Hơi thở từ Nhan Phi cọ qua lông tơ li ti trên tai Đàn Dương Tử, làm gã không nhịn được run người. Nhịp tim đập cũng trở nên nhanh hơn, một luồng hơi nóng kỳ quái cũng dần dần lan ra từ trong cơ thể, ngay cả nước suối mát lành cũng chẳng thể nào làm nguội bớt. Nhan Phi nói xong liền thè lưỡi ra, liếm nhẹ dọc theo vành tai gã. Đàn Dương Tử bất cẩn phát ra tiếng rên rỉ, làm bản thân giật mình, bèn vội vã cắn chặt lấy môi dưới. Nhan Phi nở nụ cười trầm thấp, bàn tay không ngoan ngoãn mò mẫm dưới mặt nước, “Sư phụ, người cũng nghẹn lâu rồi mà đúng không?”
“Nói bậy! Ai nghẹn lâu!”
“Sư phụ, chẳng phải người đã nói là người không để ý đến luân lý đạo đức nhân gian sao?” Bàn tay Nhan Phi không ngừng vuốt ve qua lại, dùng giọng nói dụ dỗ như mật đường hòa tan từ từ khuyên nhủ, “Người xem, rõ ràng người cũng muốn mà, phải không?”
Đàn Dương Tử biết dục vọng trong người mình quả thật đã bị thằng nhóc thối này khơi lên, vả lại trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện như vậy, cho nên thực ra cũng không có gì để phải chống chế. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, giờ đã làm rõ thân phận, gã lại không muốn nhún nhường chịu thua. Song Đàn Dương Tử cũng không giãy giụa quá mạnh, tư thái giãy giụa nửa thật nửa giả cùng với vẻ lúng túng trên mặt gã khiến cho Nhan Phi càng trở nên kích động thêm.
Y không nhịn nổi nữa.
Bọt nước bắn tung toé, ánh trăng bị khuấy tan thành vô số những mảnh vỡ bay lả tả giữa không trung. Nhan Phi cương quyết vặn vai sư phụ qua, sau đó dùng hết sức ngậm lấy cặp môi vốn đã sáng nhớ chiều mong rồi lại không dám chạm vào. Dưới sự đè ép từ Nhan Phi, Đàn Dương Tử lảo đảo lùi về sau, cuối cùng lại bị một tảng đá dưới đáy suối ngáng chân, ngã ngửa xuống dòng nước. May mà nước suối ở đây cũng cạn, gã mới không chìm xuống nước, còn Nhan Phi thì lại vẫn cứ đè chặt lên người gã, dùng chân tay mình giam cầm gã lại. Mái tóc dài ướt nước buông xuống trước lồng ngực Đàn Dương Tử, bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn thấy một mảng lửa cháy giữa đồng hoang.
Nhan Phi vào giờ phút này như thể đã hóa thành một người khác hẳn mọi ngày, không còn vẻ ngoan ngoãn, trái lại đâu đâu cũng chỉ có tà khí xâm lược. Động tác của y không hề ôn nhu, thậm chí còn hơi thô bạo, mà chính sự thô bạo này lại khiến cho Đàn Dương Tử càng thêm hưng phấn, căn bản không thể nào nào khống chế được phản ứng của mình. Gã không thể nào tin nổi mình lại một lần nữa để tên nhóc thối này đè áp, đã vậy còn gần như chẳng buồn phản kháng. Một mặt cảm thấy xấu hổ ngượng chín người, một mặt lại không kiềm chế được tiếng rên khe khẽ phát ra theo từng con sóng tình ái mà Nhan Phi dấy lên.
Tiếng nước trở nên kịch liệt dường như là âm thanh duy nhất giữa núi rừng vắng lặng, dưới bầu trời đầy sao, Nhan Phi cuối cùng cũng chiếm lấy nhân thân của sư phụ y, cuối cùng cũng hoàn toàn nắm giữ người y sớm nhớ chiều mong. Y cảm thấy mãn nguyện trào dâng ra từ sâu trong linh hồn mình, như thể một chỗ trống nào đó trong lòng mình cuối cùng cũng được lấp đầy. Y cúi đầu, nhìn thấy Đàn Dương Tử mặt mày uể oải cả người ướt đẫm nằm vô lực trên bờ, trong lòng lại lập tức dâng lên cảm xúc đau lòng áy náy. Vừa nãy y quá kích động, hoàn toàn không hề chú ý xem sư phụ có chịu đựng được không. Dù sao thì số tuổi bộ nhân thân này của sư phụ cũng không nhỏ nữa, tuy đã tu tập Trường Sinh thuật, mà chung quy vẫn không sánh được thể lực thịnh niên đương lúc thanh xuân của mình.
Y cúi đầu, hôn lên trán Đàn Dương Tử, Đàn Dương Tử hé một con mắt, dáng vẻ miễn cưỡng hơi hơi giống một con mèo nhỏ, “Giờ còn giả vờ ngoan ngoãn gì nữa, vừa nãy uống nhầm thuốc?”
Nụ cười của Nhan Phi ngọt ngào tới mức chắt ra được mật, “Vừa nãy con kích động quá… Xin lỗi sư phụ.”
“Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư phụ? Đồ đệ nhà ai lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy với sư phụ mình!”
“Vậy không gọi người là sư phụ thì gọi là gì đây? Tiểu Khiên Khiên?”
Đàn Dương Tử gập đầu gối thụi nhẹ lên bụng Nhan Phi. Nhan Phi ngã lăn xuống nước, ôm bụng lăn qua lộn lại làm quá, “Ơ ơ sư phụ người định mưu sát chồng hả!”
“Còn không ngậm miệng ta khâu miệng con lại!”
“Được rồi được rồi, sư phụ nói gì thì chính là thế.” Nhan Phi nở nụ cười thuận theo gã, đứng dậy muốn đỡ sư phụ đứng lên, mà Đàn Dương Tử lại lúng túng đẩy y ra, “Ai cần con dìu, ta vẫn chưa không được việc đến mức ấy, không ứng phó nổi một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như con.” Gã nói xong liền định đứng dậy, mà không ngờ rằng cơn đau nhức lại kéo tới, chân mềm nhũn đi, suýt nữa thì lại ngã xuống nước lần nữa. Song Nhan Phi đã phản ứng cực nhanh, như thể đã chuẩn bị từ trước, lập tức đỡ được gã. Đàn Dương Tử chỉ cảm thấy mặt mũi mình đã mất sạch rồi, gã trợn mắt trừng Nhan Phi đang mỉm cười như hoa nở, “Ngậm miệng!”
“Sư phụ, con đã nói gì đâu!”
“Con tưởng ta không biết con đang suy nghĩ gì sao!”
“Oa, sư phụ, hai ta không cần dùng cộng tình thuật mà người đã biết con đang suy nghĩ gì sao? Ăn ý mạnh mẽ như chúng ta, quả thực là vô tiền khoáng hậu mà!”
“…”
“Sư phụ, lần sau chúng ta có nên thử vừa dùng cộng tình thuật vừa…”
“Bảo con ngậm miệng vào con không hiểu à!!!” Đàn Dương Tử đã bắt đầu tức nổ phổi.
Lau khô người, thay sang quần áo sạch xong, hai người cạn kiệt sức lực nằm bên đống lửa, lại chẳng hề cảm thấy buồn ngủ. Trong đầu Đàn Dương Tử đang hết sức loạn. Lần trước xảy ra chuyện như vậy là vì gã không biết Càn Đạt chính là Nhan Phi, nhưng mà lần này… lần này mình rõ ràng có biết, lại không hề muốn cự tuyệt.
Làm như vậy liệu có đúng đắn không? Ban đầu nhận nuôi Nhan Phi vốn là hi vọng có thể cho y một cuộc sống tốt hơn, nhưng giờ lại càng ngày càng kéo sâu Nhan Phi vào cuộc sống hỗn loạn mà nguy hiểm của mình.
Còn nữa, hiện tại Nhan Phi yêu thích mình như vậy, nhưng vài năm sau, liệu có khi nào y cũng sẽ giống như Shiva, phát hiện ra mình rốt cuộc là người tẻ nhạt tới mức nào, bao nhiêu tình cảm đều tiêu tan đi bằng sạch hay không.
Mình cũng sẽ mất đi Nhan Phi như mất đi Shiva sao?
Cơn đau đớn như thấu xương cứa tim từng phải hứng chịu đó, gã thật sự không muốn phải chịu thêm một lần nào nữa. Gã cũng không biết liệu mình còn có thể chịu đựng thêm một lần nữa không. Mỗi lần chuyển sinh đều cần phải trải qua vô số cực khổ mà người bình thường căn bản khó thể nào chịu đựng được, những ký ức tối tăm đó sẽ không biến mất vì ký ức làm Thanh Vô Thường khôi phục, chúng chỉ lẳng lặng ngủ đông, ngột ngạt, cùng đợi đến một ngày có thể bùng phát ra. Gã vẫn luôn biết, một trăm năm nay, trạng thái tinh thần của mình thực ra đã không ổn lắm, nếu như không phải nhờ có Nhan Phi, chỉ e tinh thần đã chuyển biến xấu nhanh hơn rất nhiều. Liệu còn bao nhiêu thời gian nữa cho đến khi gã rơi hẳn vào hắc ám, rơi vào vực thẳm cừu hận như Khố Mã Ma La? Nếu như chuyện tương tự xảy đến một lần nữa, liệu gã có thể bị hủy diệt như vậy không?
Gã thở dài, chẳng nghĩ ra được manh mối nào.
Như thể đã nghe thấy tiếng thở dài của Đàn Dương Tử, trong lòng Nhan Phi nhói lên. Y nằm tới bên người Đàn Dương Tử, rồi nghiêng đầu sang nhìn sư phụ, “Sư phụ, người hối hận rồi sao?”
“Hối hận gì?”
“Hối hận cùng con…”
Đàn Dương Tử lặng đi mất một lúc, ngay khi Nhan Phi cảm thấy trong lòng mình thật nặng nề, y lại nghe thấy sư phụ nói một câu, “Ta không hối hận, thở dài chỉ là bởi vì nhớ về một vài chuyện cũ mà thôi.”
Tảng đá lớn trong lòng Nhan Phi rơi xuống đất, y trở mình, nằm trên mặt đất quay đầu sang nhìn Đàn Dương Tử, “Nhớ về chuyện cũ gì?”
Đàn Dương Tử thoáng chần chừ, rồi vẫn quyết định ăn ngay nói thật, “Shiva Ma La.”
Đối với Nhan Phi, cái tên này như thể một cấm kỵ không thể chạm vào, y luôn muốn biết nhiều thêm, rồi lại không dám đi hỏi, một là sợ sư phụ nổi giận, hai là sợ biết được càng nhiều mình sẽ càng tuyệt vọng, bởi vì y luôn có cảm giác, mình vĩnh viễn sẽ không thể thay thế được vị trí của Shiva trong lòng sư phụ.
Người ta đã chết hơn 300 năm rồi, sao y có thể tranh với một người đã chết?
Nhưng dù sao tuổi y vẫn còn trẻ, không nhịn được hiếu kỳ trong lòng. Thế nên, y nhỏ nhẹ hỏi, “Sư phụ, Shiva rốt cuộc đã chết như thế nào?”
Đàn Dương Tử biết sớm muộn gì Nhan Phi cũng sẽ hỏi câu này, mà thực ra cũng không có gì phải giấu. Chỉ là vì vạch ra vết sẹo đã chôn sâu trong lòng từ lâu không phải là tư vị tốt đẹp gì cho cam, cho nên gã mới luôn lảng tránh vấn đề này.
Thế nhưng đến lúc này rồi, gã cảm thấy Nhan Phi có quyền được biết, hơn nữa, năm tháng lâu dài, vết sẹo có sâu hơn cũng sẽ trở nên tê dại.
“Hắn chết vì bị kẻ hắn toàn tâm toàn ý ái mộ kính ngưỡng lợi dụng.” Đàn Dương Tử thấp giọng nói.
Năm đó Ba Tuần muốn nối liền địa khí lục đạo, để chúng sinh có thể tùy ý qua lại giữa lục đạo, một lần nữa thành lập lại trật tự vũ trụ. Làm như vậy đương nhiên sẽ nhận được sự phản đối từ thiên đạo, tu la đạo và nhân đạo, đằng nào thì phần lớn tài nguyên đều đang tập trung trong tam thiện đạo, nếu quả thật có thể thông suốt địa khí, vậy thì ác quỷ tiểu quỷ bên trong tam ác đạo sẽ chen nhau chuyển tới. Ở nhân gian, Ba Tuần trở thành ác ma trở ngại Phật tu đạo, mà ở thiên giới, hắn cũng trở thành kẻ phản bội đầy tiếng xấu. Chỉ có tu la đạo đề cao võ đạo và thực lực là vẫn còn có phần kính nể hắn.
Năm đó, vì ngăn cản Ba Tuần thực hiện được kế hoạch của mình, Tử Vi Thượng Đế đã hiệu triệu tam giới cùng nhau ngăn địch. Đa phần nhân loại ở nhân gian đều không biết đến việc này, chỉ có tu tiên giả của các tiên phái, bao gồm cả Thục Sơn phái tham dự, còn thiên đạo và tu la đạo thì gần như đã dốc hết lực lượng. Về phần Ba Tuần, mấy trăm năm lưu luyến giữa địa ngục và trung âm giới, hắn cũng đã triệu tập được rất nhiều ma binh ma tướng, trong Phong Đô cũng có một bộ phận địa tiên làm phản. Mấy vị thượng thần có địa vị tôn quý nhất trong địa phủ, bao gồm Mạnh Bà, Chuyển Luân Vương và Diêm Ma bảo trì trung lập, không tham dự vào việc này. 350 năm trước, Tử Vi Thượng Đế lệnh cho Đệ nhất võ thần Nữ Bạt làm nguyên soái, suất lĩnh liên quân tam giới tấn công địa ngục đã bị Ba Tuần chiếm lĩnh. Thế nhưng đánh mãi không xong, Ba Tuần đã hấp thu được quá nhiều khí từ lục giới, thần lực cực kỳ mạnh mẽ, đến Nữ Bạt cũng không phải là đối thủ của hắn. Cuối cùng, Tử Vi Thượng Đế cùng Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công, ba vị thượng thần mạnh mẽ nhất toàn bộ thiên giới vào lúc đó đã cùng nhau bố trí Thái Nhất Phệ Thần trận ở trung âm giới, lấy hòa đàm làm lý do để lừa Ba Tuần đi vào đó, cuối cùng khiến cho thiên hồn địa hồn của Ba Tuần bị thương nặng. Nghe đâu Ba Tuần rơi vào hôn mê, mãi vẫn không tỉnh, ma quân quân tâm suy sụp, chính là thời cơ tốt để liên quân tam giới tấn công.
Nhưng bọn họ không ngờ được rằng, dù tính mạng Ba Tuần đã như ngàn cân treo sợi tóc, những bộ hạ kia của hắn, thậm chí mỗi một tiểu lâu la vẫn đều liều mạng bảo vệ hắn. Đại quân đánh mãi không xong, thương vong nặng nề.
Mà Khiên Na đã tham gia chính chiến dịch đó.
Gã cũng không muốn quan tâm xem ai đúng ai sai, gã chỉ muốn gọi Shiva trở về. Gã sợ ngộ nhỡ Ba Tuần thật sự bại trận, Shiva sẽ bị Thiên Đình trị tội. Chỉ cần gã có thể tìm được Shiva trước đó, là sẽ có thể dẫn hắn cao chạy xa bay, không bao giờ để ý tới những phân tranh phức tạp đó nữa.
Bởi vậy, trong trận chiến đó, gã đã biểu hiện cực kỳ anh dũng, thậm chí còn chém chết một tên tướng lĩnh rất có danh vọng trong quân đội của Ba Tuần, đồng thời đã moi được từ miệng tên tướng lĩnh kia một tin tức làm mình lạnh rùng mình.
Thiên hồn địa hồn của Ba Tuần bị trọng thương, ngay đến cả Dược tiên A Tu Vân cũng bó tay hết cách. A Tu Vân nghiên cứu tất cả y điển từ thuở khai thiên lập địa đến nay mà hắn có thể tìm thấy, cuối cùng cũng tìm được một trận pháp gần như đã thất truyền. Song nếu muốn tu bổ thiên hồn địa hồn, thì phải cần đến phần thiên hồn và địa hồn khác cống tế để luyện hồn. Nói một cách khác, bọn họ cần một món đồ cúng tự nguyện.
Rất nhiều ma binh sẵn lòng hi sinh mạng mình vì Ba Tuần, mà cũng không phải thiên hồn địa hồn của bất cứ quỷ hay tiên nào cũng đều có thể dùng được. Muốn tìm một kẻ có thể phù hợp khí huyết, tìm bên trong những tiên gia đồng đạo với Ba Tuần đã là hết sức khó tìm, càng khỏi nói tới quỷ đạo chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm với thiên đạo..
Ấy thế nhưng bọn họ lại tìm được kẻ thích hợp nhất này ở quỷ đạo.
Shiva Ma La.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...