu thụ tăng rất nhanh.
“ Nói như vậy,” Hoa Liên Thành lập tức hỏi, “ Em cho rằng khoai tây ‘Diệu Cáp’ có liên quan với nhà trọ?”
“ Chắc là không.” Lý Ẩn tức thì trả lời:” Dựa vào năng lực của nhà trọ, có lẽ không cần phải mượn sức nhân loại, cũng có thể chuyển mấy tấm vé khuyến mãi này vào bên trong túi áo của chúng ta. Dù sao chuyện này đâu phải khó khăn gì. Hạ Uyên từng nói với tôi, năng lực của nhà trọ lớn đến không thể tin nổi, rất nhiều chuyện nhìn tưởng như ngẫu nhiên và chẳng liên quan gì, nhưng lại có thể biến thành tai họa chí mạng. Tuyệt đối, không thể nào dùng lý lẽ thông thường để phán đoán.”
“ Tôi cũng rất thích ăn snack khoai tây ‘Diệu Cáp’ nha,” A Tô bỗng nhiên lên tiếng:” Bất quá, nếu nó khuyến mãi vé du lịch gì đó, không bằng khuyến mãi ảnh chân dung mỹ nữ còn tuyệt hơn ah.”
Đương nhiên, mọi người căn bản là lơ nó đi.
Âu Dương Tinh có ước mơ làm chuyên gia ảo thuật, cho nên đối với hóa trang cũng có chút tâm đắc, bởi vậy Liên Thành và Y Hàm mới nhờ cậy cô giúp bọn họ hóa trang một chút, cô lập tức giúp ngay, sau khi được hóa trang, hiển nhiên dung mạo của hai người đã không còn giống trước kia, rất khó để nhận ra họ đấy.
Không lâu sau, một chiếc du thuyền hai tầng chầm chậm xuất hiện.
Sau khi cập bờ, vài nhân viên tiếp đón đi xuống thuyền, bọn người Lý Ẩn lập tức cầm theo vé khuyến mãi tiến tới.
“ Ừm, đúng rồi.” Nhân viên tiếp đón cẩn thận kiểm tra đối chiếu vé khuyến mãi, nói:” Vé hoàn toàn hợp lệ, mời các vị lên thuyền a.”
Thật may là không có yêu cầu xuất trình thẻ căn cước, nếu không, liền xong đời.
Sau khi lên du thuyền, một hướng dẫn viên mặc bộ âu phục màu đen đưa cho bọn họ tấm bản đồ Ngân Nguyệt đảo, tiếp theo bắt đầu nói:” Bây giờ, tôi sẽ bắt đầu nói rõ một vài điểm cần lưu ý. Đầu tiên xin chúc mừng các vị đã may mắn trúng được vé khuyến mãi du lịch miễn phí ba ngày hai đêm tại Ngân Nguyệt đảo, các vị sẽ nghỉ ngơi tại Resort Fantasy trên Ngân Nguyệt đảo của chúng tôi. Ngân Nguyệt đảo có rất nhiều khu giải trí phức hợp, có sân Golf, phòng Karaoke và bãi tắm lộ thiên. Mọi chi tiêu của các vị trên Ngân Nguyệt đảo hết thảy đều miễn phí.”
Doanh Tử Dạ lúc này đã xoay đầu nhìn ra bên ngoài du thuyền, nhưng đôi tai vẫn chú ý lắng nghe những lời giới thiệu của hướng dẫn viên kia. Tuy căn bản không có gì khác những tin tức đã tra được ở trên mạng về Ngân Nguyệt đảo, nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe, tìm kiếm bẫy rập chết người mà nhà trọ có khả năng ẩn dấu.
“ Tôi muốn hỏi một vấn đề.” Sắc mặt Lý Ẩn đột nhiên trầm xuống, nói với hướng dẫn viên:” Ngân Nguyệt đảo, có phải đã từng phát sinh quái sự?”
“ Hả?” anh chàng hướng dẫn viên kia lập tức sửng sốt, Lý ẩn liền nói tiếp:” Chúng tôi đã nghe được một ít tin đồn kỳ quái. Nghe nói Ngân Nguyệt đảo hình như, có truyền thuyết ma quỷ.”
“ Ha ha, vị tiên sinh này, anh đừng nói giỡn như thế.” Hướng dẫn viên lập tức nói:” Đã thế kỷ 21 rồi, ở đâu ra quỷ chứ?”
Cậu ta không có nói dối.
Lý Ẩn cẩn thận quan sát lúc cậu ta nói chuyện, sự thay đổi của nét mặt và đồng tử không có dấu hiệu giãn nở, thời điểm cậu ta nghe thấy mấy chữ “chuyện ma quỷ”, bộ dáng rõ ràng là vô cùng khó hiểu. (Một tín hiệu phi ngôn ngữ để phát hiện nói dối mà hầu như không thể giả tạo được là sự giãn nở của đồng tử mắt. Khi nói dối thường kích thước của con ngươi mắt sẽ lớn hơn thông thường do sự căng thẳng và mất tập trung.- Cốc – nguồn: internet)
“ Các vị nghe mấy lời đồn này ở đâu thế? Khẳng định là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi bịa đặt ra đấy!”
Nếu như cậu ta không có nói dối, chẳng lẽ trước đây Ngân Nguyệt đảo thật sự chưa hề phát sinh qua chuyện ma quỷ sao? Lúc trước tìm kiếm tư liệu, cũng không có thấy thông tin Ngân Nguyệt đảo từng có người chết.
Xem ra rất khó để tìm ra manh mối đây.
Du thuyền lướt đi trên mặt biển, mỗi người đều thấp thỏm lo lắng. Còn Lý Ẩn và Doanh Tử Dạ đã trở thành niềm hy vọng lớn nhất trong lòng những người còn lại.
Thời điểm Âu Dương Tinh dựa vào lan can tàu ngắm nhìn đại dương, Y Hàm cũng đứng bên cạnh đón lấy những luồng gió biển, mái tóc thật dài tung bay trong gió.
“ Âu Dương tiểu thư,” Y Hàm đột nhiên chủ động bắt chuyện với Âu Dương Tinh bên cạnh:” Lúc nãy thật sự rất cám ơn cô.”
Âu Dương Tinh mỉm cười nhẹ nhàng, nói:” Tiện tay thôi mà, không cần cám ơn.”
“Cô và Odakiri Yukiko tạo cho người ta cảm giác rất là giống nhau, khó trách cô và nó nói chuyện vô cùng hợp ý như vậy.” Y Hàm nhìn về phía Âu Dương Tinh, tiếp tục nói:” Hình như cô có đoạn thời gian rất dài sống tại Nhật Bản?”
“ Ừ, đúng vậy, tôi sống ở quận Asakusa, thành phố Tokyo.”
“ Vậy à, cô có hối hận vì đã đến Trung Quốc không? Nếu không đến đây, thì đã không tiến vào cái nhà trọ này rồi.”
“ Nói thế nào nhỉ?” Âu Dương Tinh đẩy mắt kính trên sống mũi, nói:” Hối hận, rốt cục chẳng có ý nghĩa gì. Có thời gian hối hận, chẳng thà nghĩ cách để cải biến tình trạng hiện tại còn tốt hơn.”
“ Tôi thì không nghĩ vậy.”
“ Hả?”
Y Hàm hướng mặt ra biển, hình như rất ưu tư nói:” Hối hận thật ra là một loại cảm xúc để bảo vệ mình của con người. Tôi, chưa bao giờ cảm thấy hối hận là đáng xấu hổ cả. Bởi vì có hối hận, cho nên mới có thể cảm nhận được cái gì là trân quý, mới có thể cảm nhận được mình thực sự vẫn đang sống. Nếu đến cả cảm giác hối hận cũng không có, thì con người không khác gì với máy móc rồi.”
“ Y tiểu thư...”
“ Hối hận, là vì để con người không có thêm hối hận. Là vì, để bản thân không phải hối hận thêm lần nữa.”
Âu Dương Tinh nhìn nét mặt của cô lúc này, không khỏi cảm thấy, thời khắc này, Y Hàm hình như đã hạ quyết tâm gì đó. Trong ánh mắt của cô, tràn đầy sự quyết liệt.
Liên Thành và Y Hàm, lúc này đều nhìn về phía đường chân trời ở trước mặt.
Ngân Nguyệt đảo, đã tới rồi. Nơi đó đã từng là nơi cử hành hôn lễ của chính mình.
Đây là ngẫu nhiên sao? Hay là nhà trọ cố tình? Tuy, không thể có câu trả lời. Nhưng bất luận thế nào, cũng nhất định phải đến đó.
“ Anh sẽ bảo vệ em, tiểu Hàm.” Liên Thành càng ôm chặt thê tử mình hơn, nói:” Cũng giống như lúc ban đầu anh đã nói. Sẽ đem hạnh phúc đến cho em, tuyệt đối... Tuyệt đối sẽ không để em chết!”
Còn Đoạn Dịch Triết và A Tô đang đứng gần đó lại có chút lén lén lút lút.
“ Sao đây? Đoạn huynh? Kaede Matsushima đó nha...?” A Tô dâm đãng nói với y:” Có phải vẫn chưa thỏa mãn hay không?”
“ Nhỏ giọng chút!” Đoạn Dịch Triết lập tức che miệng của nó, dáo dác nhìn quanh, sau đó nói:” Ừ, chuyện cậu nhờ tôi có thể giúp. Nhưng cái đồng hồ kia rốt cuộc là đồ chơi gì vậy? Không phải là cậu nhìn trúng Y Hàm nhà người ta chứ hả?”
“ Bậy bạ! Tuy tôi thích cả tiểu la lị lẫn ngự tỷ, nhưng mà tôi tuyệt đối không dòm ngó vợ người khác à nha.”
“ Vậy cậu muốn gì? Còn nhờ tôi tặng đồng hồ? Cậu tuyệt đối có âm mưu.”
“ Ha ha.” A Tô nhìn sắc mặt Đoạn Dịch Triết, cười nói:” Anh đừng suy nghĩ nhiều làm gì, tóm lại lần này cám ơn anh nhiều ah.”
Khoảng nửa giờ sau, một hòn đảo lớn mọc lên giữa biển xuất hiện trước mắt mọi người.
“ Các vị, nơi đó chính là Ngân Nguyệt đảo!”
Hướng dẫn viên rất là hưng phấn, nhưng mà trong mắt mọi người, hòn đảo kia, phảng phất cứ như là miệng ác ma.
Ai nấy đều vô cùng khẩn trương, một khi đặt chân lên đảo, cũng tức là tiến vào vùng đất vô cùng hung hiểm được chỉ định trong huyết tự chỉ thị. Mỗi phút, mỗi giây, đều có thể chết.
Mọi người đã bắt đầu tưởng tượng trong đầu những chuyện mà mình sẽ tao ngộ trong mấy mươi tiếng sắp tới. Ví dụ như dưới giường đột nhiên chui ra một nữ quỷ tóc dài, hoặc là trên sàn nhà không biết vì sao lại rướm máu, hoặc là bên ngoài cửa sổ xuất hiện u linh không đầu, hoặc là...
Chỉ mới tưởng tượng một chút, rất nhiều người đã run rẩy đôi chân. Đương nhiên, trừ cái tên sắc lang ra.
Những lời nói sau đó của hướng dẫn viên..., cơ hồ chẳng ai còn để tâm nghe, sau khi du thuyền cập bờ, mọi người lần lượt lên đảo.
Ngay lúc đặt chân lên mặt đất Ngân Nguyệt đảo, Lý Ẩn đã cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Lần thứ năm.
Lần thứ năm chấp hành huyết tự chỉ thị ah!
Lần trước tại U Thủy thôn, nếu không phải cuối cùng A Tú biến thành lệ quỷ, chính mình cũng sẽ chung cảnh ngộ như Diệp Khả Hân, chết ngay trước cửa chính nhà trọ rồi. Lần trước có thể sống sót, hoàn toàn là do vận khí của mình tốt.
Còn Doanh Tử Dạ thì là lần thứ hai chấp hành huyết tự chỉ thị. Lần trước trong căn nhà ma đó, cũng lâm vào cảnh nghìn cân treo sợi tóc, xém chết nhưng vẫn sống sót. Nếu không phải một khắc cuối cùng thành công tìm đúng sinh lộ, cô cũng chết ở trong đó từ lâu rồi.
Hai ngày rưỡi, đến lúc đó, có thể còn sống rời khỏi hòn đảo này không?
Không một ai biết.
Nhưng mà, bảy người, không có khả năng toàn bộ còn sống quay về, chuyện này thì có thể khẳng định đấy. Trong lịch sử nhà trọ, tất cả chủ hộ chấp hành huyết tự chỉ thị đều sống sót, là việc chưa từng có tiền lệ,.
Đi theo hướng dẫn viên, mọi người tiến vào Resort Fantasy.
Resort Fantasy trên Ngân Nguyệt đảo có diện tích rất lớn, được xây dựng sát vách núi, là tổ hợp của vô số biệt thự độc lập, cùng với rất nhiều tiện ích giải trí.
Tuy hòn đảo này rất lớn, nhưng lại có chút kỳ lạ, không có bất cứ du khách nào khác, trong thời gian hai ngày rưỡi sắp tới, cũng chỉ có bảy người họ ở trên đảo, đương nhiên còn có một vài nhân viên khu nghỉ dưỡng.
Biệt thự mà mọi người vào ở cũng rất sang trọng, sau khi vào biệt thự thì mọi người đi cất hành lý của mình, xong xuôi thì đi dùng cơm.
Resort lớn như vậy nhưng chỉ có bọn họ ở, không nghĩ cũng biết, nhất định là nhà trọ đã giở trò quỷ.
Tiến vào một nhà hàng cao cấp, bảy người theo sự dẫn đường của nhân viên resort, lên lầu hai đi vào một phòng ăn.
Sau khi thức ăn dọn lên, mọi người bắt đầu chậm rãi động đũa, nhưng mọi lúc đều cảnh giác xung quanh, không ai dám chủ quan. Một hòn đảo yên tĩnh như vậy, thật sự rất dọa người. Không giống U Thủy thôn, tuy cũng có quỷ hồn, nhưng cũng có rất nhiều người sống, lá gan cũng lớn hơn không ít.
Thậm chí, ai mà biết mấy nhân viên resort này, có phải vốn là quỷ hay không?
Nghĩ tới đây, Y Hàm đột nhiên dừng đũa, có khi nào đồ ăn này có độc không?
“ Không có độc đâu.” Doanh Tử Dạ nhìn ra nỗi lo lắng của Y Hàm ở bên cạnh, nói:” Không có khả năng nhà trọ dùng cách đó để giết chúng ta đâu, mà... là muốn chúng ta bị khủng bố bức bách, chết trong nỗi sợ hãi vô tận.”
“ Nhưng...”
“ Còn chưa nói, nếu không ăn cơm không uống nước, thì cũng không có khả năng chống đỡ hết hai ngày rưỡi này.”
Y Hàm thỉnh thoảng vẫn xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ đột nhiên có một người toàn thân máu me vụt ngang qua. Nói thật, nếu còn tiếp tục như thế này, đến cái tủ lạnh cũng sẽ bị cô ấy xem là quỷ luôn.
Sau khi ăn cơm xong, trời cũng vừa sụp tối.
Trời tối sầm lại, mọi người bắt đầu lo sợ.
“ Các vị, chúc mọi người chơi vui vẻ.”
Vui! Vui cái con khỉ!
Giờ phút này mọi người cơ hồ đều nhìn mấy nhân viên resort như nhìn quỷ, thậm chí Đoạn Dịch Triết còn cẩn thận quan sát tỉ mỉ bọn họ, thậm chí còn lấy ra một chiếc gương chiếu chiếu vào bọn họ xem bọn họ có hiện ra nguyên hình hay không.
“ Người gác đêm hôm nay, cứ dựa theo lệ cũ, rút thăm quyết định nhé.”
“ Đồng ý!”
Quay lại phòng khách biệt thự, mọi người tiến hành bốc thăm. Gác đêm hôm nay là ba người Lý Ẩn, Hoa Liên Thành và Đoạn Dịch Triết.
Đương nhiên, không ai muốn về phòng ngủ, ngủ một mình quá kinh khủng. Cho nên mọi người nhất trí cứ bật đèn ngủ trong phòng khách. Đương nhiên không có ai phản đối, trên một hòn đảo biết rõ có quỷ hồn còn muốn lên giường tắt đèn đi ngủ, trừ phi đầu có vấn đề.
Mọi người thậm chí không dám đắp chăn, hình như nguyên nhân là do trước đây không lâu có xem bộ phim >, trong đó có cảnh nữ quỷ Kayako Saeki, đã làm cho nhân vật do Misaki Ito đóng ở trong chăn biến mất tiêu. Nên lúc này, chẳng còn ai dám đắp chăn.
Thật ra thì, chẳng có ai dám ngủ. Nhất là khi Lý Ẩn nhắc đến chuyện La Hằng Viêm lúc trước tại U Thủy thôn đang ngủ bỗng nhiên biến mất, càng khiến mọi người cảm thấy sởn hết gai ốc.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi người nằm trên ghế sa lon ở phòng khách rốt cục cũng ngủ.
Bởi vì Lý Ẩn vốn đã quen thức đêm, chỉ cần uống chén trà là ổn. Nhưng mà, Đoạn Dịch Triết thì lại liên tục ngáp. Hai giờ sáng rồi, lúc này dù có sợ đến mấy cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
“ Lý Ẩn ah.” Hoa Liên Thành nhìn Y Hàm đang ngủ say bên cạnh, nói với Lý ẩn:” Cậu, có đầu mối gì chưa? Ví dụ như trong câu chữ của huyết tự chỉ thị?”
“ Chưa, tạm thời chưa có bất cứ đầu mối gì.”
Liên Thành nghe Lý Ẩn nói như vậy, nhất thời nhíu chân mày.
“ Nhưng mà tôi có thể thẳng thắn nói với cậu.” Lý Ẩn nhìn Liên Thành nói:” Huyết tự chỉ thị lần này, tuyệt đối sẽ cực kỳ khủng bố. Thời gian hai ngày rưỡi, bảy chủ hộ tham gia. Cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Nhưng tôi cam đoan với các cậu, tôi với tư cách Lầu trưởng, nhất định cố hết sức mình dẫn dắt mọi người, sống sót quay lại nhà trọ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...