Trong Chính phòng, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt trước đó lập tức ngừng hẳn.
Đám hạ nô đều biến sắc, đặc biệt là gã sai vặt tên Tiểu Tứ.Tóc của Lý quản gia bị kéo giật đến rối loạn.
Cổ hằn lên những vết cào cấu rỉ máu, hắn kịp phản ứng lại, hung hắng đá mạnh vào bụng của Trần ma ma.
Lý quản gia đang ở Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, cú đá của hắn dùng đủ thập phần lực đạo.
Trần ma ma yếu ớt làm sao có thể chống cự, cả người như đạn pháo bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào góc bàn.Tiểu Tứ luôn đi theo sau Lý quản gia, bước lên phía trước, tàn nhẫn giẫm lên mu bàn tay của Trần ma ma, mặt mày dữ tợn nói: "Cấp cho ngươi mặt mũi mà còn không biết xấu hổ.
Lão bà sống dở chết dở này, ngươi nghĩ mình là ai, cư nhiên dám uy hiếp bọn ta?""Nếu giống trước đây, cùng cẩu đồng dạng, ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng bọn ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Nhưng hiện tại tiểu thư nhà ngươi đã không còn nữa, ngươi còn dám không biết điều.
Đừng trách bọn ta độc ác."Trần ma ma ngẩng đầu lên chịu đựng toàn thân đau đớn, nhìn đám người xung quanh.
Trong mắt họ đều lóe lên một tia dữ tợn cùng tàn nhẫn.
Không ai trong số họ ngạc nhiên với việc tiểu thư mất tích! Thậm chí còn có vẻ vui mừng khi người khác gặp hoạ, mỗi người đều dụng tâm xấu xa.
Đám người này…… đám người này căn bản là biết tiểu thư đã đi đâu, có lẽ chính họ đã xuống tay hại tiểu thư!Trần ma ma khó khăn đứng dậy, hướng bọn họ quỳ xuống: "Ta cầu xin các ngươi, nói cho ta biết tiểu thư đang ở đâu.
Muốn ta bồi cái mạng già này, ta cũng nguyện ý.
Về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho các ngươi, cầu xin các ngươi cho ta biết tiểu thư đang ở đâu?"“Ha ha ha ha ……” Đám hạ nhân vây quanh Trần ma ma phát ra trận cười ác ý.Lý quản gia cười âm hiểm, đột nhiên cầm lấy tất cả bài cửu[1] trên bàn, ném chúng trước mặt Trần ma ma: "Nếu ngươi đem hết thảy những bài cửu này nuốt xuống, ta liền nói cho ngươi biết tiểu thư nhà ngươi đang ở đâu."Trần ma ma sắc mặt trắng bệch.
Bài cửu có mấy chục khối, bà căn bản là không thể nuốt hết chúng."Các ngươi ...!các ngươi là lũ cầm thú cặn bã...." Bà còn chưa kịp nói xong, có người từ đằng sau tàn nhẫn đá vào bà, ép mặt bà vào đống bài cửu trước mặt."Lý quản gia kêu ngươi ăn, ngươi bị điếc sao?!" Tiểu Tứ hung hăng đạp lên mặt bà, một người khác cầm một đống bài cửu, nhét chúng vào miệng bà.
Căn phòng tràn ngập tiếng cười tà ác.“Ô ô ô….” Trần ma ma vùng vẫy, liều mạng hét lên, “Các ngươi…lũ ác nô các ngươi, ta sẽ…ô ô…sẽ bẩm báo với Lão gia, các ngươi hại chết tiểu thư…ô ô…các ngươi nhất định sẽ bị quả báo!"Đứng thưởng thức cảnh tượng đặc sắc, Lý quản gia cùng tâm phúc của hắn, Tiểu Tứ, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy nham hiểm.
Không ai trong đám hạ nhân biết Nạp Lan Hạ Tây đang ở đâu.
Họ chỉ biết có người trong Nạp Lan gia thấy nàng không vừa mắt, muốn giáo huấn nàng.
Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, cái phế vật Nạp Lan Hạ Tây đó sẽ không bao giờ quay trở lại.Người đó hứa hẹn, chỉ cần bọn họ làm tốt phận sự, khiến Nạp Lan Hạ Tây vĩnh viễn biến mất.
Họ sẽ được phép quay trở lại Nạp Lan phủ, còn được cung cấp tài nguyên tu luyện dồi dào.
Xem ra, lão bà chướng mắt này nhất định sẽ không chịu yên lặng.Lý quản gia cười lạnh một tiếng, cúi xuống, âm trầm nói: "Nếu ngươi đã trung thành như vậy, lại muốn được gặp tiểu thư nhà mình, ta sẽ tiễn ngươi cùng bồi bạn với Phu nhân cùng tiểu thư! Tới được âm tào địa phủ, nhớ cảm tạ ân đức của ta."Nói xong, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đột ngột hạ xuống hướng đỉnh đầu của Trần ma ma đánh tới! Trần ma ma tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng đầy căm phẫn cùng không cam tâm, nhưng lại bất lực.[1] Những quân bài domino được sử dụng để đánh bạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...