Chuyển thi thể vào bên trong hầm xong, Đàn Dương Tử dùng chu sa vẽ một vòng bùa chú phức tạp xung quanh thi thể, rồi bảo ba ngư dân kia cứ ở trong khoang thuyền, sau đó vẽ trừ tà chú lên cửa khoang thuyền và trên tường, rồi mới cùng Nhan Phi đi vào trong hầm, đóng chặt nắp hầm lại, thắp một ngọn đèn, lẳng lặng cùng nhau đợi.
Tia nắng cuối cùng bị biển cả đen ngòm nuốt chửng, đêm đen trong nháy mắt đã cắn nuốt tất cả như bẻ gẫy cành khô. Sóng biển không ngừng cọ rửa vách thuyền xung quanh, Nhan Phi tìm một nơi không quá ẩm ướt ngồi xuống, nhìn thi thể kia, rồi lại ngây ngô hỏi Đàn Dương Tử, “Sư phụ, cái gọi là thiên đạo ở hiền gặp lành ở ác gặp ác là thật hay chỉ là lời nói dối?”
Đàn Dương Tử vẫn đang ngồi xổm trên sàn, cầm bút trong tay, nghiêm túc tiếp tục hoàn thiện trận pháp. Nghe y hỏi như vậy xong thì liếc mắt nhìn y, mãi mới nói, “Với tuổi của con bây giờ, hẳn phải tin là thật mới đúng chứ.”
“Nếu như là thật, vậy thì tại sao người lại phải ở trong địa ngục, mà những thôn dân lấy oán báo ơn, những kẻ ác ngược đãi vợ con, những tên quan lại ức hiếp bách tính đó lại có thể sống rất tốt ở nhân gian?”
Đàn Dương Tử ngừng bút, rồi nói, “Ta không phải người tốt.”
“Con không quan tâm kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, con chỉ biết sư phụ là người tốt. Con vẫn biết phân biệt tốt xấu!” Nhan Phi bướng bỉnh nói.
Đàn Dương Tử lại thở dài nói, “Tốt xấu? Thế gian này nào có gì là tốt và xấu, lòng người là giỏi đổi thay nhất, trước đây tốt, sau này cũng có thể biến thành xấu. Những thôn dân mà con nói có lẽ đã thực sự làm ra chuyện không thể tha thứ với Bạch Bình Hiên, nhưng bọn họ có lẽ đều hết sức quan tâm người nhà mình, bọn họ có thể là bậc cha hiền mẹ từ hoặc con cái ngoan ngoãn, có lẽ bọn họ cũng đã làm rất nhiều chuyện tốt. Mỗi người đều có rất nhiều mặt, hơn nữa cũng đều cảm thấy mình đang làm chuyện chính xác. Sao con có thể đơn giản dùng tốt xấu để phân chia?”
“Nhưng chẳng phải chỉ có người xấu mới bị xuống địa ngục sao?”
“Là người chế ra ác nghiệp sẽ bị nghiệp lực dẫn dắt xuống địa ngục, bản thân ác nghiệp chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ là nó xâu chuỗi ra một nhân quả xấu. Thậm chí có lúc con cho rằng chuyện mình đang làm là đúng, cuối cùng cũng có thể lại trở thành ác nghiệp. Giống như những cô hoạch điểu đó, bọn họ đã làm ra chuyện gì xấu? Chẳng qua là nỗi hận khắc cốt khiến cho bọn họ không thể nào tiêu tan được, cho nên mới muốn ở lại trong địa ngục chờ đợi báo thù.”
Nhan Phi nghịch Dẫn Hồn Linh trong tay, nói thầm thì, “Vậy mấy vị thần nuôi anh cổ đó thì sao? Tại sao bọn họ không ở trong địa ngục?”
Tay Đàn Dương Tử ngừng lại, vừa định mở miệng, một cảm giác nóng rực quái lạ bỗng nhiên nổ tung giữa lồng ngực. Gã kêu rên một tiếng, bút trong tay rơi xuống mặt đất, phải lấy tay ôm chặt lấy ngực mình.
“Sư phụ! Người làm sao vậy!” Nhan Phi vội vã lao tới đỡ lấy sư phụ, mặt đầy lo lắng.
Đàn Dương Tử hít một hơi thật sâu, chờ cho cơn nóng rực kia tan đi. Là gã đã bất cẩn, quên mất trên người mình còn có ấn hỏa cấm nói. Gã xua tay, nói rằng, “Không sao, nhưng đừng nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.”
Nhan Phi ngơ ngác, “Tại sao? Có liên quan với nó sao?”
Đàn Dương Tử lặng lẽ gật đầu.
Nhan Phi thoáng cau mày, vừa mới đầu y vẫn chưa hiểu, nhưng chỉ cần suy nghĩ một lúc đã đoán được vài phần. Nếu như chuyện anh cổ trong cung điện dưới lòng đất thật sự có liên quan tới Thiên Đình, chắc chắn bọn họ sẽ không muốn để người ngoài biết được. Bọn họ nhất định đã làm gì đó với sư phụ, khiến cho sư phụ không có cách nào nói ra chuyện đó.
“Khốn kiếp…” Nhan Phi cắn răng nghiến lợi mắng, “Có phải là tên Bạch Vô Thường đó không? Tên là Tạ Vũ Thành? Con đã nghe La Tân nói, hắn nhìn thấy người và tên Tạ Vũ Thành đó cùng đi đến Hắc Toa Sơn. Hắn đã uy hiếp người đúng không?”
“Thôi, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện đó.” Đàn Dương Tử mắng y. Gã biết Nhan Phi không thể cố chấp với chuyện này như vậy được. Dù sao thì chuyện Nhan Phi trở thành Hồng Vô Thường cũng đã đắc tội không ít người, nếu như còn tiếp tục gây thù hằn, cuộc sống sau này tại Phong Đô sẽ không dễ dàng. Hơn nữa, nếu như làm huyên náo lớn chuyện, chưa biết chừng Nhan Phi còn sẽ bị diệt khẩu.
Yên lặng lan ra giữa hai người họ một hồi, Đàn Dương Tử liền duỗi tay ra nhặt cây bút giữa đất, tay lại bất chợt bị Nhan Phi nắm lấy.
Đàn Dương Tử trừng mắt nhìn y, muốn rút tay về, song Nhan Phi lại vẫn bướng bỉnh nắm lấy không buông.
“Nhan Phi, đừng nghịch!” Đàn Dương Tử nói bằng giọng nghiêm nghị.
Bấy giờ Nhan Phi mới thả tay ra, nhưng sâu thẳm trong mắt y lại tràn ngập một thứ gì đó hơi nguy hiểm, khiến cho Đàn Dương Tử thoáng chốc đã thấy hơi hoảng sợ. Càng ngày gã càng không làm rõ được Nhan Phi đang suy nghĩ gì trong đầu.
Hoặc là nói, có lẽ xưa nay gã đều chưa hề hiểu…
Lại vào đúng lúc này, ánh nến tắt ngóm, một luồng khí lạnh lẽo dần dần bay lên từ dưới đáy khoang thuyền. Đàn Dương Tử quay đầu lại, ghim tầm mắt mình lên xác chết kia.
Thi thể vẫn không hề nhúc nhích.
Nhan Phi nói, “Nó sắp đi ra sao?”
Đàn Dương Tử nói với thi thể, “Thủy lang quân, thức thời đi, ngươi không chạy được nữa đâu, mau chóng đi ra đây.”
Nhưng thi thể kia vẫn cứ bất động, chẳng khác nào một xác chết thực thụ.
Là thứ gì vẫn đang giữ lấy mệnh hồn của Bạch Bình Hiên? Nếu như có thể làm rõ, chặt đứt liên kết cuối cùng này, thi thể đã mục nát thành như vậy, thủy lang quân cũng sẽ không náu mình được nữa.
Nhan Phi nói, “Nếu không thì… để con dùng quan tình pháp thử xem?”
Đàn Dương Tử suy tư một hồi. Tuy bảy phách của Bạch Bình Hiên đã tản đi, mà chưa biết chừng địa hồn vẫn còn. Chỉ cần địa hồn mệnh hồn vẫn còn, vậy thì cảm xúc hẳn vẫn sẽ có, có lẽ sẽ nhìn ra được huyền cơ gì cũng nên. Gã liền gật đầu, nói, “Nếu vậy thì ta và con dùng cộng tình thuật trước, sau đó mới dùng quan tình thuật.” Làm như vậy, gã cũng có thể nhìn thấy những gợn sóng tâm trạng mà Nhan Phi nhìn thấy.
Thế là Đàn Dương Tử nhanh chóng vẽ trận pháp xuống đất, hai người ngồi đối diện nhau trong trận, dùng Trảm Nghiệp Kiếm cắt ra vết máu trong lòng bàn tay. Hai bàn tay úp lại, hai dòng máu giao hòa vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, tinh thần thông suốt giữa hư vô. Nhan Phi nhìn thấy bản thể của Đàn Dương Tử – Khiên Na – xuất hiện trước mặt mình, da xanh tóc trắng, cường hãn nguy hiểm, lại mang theo vẻ thê mỹ khiến Nhan Phi không dời nổi mắt. Lúc này, giữa bảy phách của hai người sinh ra một lực kéo nhè nhẹ, Nhan Phi thuận theo lực kéo này, giang hai tay ra, ôm lấy Khiên Na cũng đang bay về phía y.
Lần trước dùng cộng tình thuật chính là lần ở địa cung trong địa ngục A Tì. Nhưng lần đó cộng tình thuật vẫn chưa hoàn thành, đã vậy còn không phải ký ức gì tốt đẹp cho cam.
Vẻ mặt pha lẫn giữa kinh hoàng, sợ hãi, bi thương và phẫn nộ của sư phụ lúc đó, tới giờ y vẫn còn nhớ rõ rành rành.
Thế nhưng cảm giác giao hòa lần này lại khác hẳn. Bảy phách của Khiên Na trầm trọng mà lành lạnh, chẳng khác nào một vùng đất băng giá đã hứng vô số gió sương, tràn ngập đau thương làm người ngạt thở. Song luồng lạnh băng lâu dài xa xưa này lại không hề khiến Nhan Phi cảm thấy sợ sệt, trái lại, y còn cảm nhận được cảm giác trọn vẹn mong mà không được, cảm giác thư thích khi cửu biệt trùng phùng. Y thấy hết thảy cảm quan của mình đang trùng điệp giao hòa, hai hợp làm một với sư phụ. Y muốn sưởi ấm vùng đất băng giá, muốn dùng hết ấm áp trong mình lấp vào chỗ trống không trọn vẹn đó. Y muốn sư phụ không bao giờ phải cảm thấy cô độc nữa.
Mở mắt ra lần nữa, y đồng thời nhìn thấy cả sư phụ và mình. Cảm giác này kỳ diệu, hơi mê muội, rồi cũng gần gũi sư phụ hơn bao giờ hết.
Đàn Dương Tử dường như cũng hơi kinh ngạc, rồi cũng ân ẩn bất an, cảm xúc này xuyên thấu qua cộng tình giữa bọn họ lan sang người Nhan Phi. Sư phụ cũng cảm nhận được cảm giác toàn vẹn có phần kỳ dị đó.
Cảm xúc như vậy, đã lâu lắm rồi Đàn Dương Tử chưa có được. Kể cả khi Shiva Ma La còn sống, hai trăm năm cuối cùng, bọn họ cũng không hề có được cộng tình hoàn mỹ như vậy.
Hoàn mỹ đến độ gã còn không phải nói ra, chỉ mới nghĩ “có thể bắt đầu rồi”, Nhan Phi đã như thể nghe thấy lời của gã, bắt đầu triển khai quan tình thuật.
Vẫn là ảo giác rớt xuống đột ngột không kịp chuẩn bị, xuyên qua giữa biển đen hư vô cùng những hình thù vặn vẹo, sau đó trước mặt Nhan Phi xuất hiện một cảnh tượng làm y phải kinh hãi.
Vô số những sợi tình huyền đỏ như máu thô to, như dây thừng rối choán kín trời đất, không ngừng mọc ra những cành mới, không nhìn thấy được điểm cuối. Những lối rẽ phân nhánh đều đột ngột mà cứng ngắc, tràn đầy tính công kích, thậm chí còn có những thứ như xước măng rô mọc lên, nhìn lâu sẽ khiến con người ta sinh ra cảm giác xấu như mê muội buồn nôn ngột ngạt.
“Căm hận, căm hận vô tận.” Nhan Phi nghe thấy sư phụ nói trong đầu mình, “Oán khí của hắn quá mạnh, có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn vẫn lưu lại bên trong thi thể.”
“Chờ đã…” Nhan Phi ngồi xổm người xuống, rướn người lại gần, cẩn thận quan sát chính giữa đám tình huyền rối như tơ vò. Y phát hiện giữa đám hỗn loạn đó, có một sợi tình huyền không giống với những sợi khác, màu sắc cũng không phải là màu đỏ tràn ngập phẫn nộ, mà lại là màu hồng nhàn nhạt, nhẹ dịu, xen giữa màu đỏ lòm không quá dễ nhận ra, mà thực sự có tồn tại, đã vậy còn như bóng ma lan ra mỗi một góc của đám tơ vò này.
“Đó là gì?”
Sư phụ lặng lẽ một lúc, rồi nói, “Nỗi nhớ, hắn đang nhớ ai đó.”
“Sư phụ, nếu như có thể làm cho sợi tình huyền này nhiều lên, liệu có thể áp chế những cảm xúc oán hận đó không?”
“Không được!” Đàn Dương Tử lập tức chặn lời, “Tu vi của con còn thấp, không nên chạm vào tình huyền, bằng không chính tình huyền của con cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
“Nhưng mà chúng ta cũng đâu có cách nào khác tiến vào ý thức của hắn…”
Đúng lúc này, thân thể Nhan Phi bỗng dưng cứng đờ lại.
Vừa nãy y đã cảm giác có thứ gì bò lên đùi mình, liền vội vàng dùng lực giậm chân một cái, song chỉ kịp nhìn thấy một thứ gì đó màu đen cắn rách vải trên bắp chân y, rồi đột ngột chui tức khắc vào trong da y. Tốc độ của nó quá nhanh, Nhan Phi thậm chí còn cảm thấy là mình bị hoa mắt.
“Nhan Phi! Mau ra đây!” Giọng Đàn Dương Tử bỗng trở nên dồn dập.
“Đó là thứ gì?”
“Mau ra đây! Chúng ta trúng kế rồi!”
Nhưng đã không kịp nữa rồi, sàn thuyền vốn chỉ là một màu đen kịt đột nhiên lại “cựa quậy”, thì ra dưới sàn không phải là không hề có thứ gì, mà có vô số những con sâu to như con đỉa bất động ngủ đông, ẩn náu trong bóng tối. Chúng nó cùng nhau dâng lên như thủy triều, bò thật nhanh lên hai chân Nhan Phi, khiến cho y không thể nào động đậy nổi. Bấy giờ Nhan Phi đã hoàn toàn hoảng loạn, y cảm thấy không ngừng có thứ gì đó đang chui vào làn da mình từ mọi phương mọi hướng, mặc dù không cảm thấy đau đớn, thế nhưng cảm giác bị xâm lấn quỷ dị này vẫn khiến cho y có nỗi sợ hãi như đang bị nuốt chửng từng chút một. Y dùng lực giậm chân, mà chẳng mấy chốc đám sâu kia đã bò lên đến ngực y, cánh tay y, sau lưng y, cổ của y… Trên người như nặng nề thêm vạn phần, trọng tâm bất ổn, rồi lảo đảo ngã xuống đất. Mà dòng thuỷ triều tạo thành từ những con sâu kia cũng nhấn chìm y ngay trong khoảnh khắc đó…
Cuối cùng y hét lên một tiếng thảm thiết, chỉ là y không nhận rõ được, đó rốt cuộc là tiếng kêu của mình hay là của sư phụ.
Ý thức lúc chìm lúc nổi giữa một mảng hư vô, vừa giật mình, y đã nghe thấy một giọng nói kỳ quái.
Không thể nói rõ là giọng người hay tiếng động vật, thậm chí có khi còn không phải giọng nói, mà chỉ là một ý nghĩ, một tư duy, nhẹ nhàng bao vây lấy ý thức của y.
“Nói cho ta biết, ngươi muốn gì?”
Nhan Phi muốn giãy giụa, muốn chống cự. Sự tồn tại không có hình thể đó liền nói với y, “Chúng ta không phải kẻ thù của ngươi.”
“Ngươi là thủy lang quân!” Nhan Phi hét to lên trong đầu mình.
“Đó là tên bọn họ đặt cho chúng ta. Chúng ta không có tên tuổi, bởi vì chúng ta biến chuyển quá nhanh. Hôm nay là bộ dạng này, ngày mai lại là dáng vẻ khác. Tên không có ý nghĩa gì cả, chúng ta đều là một thể. Giống như cuối cùng ngươi cũng sẽ là một thể với chúng ta.”
“Ta là ta, ta không phải một đống sâu!”
“Chúng ta cũng đâu phải sâu. Giống như ngươi được tạo thành từ vô số vi tử, vậy thì lúc đó “sâu” trong miệng ngươi chẳng phải cũng là một loại vi tử sao. Ngươi cho rằng ngươi là một cá thể bất biến, nhưng đây chỉ là ảo giác mà vi tử trong thân thể ngươi khiến ngươi sản sinh ra mà thôi.”
Nhan Phi hoàn toàn không hiểu được lời của bọn họ, sư phụ từng nói không ai có thể hiểu được cách tư duy của thủy lang quân, xem ra là thực không phải giả.
“Sư phụ ta đâu! Các ngươi đã làm gì sư phụ ta!” Tại sao lại không nghe thấy giọng sư phụ? Cộng tình thuật mất linh rồi sao?
Mà nếu như đã mất linh, tại sao lại vẫn có một cảm giác nôn nóng cùng với trấn tĩnh cố gắng kiềm chế tâm trạng không thuộc về mình cứ luôn bồi hồi trong đầu?
“Ngươi muốn nói người yêu của ngươi sao? Ngươi gọi hắn là sư phụ?” Ý niệm của thủy lang quân dường như đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, “Thứ ngươi muốn chính là hắn?”
Vật này… vậy mà lại có năng lực đọc cảm xúc? Chẳng trách lại có thể ẩn náu trong tình huyền.
“Ta muốn các ngươi thả sư phụ ta ra!” Nhan Phi cả giận nói.
“Không, ngươi không muốn. Bởi vì chúng ta có thể giúp ngươi chiếm được hắn.” Thủy lang quân không có khuôn mặt, song nếu như có, hiện giờ chắc hẳn là đang mỉm cười, “Đối với Hồng Vô Thường các ngươi, tu sửa cảm xúc có thể sẽ rất khó, đối với chúng ta, việc đó lại rất dễ dàng. Nhờ có liên hệ cộng tình kỳ quái giữa các ngươi, hiện tại hắn cũng đã bị chúng ta bắt được, chỉ cần ngươi đáp ứng chúng ta một chuyện, chúng ta sẽ biến hắn thành của ngươi.”
Nhan Phi sững sờ, tựa như không thể tin được mấy con sâu thoạt nhìn cực kỳ yếu kém này lại có thể làm được chuyện mà rất nhiều Hồng Vô Thường cũng không làm được?
“Ngươi không tin chúng ta? Hay là ngươi chưa tin cảm xúc là thứ mạnh tới nhường nào? Chỉ cần sửa đổi đúng chỗ, con người thậm chí còn có thể sản sinh ảo giác, làm ra một vài việc không hợp lệ thường. Chẳng hạn như sư phụ của ngươi, ngươi muốn giao hợp với hắn, chỉ cần rút tình dục huyền của hắn ra, trói những huyền khác lại, hắn sẽ chủ động lao vào lồng ngực ngươi. Không muốn thử xem sao?”
Không hiểu sao giữa lúng túng phẫn nộ còn có một chút xíu động lòng… Nhan Phi bỗng nhiên tỉnh táo lại. Y mở mắt ra, nhìn về phía hư vô đang không ngừng biến ảo, lạnh giọng hỏi, “Làm sao ta biết được hiện tại ngươi có đang nói cùng một lời như vậy với sư phụ ta không?”
“Chúng ta đương nhiên cũng đang trao đổi với hắn, có điều rất khó xác định được thứ hắn muốn, không đơn thuần được như ngươi. Cảm xúc của hắn rất phức tạp, chúng ta không thích.”
Nghe như vậy thì, con thủy lang quân này trông cũng không giống như đang nói láo?
“Ngươi nói cảm xúc của sư phụ ta phức tạp, vậy sao ngươi có thể sửa đổi được?”
“Tuy phức tạp, nhưng chúng ta chỉ cần tìm được đúng một huyền đó là được rồi.”
“Các ngươi cần ta làm gì?”
“Chúng ta muốn bám lên thân thể ngươi.”
Nhan Phi trợn trừng mắt, thấy vừa bực mình vừa buồn cười, “Bám vào trên người ta?! Các ngươi có biết ta là Hồng Vô Thường không?”
“Chúng ta muốn ngươi đưa chúng ta đến thôn Ngư Tảo.”
“Tại sao?”
“Chúng ta đã đáp ứng sẽ báo thù cho người kia. Hơn nữa chúng ta cũng cần nhiều thân thể hơn, như vậy mới có thể phân tán ra ngoài.”
Phân tán ra sẽ không dễ bị bắt… là như vậy sao? Cho nên trên người Khương Dụ mới bám nhiều sâu như vậy?
“Không phải các ngươi đã giết chết rất nhiều người rồi sao?”
“Không có thân thể thích hợp, tìm được thân thể quá khó.”
“Vậy sao các ngươi biết được ta thích hợp?”
“Ngươi là một cái vỏ, ngươi không có mệnh hồn. Hơn nữa thân thể của ngươi cũng vẫn chưa mục nát, cho nên có thể tạm dùng ngươi để sống.”
Y là một cái… vỏ?
Nhan Phi mới lần đầu tiên nghe thấy cách hình dung như vậy…
Mà nếu như đã bám lên người mình rồi, có phải là chúng nó sẽ thả mệnh hồn của Bạch Bình Hiên đáng thương kia ra không?
Ngay khi y đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên, một luồng ý thức sắc bén đến từ Đàn Dương Tử đã xâm nhập vào não y.
“Không được chấp nhận! Bất kể chúng nó có cho con gì đi nữa, cũng không được chấp nhận!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...