Địa Ngục Biến Tướng

Khiên Na nhìn mặt gương trống rỗng, trong lòng ngập đầy mờ mịt vô cùng vô tận.

Nghiệt Kính có thể soi sáng ra mệnh hồn của bất kỳ sinh linh nào trong lục đạo, nếu như không chiếu ra, vậy thì chỉ có một khả năng — người soi gương không có mệnh hồn.

Mà sao có thể như vậy được?

Phàm là sinh linh trong lục đạo, đều sẽ có ba hồn bảy phách. Ba hồn gồm thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn; bảy phách chính là Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, và Xú Phế, là ngũ giác, tri giác khởi tâm động niệm mà thành. Ngoại trừ mệnh hồn không ngừng chuyển thế, hai hồn khác cùng với bảy phách đều sẽ tản đi lúc người chết đi, thiên hồn thăng lên nhập vào với trời cao vũ trụ, hóa thành sương gió mây mưa, địa hồn dung nhập vào mặt đất hậu thổ nuôi dưỡng vạn vật. Bảy phách vốn tồn tại dựa vào thân thể, sau khi thân thể hư hại sẽ càng không thể tìm được.

Thông thường, khi một người được thai nghén, mệnh hồn sẽ đi vào thai nhi đầu tiên, sau đó thai nhi sẽ có nhịp tim. Rồi địa hồn được mệnh hồn dẫn dắt đi vào, anh nhi sẽ có dục vọng, tiếp đó thiên hồn lại được địa hồn dẫn dắt vào, anh nhi liền có linh trí, đầy đủ ba hồn, thân thể thai nhi bắt đầu thành hình, bảy phách mới từ từ được sinh ra.

Nói một cách khác, con người nếu như đã được sinh ra, thì nhất định sẽ phải có mệnh hồn. Thứ duy nhất không có mệnh hồn chính là xác sống, mà xác sống thì không có cả thiên hồn địa hồn, lại bởi vì nhiều nguyên do mà bảy phách không bị tản đi. Nhân loại có linh trí, có tình cảm như Nhan Phi sao có khả năng không có mệnh hồn được?

Hàn Tử Thông đứng lên đầu tiên, nói một câu, “Có phải là bùa chú chưa dán đúng không?”

Thấy Khiên Na đứng bất động, Phạm Chương liền chủ động đi tới tỉ mỉ kiểm tra một lần, “Không có vấn đề gì cả mà?”

Thôi Ngọc ở bên cạnh hỏi, “Có cần đi hỏi Tần Quảng Vương không? Có khi là gương hỏng?”

Hàn Tử Thông suy nghĩ, rồi bảo Tạ Vũ Thành đến chỗ Tần Quảng Vương hỏi một câu. Tạ Vũ Thành chớp mắt đã không thấy bóng.

Trên Nghiệt Kính Đài vẫn hoàn toàn yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng đều dồn ánh mắt kỳ quặc vào người Nhan Phi.

Khiên Na bỗng nhiên đi về phía trước, nói với Nhan Phi, “Ngươi đi xuống trước đi.”

Nhan Phi vừa muốn đi, Hàn Tử Thông kia lại chợt ngăn cản nói, “Chờ đã, chuyện này không phải chuyện nhỏ, vẫn cứ nên chờ tin tức từ Tần Quảng Vương rồi xem sao.”

Trong lòng Khiên Na càng lo âu thêm. Còn Nhan Phi thì trông vừa nghi hoặc vừa mờ mịt, vẻ tự tin trên mặt trước đó đã chẳng còn sót lại chút gì, còn nhìn về phía Khiên Na hơi hoảng sợ.

Khiên Na âm thầm nắm lấy cánh tay y như thể muốn động viên, hai người nhìn nhau, trong con ngươi vàng óng của Khiên Na là vẻ kiên định như biển sâu, tựa như đôi mắt mà rất nhiều năm về trước, Nhan Phi đã bị đánh thoi thóp ngẩng đầu lên nhìn thấy.

Dường như đang nói với y rằng: Không phải sợ, đã có ta ở đây.


Nhan Phi bỗng nhiên an tâm đi không ít, tâm trạng vốn hỗn loạn cũng từ từ trấn định lại.

Không lâu sau, Tạ Vũ Thành trở lại, bẩm báo với hai vị phán quan và Mạnh Bà, “Tần Quảng Vương nói Nghiệt Kính chưa bao giờ xảy ra vấn đề, nếu như chiếu không ra, thì chính là không có.”

Lời này vừa nói ra, tiếng xì xào bàn tán lập tức dâng lên như thủy triều. Một vài Thanh Hồng Hắc Bạch Vô Thường tương đối có thâm niên đã chứng kiến không ít đợt xét tuyển cũng đều hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ.

Quỷ còn chưa trở thành Thanh Hồng Vô Thường, sao có thể không có mệnh hồn được.

Hàn Tử Thông mặt âm trầm, chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Phi. Khiên Na đi về phía trước nửa bước, hơi khom người, chắn trước mặt Nhan Phi, ôm quyền nói rằng, “Đại nhân, chuyện này tất có hiểu lầm gì đó.”

“Không có mệnh hồn thì chỉ có thể là Thanh Hồng Vô Thường, ngươi rốt cuộc là ai?” Hàn Tử Thông không buồn nhìn Khiên Na, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Phi. Đột nhiên, phán quan vung tay áo lên, một cái bút lông khổng lồ xuất hiện trong lòng bàn tay, vạch ra một nét mực vàng. Mực dính lên người Nhan Phi, bỗng nhiên, làn da màu xanh chẳng mấy chốc đã bị da thịt trắng nõn thay thế, vảy cũng tróc ra từng mảng, sừng cũng rớt xuống, tóc trắng biến thành tóc đen, hoa văn cuộn tròn như mạn châu sa hoa lan ra trên trán. Dưới hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào, thanh lân quỷ ban đầu đã biến thành tầm hương quỷ.

Mà Tạ Vũ Thành cũng bật thốt lên, “Quả nhiên! Ngươi căn bản không phải Ương Quyết gì đó.”

Phạm Chương cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Nhan Phi một lúc rồi nói, “Hình như ta đã gặp hắn ở đâu đó.”

Tạ Vũ Thành nhìn chằm chằm vào Khiên Na, cười lạnh nói, “Ngươi quên mất rồi sao, chúng ta đã từng gặp hắn ở địa ngục A Tì.”

Phạm Chương mở to mắt, cũng bất thình lình quay đầu nhìn về phía Khiên Na, “Hắn là của ngươi…”

Nhan Phi nhìn hai cánh tay mất đi màu xanh của mình, biết hiệu lực của biến hình đan đã bị hóa giải trong một chớp mắt. Mà Hàn Tử Thông thì lại vẫn chưa ngừng tay, trong đôi mắt nghiêm nghị của hắn lóe lên một vầng sáng vàng, thiên nhãn đã mở. Tuy tiên nhân đều có thiên nhãn thông, thế nhưng mỗi tiên nhân lại có pháp lực cao thấp khác nhau, năng lực cũng khác nhau, thứ có thể nhìn thấy cũng không giống nhau. Mà đôi mắt của vị Hàn phán quan này thì lại có thể nhìn thấy tất thảy tà ám hoặc vật bám lên người. Trong mắt phán quan, trên khuôn mặt Nhan Phi xuất hiện bóng mờ, mơ hồ có thể thấy một khuôn mặt giống gương mặt tầm hương quỷ này tới mấy phần. Nhưng hắn còn chưa kịp xem rõ ràng, Khiên Na đã bỗng nhiên chắn trước mặt Nhan Phi, nói, “Đại nhân, ngài có còn nhớ, lúc ta tìm về pháp bảo thiên đình, ngài đã từng nói ta có thể xin thiên đình ban thưởng không?”

Hàn Tử Thông không ngờ Khiên Na lại nhắc tới chuyện ấy vào giờ phút này, hắn dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Khiên Na, “Làm càn, lẽ nào người muốn cố tình đưa ra yêu cầu vào lúc này?” Trong giọng nói có lẫn uy hiếp, tựa như đang cảnh cáo Khiên Na.

Mà Khiên Na lại vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào hắn, rồi bỗng nhiên quỳ một gối xuống, gật đầu nhẹ, khiêm cung nói rằng, “Ta chỉ muốn một Hồng Vô Thường mà ta đã chọn.” Gã nói, rồi duỗi ngón tay chỉ vào Nhan Phi, “Chính là y.”

“Ngươi làm càn!” Tạ Vũ Thành bỗng nhiên cả giận nói, “Người này rõ ràng chính là nhân loại! Đã vậy còn là đồ đệ ngươi thu nhận ở nhân gian! Chưa nói đến chuyện hắn phá hoại quy củ lục đạo, tự mình tiến vào địa ngục đạo là nghịch thiên, một nhân loại, đặc biệt là một nhân loại không có mệnh hồn, sao có thể làm Hồng Vô Thường?!”

Trên đài dưới đài đều xôn xao.

Trong số các Thanh Hồng Vô Thường, cũng có vài Thanh Vô Thường biết Khiên Na có một tiểu đồ đệ ở nhân gian, gặp may đúng dịp cứu được từ mười năm trước, chỉ là chưa gặp mặt bao giờ. Thế nhưng tại sao nhân loại lại có thể dùng hình dạng tầm hương quỷ để xuất hiện ở địa ngục?


Khiên Na cũng hừ lạnh, “Tạ Vũ Thành, câu này của ngươi quá kỳ quái. Nếu như y là nhân loại, sao có khả năng xuất hiện được ở địa ngục? Xin hỏi, ngươi đã từng gặp nhân loại nào có thể sống sót ở địa ngục chưa?”

Mà lúc này, vị Thôi phán quan kia lại nhẹ nhàng vuốt hàng ria mép, nghĩ ngợi nói rằng, “Nhân loại tầm thường có thể không sống được, nhưng cũng không phải hoàn toàn chưa từng có tiền lệ như vậy. Khoảng chừng ba trăm năm nhân gian, ba ngàn năm địa ngục trước đây, từng có một người tên Ngô Đạo Huyền(*) được Địa Tạng Vương cảm hoá, bám lên người ma gia quỷ mới vừa chết đi một ngày, tiến vào vào địa ngục, vẽ ra Địa Ngục Biến Tướng Đồ. Chuyện này được ghi chép bên trong Phù Đăng Ký, chỉ là đa số quỷ thần đều không biết mà thôi.”

(*) Ngô Đạo Tử: là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc. Bức bích họa “Địa ngục biến tướng đồ” trong chùa Cảnh Vân tại Trường An diễn lại sự tích “Mục Liên cứu mẹ” của đạo Phật kín 10 mặt tường lớn. Những hình quỷ quái yêu ma ở địa ngục sống động tới mức khi xem tranh, người ta có cảm giác sởn gai ốc như yêu ma sắp bước xuống. Bức tranh “Địa ngục biến tướng đồ” vẽ xong, dân trong kinh thành đến xem, đều sợ phải xuống địa ngục chịu tội, nên dốc tâm làm việc thiện; có những người đồ tể và chài lưới bỏ nghề sang làm nghề khác

Cho dù là Quỷ sai hay là các Mạnh nương tử cũng đều đang nhỏ giọng bàn tán, đổ dồn ánh mắt kinh ngạc lên người Nhan Phi và Khiên Na.

“Người cũng có thể bám lên quỷ thân?”

“Vậy bám lên thế nào? Chẳng phải người nặng hơn quỷ sao?”

“Người tại sao lại dám tiến vào địa ngục chứ? Địa tiên như chúng ta còn không muốn đi…”

“Quả thực là muốn chết…”

“Lẽ nào tầm hương quỷ kia thật sự là đồ đệ của Khiên Na? Sao hắn có thể bắt đồ đệ làm Hồng Vô Thường của mình cơ chứ? Đúng là không biết xấu hổ!”

“Phải đấy! Không phải là đồ đệ đã bị hắn làm rồi chứ?”

“Nghe nói Hồng Vô Thường trước kia của Khiên Na này ghét bỏ hắn, tình nguyện cùng Ba Tuần tạo phản cũng không muốn ở bên hắn.”

“Không phải là bất lực trên giường đấy chứ ha ha ha ha…”

“Nếu không thì sẽ là quá biến thái trên giường…”

“Ngươi nói xem liệu hắn và đồ đệ hắn có…”

“Trời ạ! Buồn nôn thật!!!”


Những suy đoán khó nghe ập tới từ bốn phương tám hướng, như ngàn vạn thanh kiếm sắc đâm thẳng về phía Khiên Na và Nhan Phi đứng chính giữa. Tai Khiên Na nhạy hơn Nhan Phi, nghe được rõ ràng rất nhiều câu nói. Biết rõ ràng rằng những câu nói này là không đáng để ý nhất, đều là lời nói nhăng cuội không có chút ý nghĩa nào, thế nhưng gã vẫn cảm thấy lòng mình bị đâm cho đau nhói.

Mà khoảnh khắc mình đáp ứng Nhan Phi, chẳng phải đã chuẩn bị cho chuyện này rồi sao?

Khuôn mặt gã vô cảm, phảng phất như những lời nói sắc bén đó không thể nào đâm thủng được lớp vỏ cứng rắn trên người, không thể tạo ra bất cứ thương tổn gì cho mình.

Nhưng Nhan Phi lại không nghe nổi nữa. Y đột nhiên xoay người, nhìn tất cả dự bị và quỷ sai có mặt tại đây, rồi cao giọng nói, “Không sai, ta là một nhân loại, hơn nữa ta cũng là đồ đệ của Khiên Na. Tên ta không phải Ương Quyết, tên ta là Nhan Phi, Đàn Dương Tử sư phụ ta cũng chính là Khiên Na Ma La trong miệng các ngươi.”

Tiếng xôn xao lại càng lên cao. Tất cả mọi người đều không ngờ rằng y lại có thể thản nhiên thừa nhận tất cả như vậy.

“Lớn mật ngông cuồng! Một nhân loại nho nhỏ ngươi, sao dám giả mạo ác quỷ tự tiện xông vào Phong Đô! Hành vi nhiễu loạn lục đạo như vậy, ngươi biết là tội trạng thế nào không!”

“Quỷ nếu như có thể dùng nhân thân hành tẩu ở nhân gian, vậy thì xin hỏi, tại sao ta không thể dùng quỷ thân hành tẩu ở địa ngục? Chủ nhân của bộ thân thể này đã chết, ba hồn bảy vía đã tan đi, ta thứ nhất là không đoạt xác, thứ hai là không làm ác ở địa ngục, ngược lại lúc ở địa ngục A Tì, ta còn giúp đỡ thiên đình các ngươi tìm về thánh vật hoa Bát Đàm Ma.” Nhan Phi có ẩn ý, liếc mắt về phía Tạ Vũ Thành như đang uy hiếp.

Ánh mắt Tạ Vũ Thành lạnh lẽo âm trầm, nụ cười luôn ẩn hiện trên mặt đã không thấy bóng dáng đâu, mà trông còn u ám hơn Phạm Chương mấy phần.

Hàn Tử Thông cả giận nói, “Ngươi còn dám nguỵ biện! Một nhân loại giả mạo thân phận tham gia xét tuyển Hồng Vô Thường là tội gì! Khiên Na Ma La, ngươi giúp hắn che giấu thân phận, thân là giám khảo lại mưu lợi riêng, làm rối loạn kỉ cương, ngươi phạm phải tội gì!”

Nhan Phi quay mặt về phía Hàn Tử Thông đang ngùn ngụt lửa giận, chỉ cảm thấy trên người đau nhói, tựa như có thật nhiều cây kim nhỏ nhắn như lông trâu đâm về phía mình, nhưng mặt y vẫn không hề lộ ra vẻ sợ hãi, trái lại còn đi vài bước tới trước mặt Hàn Tử Thông, tới bên người Khiên Na, ánh mắt sáng ngời đối lập với cặp mắt đang long sòng sọc của phán quan, “Xin hỏi Hàn phán quan, trong luật lệ của Phong Đô và quy tắc xét tuyển Thanh Hồng Vô Thường, có điều nào nói rằng, Thanh Hồng Vô Thường chỉ có thể là quỷ, không thể là người không?”

Y vừa hỏi ra câu này, lập tức đã khiến Hàn Tử Thông nghẹn lời.

Xưa nay, tuyển chọn Thanh Hồng Vô Thường từ ác quỷ đã trở thành thông lệ, tuy trước đây, trong quy tắc xét tuyển có liệt ra rất nhiều điều lệ, mà từ lâu đã chẳng có ai buồn đi đọc. Trên thực tế, luật lệ Phong Đô quá rườm rà, gần như sẽ không có địa tiên nào bỏ thời gian đi xem, làm việc hầu hết đều chỉ dựa theo thông lệ, hoặc là nghe lệnh cấp trên, người thực sự tuân theo điều lệ nghiêm ngặt để làm việc thì lác đác không có mấy.

Không chỉ là ở Phong Đô, đây cũng là quy tắc mà chúng tiên đảm nhiệm chức vụ trong mỗi ty mỗi bộ của Thiên Đình đều ngầm hiểu với nhau.

“Thanh Hồng Vô Thường đương nhiên chỉ có thể là ác quỷ! Xưa nay chưa từng có tiền lệ con người làm Thanh Hồng Vô Thường!”

“Mọi việc luôn có lần đầu tiên. Nếu như ta có thể qua lại giữa địa ngục và nhân gian như những con quỷ khác, nếu như ta có thể thành thạo sử dụng phép thuật của Thanh Hồng Vô Thường, vậy thì cho dù ta có là nhân loại đi nữa, tại sao ta lại không thể làm Hồng Vô Thường?” Nhan Phi bướng bỉnh truy hỏi, làm cho Hàn Tử Thông kia hiển nhiên đã động chân khí.

“Ngươi ngậm miệng vào!!!” Giọng Hàn Tử Thông bỗng nhiên được rót thêm tiên lực, ngay sau đó, một luồng tiên lực bàng bạc càn quét ra bốn phía, một vài quỷ sai cũng không đứng thẳng nổi, Nhan Phi cũng bị hắn đẩy cho phải lui về sau mấy bước, đi đứng lảo đảo.

Khiên Na cũng chậm rãi đứng lên, nói với Hàn Tử Thông, “Dù y là đồ đệ của ta, thế nhưng chủ khảo của vòng thí luyện đầu tiên là ngài tự giám thị, vòng thứ hai, mọi người cũng đều tận mắt chứng kiến y hoàn thành nhiệm vụ, ta chưa bao giờ có hành vi làm rối loạn kỉ cương. Tư chất của Nhan Phi vượt trội hơn rất nhiều Thanh Hồng Vô Thường, ta không nhận ra có lý do gì để không cho phép y làm Hồng Vô Thường.”

Lúc này, Thôi phán quan luôn luôn thiết diện vô tư của Âm Luật ty lại vung tay áo, trên bầu trời bỗng xuất hiện một quyển trục thật dài, mặt trên dùng chữ Thiên Đình màu vàng viết kín các luật lệ chính của Phong Đô. Hắn hắng giọng, nói với Hàn Tử Thông rằng, “Điều thứ năm trong điều lệ xét tuyển Thanh Hồng Vô Thường, vốn nói rằng ứng cử viên trở thành Thanh Hồng Vô Thường có thể được tuyển chọn từ bất cứ đạo nào trong số năm đạo bên cạnh thiên đạo. Cho nên lời hắn nói cũng không sai, dựa theo luật lệ, con người đúng là có thể làm Hồng Vô Thường. Chỉ là mấy kiếp gần đây, bởi vì năng lực sinh tồn của chúng sinh địa ngục đạo mạnh hơn, thích hợp với công việc của Thanh Hồng Vô Thường hơn, cho nên mới biến thành chủ yếu chỉ xét tuyển bên trong địa ngục đạo, tới bây giờ đã thành thông lệ mà thôi.” Thôi phán quan nói xong lại chuyển đề tài, “Có điều, thông lệ cũng chỉ là một loại thói quen. Nếu như muốn công bằng thì cứ nhìn vào điều lệ. Nhân loại này nếu thật sự có thể thông qua tất cả các vòng thí luyện, như vậy thì cũng không phải không thể cho hắn làm Hồng Vô Thường.”


Hàn Tử Thông làm thế nào cũng không ngờ tới, Thôi phán quan luôn luôn cứng nhắc không biết biến báo, vào giờ khắc này lại đứng về phe khác, lập tức không có chỗ để trút giận.

Đã thế, Đan Chúc, Nam Đạt và mấy con quỷ từng được Nhan Phi trợ giúp, bao gồm cự linh quỷ kia cũng đều ồn ào dưới đài, nói gì mà thực lực của Nhan Phi tốt nhất trong số bọn họ, mạnh hơn đại đa số quỷ.

Hàn Tử Thông phẫn nộ nói, “Dù vậy đi nữa, không có mệnh hồn, hắn định làm Hồng Vô Thường như thế nào?!”

Sau một khoảng yên lặng, Khiên Na nói rằng, “Y có thể dùng Độ Ách Tán và Dẫn Hồn Linh của Shiva Ma La.”

“Hừ, cho nên ngươi đã sớm dạy cho hắn sử dụng Độ Ách Tán và Dẫn Hồn Linh ở nhân gian đúng không?” Tạ Vũ Thành tiến lên một bước, nói với Hàn Tử Thông, “Tự ý để một nhân loại vẫn chưa là Hồng Vô Thường sử dụng pháp bảo của Hồng Vô Thường, đây có phải là làm trái quy định không?”

Khiên Na cũng đối chọi gay gắt, đáp, “Độ Ách Tán và Dẫn Hồn Linh được làm từ mệnh hồn của Hồng Vô Thường. Shiva Ma La là Hồng Vô Thường của ta, cũng là bạn đời của ta. Ta nghĩ, ta có quyền xử lý di vật của hắn chứ?”

“Nhưng ngươi tự ý truyền thụ pháp thuật cho hắn, thì nên giải thích thế nào?”

“Đó là lỗi của ta, không liên quan gì tới y.” Khiên Na lạnh nhạt nói, “Là ta ép y học, nếu muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt một mình ta.”

“Ngươi!”

“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Tai ta cũng thấy đau.” Bỗng nhiên, một giọng nói nhu mì dịu dàng xen vào, khiến mọi người đều yên lặng đi.

Mạnh Bà chậm rãi đứng lên, dải lụa màu xanh khổng tước phất phơ phía sau, nàng chậm rãi đi tới giữa Khiên Na và Tạ Vũ Thành, mắt lại nhìn vào Nhan Phi, khẽ mỉm cười.

“Nếu như trong điều lệ vốn viết rằng Thanh Hồng Vô Thường có thể được tuyển chọn từ bất kỳ đạo nào trong ngũ đạo, vậy thì bao nhiêu năm như vậy chúng ta chỉ tuyển quỷ tới làm, liệu có phải quá kỳ thị các đạo khác không? Ta thấy, chi bằng cứ để hắn thử xem sao, không phải vẫn còn có một vòng thí luyện chưa qua sao?” Nàng liền chuyển hướng sang Hàn Tử Thông, cười tủm tỉm lấy từ trong tay áo ra một miếng khăn lụa, dịu dàng lau thái dương cho vị phán quan đang mặt mày giận dữ kia, Hàn Tử Thông cả kinh, vội vàng dùng hai tay nhận lấy khăn lụa, nói liên miệng, “Tiểu tiên không dám”.

“Xem Hàn phán quan đã giận thế nào rồi kìa. Nếu thiên đình nợ Khiên Na Ma La ban thưởng, sao không thoả mãn ý của hắn đi.” Giọng nói của nàng rõ ràng không hề lớn, cũng là ngữ điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không dám phản bác, “Nếu nhân loại này qua được cửa ải cuối cùng, thì đưa đồ của Shiva Ma La gì đó cho hắn dùng. Nếu như hắn thua, thì sẽ mất mạng. Không có mệnh hồn, hắn sẽ không chuyển thế được, không phải sao?”

Câu nói cuối cùng khiến cho Khiên Na đổ mồ hôi lạnh khắp cả người.

Vòng thí luyện thứ ba là do Hàn phán quan quyết định… Làm loạn tới nông nỗi này, hắn tất sẽ không bỏ qua cho Nhan Phi, chưa biết chừng những dự bị khác cũng sẽ xui xẻo lây. truyện teen hay

Trái lại là sắc mặt của Hàn Tử Thông dường như rốt cuộc cũng dịu đi, sát ý chợt lóe lên trong mắt. Còn Nhan Phi lại chẳng hề có vẻ sợ sệt, trái lại còn hớn hở, phụ họa nói, “Được! Ta chấp nhận!”

Mạnh Bà nghiêng đầu nhìn về phía y, “Không có kiếp sau, ngươi không sợ sao?”

Nhan Phi liền nhìn vào Khiên Na, cười nhẹ, trong nụ cười lại có vẻ quyết tuyệt, “Không có kiếp sau, chết sạch sành sanh, không cần lo phải xuống địa ngục, cũng đâu tệ lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui