Phong Đô, đường Đại Đông phủ Vô Thường.
Từng toà nhà diễm lệ mà quỷ quyệt vểnh những mái ngói cong vút, trầm lặng ngắm nhìn ánh sáng màu lam đậm tràn ngập bầu trời vĩnh hằng âm u. Mái hiên hai bên đường rũ xuống từng chuỗi đèn lồng có hình dạng như quả táo đỏ, chậm rãi đung đưa theo làn gió thấm đẫm hương thơm từ mạn châu sa hoa.
Một toà tửu lâu rất khác biệt, rất hoa mỹ nằm ở cuối đường, trước nhà là hai cây phong, lúc nào cũng lất phất cơn mưa lá phong đỏ như máu. Hương rượu tanh ngọt lẳng lặng lên men trong không khí, ai ngửi lâu đều sẽ say chìm vào đó. Giữa những hành lang rường cột chạm trổ là không ít địa tiên đang tấp nập qua lại, bá vai bá cổ nhau vui cười nô đùa, bước chân phù phiếm người đầy mùi rượu. Thi thoảng cũng có một hai Mạnh nương tử tướng mạo nghiên lệ kiều mị vội vàng đi tới, các nàng là những nữ địa tiên hiếm thấy ở địa phủ, đều là đệ tử của nữ thần lãng quên Mạnh Bà, phụ trách trông coi cầu Nại Hà.
Toà tửu lâu Mạnh gia này chính là cửa hiệu Mạnh Bà mở tại Phong Đô, mỗi phủ đều có một chi nhánh. Người người đều biết canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên mất kiếp trước kiếp này, lại không biết rằng rượu Mạnh Bà mới là thứ tuyệt nhất, trên trời dưới đất từ thần tiên đến ác quỷ, không có một ai uống rượu của nàng mà không nghiện. Ngay cả những thượng thần ở Thiện Kiến thành(*), Dao Trì tiên cảnh trên Ly Hận Thiên đã uống quen tiên tương ngọc nhưỡng, đến ngày lễ ngày tết cũng hầu như sẽ đều phái người tới phủ mang lên hơn trăm vò rượu Mạnh Bà để mời khách. Thậm chí còn có lời đồn đại, đến ngay cả Ngọc Hư Thiên Đế của Tử Vi cung được nếm thử xong cũng ngợi khen không dứt miệng.
(*) Thiện Kiến thành: là trung tâm của Đao Lợi thiên, nằm trên đỉnh núi Tu Di, nơi ở vua Đế Thích.
Khiên Na lặng lẽ đạp lên tầng thảm mềm mại lát từ lá phong đỏ tiến vào tửu lâu, trong những Hắc Bạch Vô Thường đi ngang qua ven đường, có không ít kẻ đã quăng ánh mắt kỳ dị về phía gã. Gã cũng coi như một nhân vật hay được bàn tán trong số các Thanh Vô Thường. Không nói tới chuyện ba trăm năm trước lập được chiến công hiển hách, bao năm như vậy đều ỷ vào chút công lao này mà nhận được không ít đặc quyền, còn dạy một loài người trên nhân gian phép thuật Hồng Vô Thường, lần này còn tìm về hai đóa bảo hoa bị mất trộm hộ thiên đình, danh tiếng thậm chí còn vượt qua đa số Hắc Bạch Vô Thường.
Chỉ có điều, vị công thần vốn nên quan lộ rộng mở, giờ khắc này lại đang mặt không đổi sắc đi xuyên qua đám đông, trực tiếp lên tới lầu hai, tiến vào một gian phòng trang nhã cạnh cửa sổ được ngăn ra bởi một bức bình phong.
Bên trong gian phòng trang nhã, chỉ có một người áo trắng đang ngồi, vừa phe phẩy lông vũ, vừa ung dung thong thả nhâm nhi dịch rượu màu trắng sữa trong chén. Khiên Na cũng không nói gì, cứ thế vắt chân ngồi vào một bên bàn đối diện, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ Thành.
Tạ Vũ Thành lại vẫn cứ nhìn ra bầu trời tối tăm giăng đầy mây nặng, mái nhà liên miên, còn có biển mạn châu sa hoa vô tận xa xa bên ngoài cửa sổ, “Vì sao Phong Đô và Dạ Ma Thiên của chúng ta vĩnh viễn không có được ánh sáng? Rõ ràng cũng là một trong chư thiên.”
Khiên Na lại không có tâm tư nói linh tinh với hắn, “Giải nguyền rủa được chưa?”
Tạ Vũ Thành cười khẽ một tiếng, liếc mắt nhìn gã, móc từ trong tay áo ra sợi tóc hư huyễn như thể một làn khói, nhẹ nhàng khép lại trong lòng bàn tay, nhắm hai mắt lại đọc chú văn. Từ khe hở giữa những ngón tay hắn lộ ra vài tia sáng màu trắng, tới lúc mở bàn tay ra, sợi tóc đã biến mất.
“Được rồi, yên tâm đi.” Tạ Vũ Thành cười vô cùng hiền lành, rót đầy chén rượu, đưa cho Khiên Na.
Khiên Na đứng dậy muốn đi, nhưng thân thể còn chưa động, vai đã bị cọng lông vũ kia đè lại, đau nhói.
“Cùng ta uống vài chén rồi hẵng đi.” Tạ Vũ Thành nhìn vào mắt gã nói.
Khiên Na khẽ cau mày, nhưng vẫn ngồi xuống, cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch. Dịch rượu mang theo hương hoa bỉ ngạn trượt theo đầu lưỡi trượt xuống, vị cay chảy vào bụng, thiêu đốt lên một mảng nhiệt khí.
“Ngươi hận ta?” Tạ Vũ Thành hỏi gã.
Khiên Na liếc mắt nhìn hắn, “Không có ngươi, Phong Đô cũng sẽ không cho ta gặp y nữa. Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ.”
Tạ Vũ Thành cúi đầu nở nụ cười, nụ cười luôn mang theo vài phần phong lưu giảo hoạt, giờ khắc này lại có vẻ hơi mất mát, “Ngươi nói đúng, chúng ta chẳng qua cũng đều chỉ là những quân cờ nho nhỏ. Rất nhiều chuyện đều chỉ có thể nước chảy bèo trôi, thân bất do kỷ.”
“Thân bất do kỷ?” Khiên Na cười lạnh, “Chỉ là mượn cớ. Đẩy sai lầm lên kẻ mạnh hơn, coi mình chẳng qua chỉ là người thi hành. Nhưng trên thực tế thì sao, vẫn đều chỉ là đồng lõa thôi.”
“Hừ, ngươi nói nghe cũng có đạo đức đấy. Nếu như ngươi thật sự có cốt khí như vậy, tại sao bây giờ vẫn còn đang ở Phong Đô? Tại sao không học theo Ba Tuần kia khởi nghĩa đi? Tại sao lúc trước không rời đi cùng Shiva?”
Khiên Na không đáp lại được.
Ba trăm năm qua, không chỉ một lần gã từng nghĩ tới, nếu như hồi đó mình lựa chọn rời đi cùng Shiva, mà không phải mặc cho hắn rời đi như vậy, liệu có khi nào Shiva sẽ không chìm đắm quá sâu như vậy không, có thể nào sẽ không phải chết không?
Tạ Vũ Thành nói đúng. Trước đây sao mình lại chưa từng khiếp đảm, sao lại chưa từng vì oán hận mà ích kỷ? Shiva từ bỏ gã, mà gã cũng từ bỏ Shiva.
“Thiên này, quá cao cũng quá nặng nề. Thiên nhân chưởng quản mấy trăm kiếp của lục đạo, bọn họ phúc phận thâm hậu, vạn vật đều nằm trong sự khống chế giám thị của bọn họ. Ngươi ta chẳng qua cũng chỉ là giun dế, tùy tùy tiện tiện là có thể bị đạp chết, tự vệ thôi đã rất khó, ngươi vậy mà còn mưu toan châu chấu đá xe, làm vài chuyện ngu xuẩn vô ích. Lần này ngươi ngăn cản Khố Mã, bọn họ vẫn còn có trăm nghìn nanh vuốt khác nguyện ý thay bọn họ làm việc để đổi lấy thứ tốt, làm vậy có ích lợi gì đâu? Chọc giận tới cấp trên, bọn họ có thể làm ngươi biến mất bất cứ lúc nào, đến lúc đó, không một ai sẽ nhớ rằng ngươi từng tồn tại, tất cả những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa.”
Khiên Na im lặng không nói gì. Gã không nói ra được những đạo lý lớn như vậy, cũng không muốn nói cái gì mà giám hộ nhân loại vốn là chức trách của vô thường bọn họ. Gã chỉ cảm thấy, làm như vậy là không đúng.
Cho dù đám nhân loại kia có đáng chết hay không đi nữa, cũng không nên bị một đám thần linh vì tư lợi của mình giết chết. Nhân đạo có phép tắc của nhân đạo, thiện báo ác báo đều là do bọn họ tự lựa chọn, không có quan hệ với bất cứ đạo nào khác. Bởi vì có vinh quang và quyền lực vô thượng, cho nên chuyện gì cũng muốn can thiệp vào, cuối cùng sẽ chỉ dẫn tới hỗn loạn.
Trong vòng một kiếp gần đây, tác phong làm việc của thiên đạo đã càng ngày càng thô bạo, thường xuyên nhúng tay vào chuyện của năm đạo còn lại. Thời kỳ tiền triều của nhân đạo vốn đang giàu có cường thịnh, Thượng Đế nghe nói con người ham muốn hưởng lạc quên mất lễ nghĩa liêm sỉ nên đã hết sức tức giận, phái Hạn Bạt xuống gây nên một trận hạn hán, làm cho dân chúng lầm than, phải đổi con cho nhau để ăn. Nghe nói có hai vị Tu La Vương của Tu La đạo hết sức bất mãn với việc này, nghị luận trước mặt mọi người, thiên đình bèn lợi dụng tội danh nghịch thiên phạm thượng phái Đao Lợi Thiên chủ Đế Thích xuống thảo phạt hai vị Tu La vương, không ít tu la đã bị lửa thiên đình thiêu chết, cuối cùng cũng chỉ để nhắc nhở mọi người nói chuyện cẩn thận. Từ đó về sau, lục đạo lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cũng không còn bất cứ nhân tiên quỷ súc nào dám bất kính với thiên đạo nữa, từng người đều nghiêm cẩn tuân theo “giáo huấn” của thiên đình.
Khiên Na cảm thấy làm như vậy không đúng. Mỗi đạo đều có cách sống riêng của mỗi đạo, dựa vào điều gì mà có thể yêu cầu chúng sinh các đạo đều phải sống dựa theo ý nguyện của thần tiên? Coi như kiếp trước bọn họ tích đức làm việc thiện tích lũy được phúc báo thâm hậu đi, lẽ nào điều này có thể chứng tỏ rằng kiếp này những thần tiên đó sẽ luôn đúng?
Quyền lực vô thượng có thể khiến cho linh hồn tinh khiết nhất hư hỏng sa đọa. Đây là lời Ba Tuần đã nói. Tuy Khiên Na căm hận Ba Tuần, mà cũng không thể không thừa nhận lời hắn nói là đúng.
Thấy Khiên Na vẫn mặt không cảm xúc, trông như không hề bị lay động, Tạ Vũ Thành liền thở dài, “Thế nào cũng được, giờ ngươi trở về là tốt rồi. Hai ngày nữa Hàn phán quan có lẽ sẽ gọi ngươi tới. Chắc ngươi vẫn chưa biết, Đạt Tát Ma La cũng đã làm phản, trên đường áp giải Khố Mã Ma La hắn đã cướp phạm nhân đi, bây giờ vẫn chưa rõ tung tích. Hiện giờ, không thể không bắt đầu thẩm định, tuyển thêm vài Thanh Hồng Vô Thường lấp vào chỗ trống.”
Mí mắt Khiên Na hơi run lên một cái, không rõ trong lòng mình là tư vị thế nào.
Xem ra La Tân quả nhiên đã truyền lời lại. Mà Đạt Tát Ma La thì còn dũng cảm hơn so với mình của trước kia.
“Vậy à.” Khiên Na chỉ đáp qua loa hai chữ.
Tạ Vũ Thành phe phẩy lông vũ, tiếp tục nói, “Trong số Hồng Vô Thường được tuyển ra lần này, ngươi đương nhiên cũng sẽ phải chọn một. Hàn phán quan nói, không thể tiếp tục để ngươi tùy hứng nữa.”
Khiên Na cười nhạo một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.
“Mấy ngày gần đây, ngươi cứ ở lại địa ngục đi, tạm thời đừng tới nhân gian. Biện Lương và Tương Dương sẽ tạm thời phái Thanh Hồng Vô Thường đi phụ trách. Đợi đến khi tuyển được Hồng Vô Thường mới rồi tính.”
“…”
Tạ Vũ Thành thấy gã vẫn banh mặt, liền nở nụ cười ngả ngớn, “Được rồi, đừng giận nữa. Lần này coi như ta có lỗi với ngươi, nợ ngươi một lần.”
Mà Khiên Na lại chỉ cảm thấy phẫn nộ. Trong mắt địa tiên này, tình cảm của gã dành cho Nhan Phi cũng chỉ là lưu luyến như nuôi một con vật thôi hay sao?
“Không cần. Ngươi là tiên, ta là quỷ, trước nay cũng không nhìn thấy có chỗ nào ngươi cảm thấy nợ ta.” Khiên Na nói, đứng lên bỏ đi.
…………………………
Liên tục vài ngày, Khiên Na như thể khai trai, ngày ngày đều uống rượu.
Phong Đô tuy triệu hồi gã về, song cũng không hề sai phái nhiệm vụ mới cho gã. Thời gian dài như vậy mới được một lần rảnh rỗi, lại không muốn nghĩ những chuyện có có không không đó, chẳng thể làm gì khác hơn là uống rượu. Chuốc cho mình say, rồi sẽ không thường xuyên nghĩ đến Nhan Phi nữa.
Nhan Phi liệu có hận mình không? Liệu có khóc không?
Không hiểu sao lại nhớ tới lần đầu tiên mình rời khỏi Nhan Phi quá một tháng, Nhan Phi bực bội cáu kỉnh với mình. Khi đó mình còn làm ầm không hiểu thằng nhóc này có chuyện gì để phải cáu kỉnh.
Giờ ngồi hồi tưởng lại, chỉ e là nó đã cảm thấy bị mình bỏ rơi, rồi sợ sệt.
Khiên Na cười khổ, dựa vào tảng đá Tam Sinh khổng lồ bên bờ sông Vong Xuyên, ngửa đầu một cái rót nửa bình rượu Mạnh Bà vào bụng. Dịch rượu tràn ra khỏi khóe môi của gã, trượt xuống cổ và xương quai xanh, rớt xuống giữa những bông mạn châu sa hoa thê mỹ tuyệt luân bên người. Xa xa trên con đường Hoàng Tuyền quanh co uốn lượn, Hắc Bạch Vô Thường đang đi tới đi lui, vội vàng câu những mệnh hồn rời khỏi nhân gian, xa hơn là Vọng Hương Đài đang lẳng lặng đứng đó, không nghe thấy tiếng khóc nỉ non đau khổ phát ra từ bên trong, mà chỉ còn lại một bức tranh tĩnh mịch.
“Rượu của nô gia không phải để uống như vậy.” Đột nhiên, một giọng nói mềm nhẹ vang tới bên tai, trầm thấp mà uyển chuyển, mị khí tận xương.
Khiên Na sững sờ, ngồi thẳng người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy bên trên đá Tam Sinh là một nữ tử thướt tha sính đình đang đứng thẳng. Trên người nàng là một bộ nhu quần hai vạt tay áo rộng, làm từ tơ lụa đỏ tím, dải lụa màu xanh khổng tước đón gió tung bay, vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần. Nhưng điều kỳ dị lại là khuôn mặt nàng. Nửa trái khuôn mặt là quyến rũ yêu diễm, làn da trắng nõn ửng hồng, con ngươi trong veo tựa làn thu thủy. Nửa phải khuôn mặt lại là của một bà lão đã gần đất xa trời, da thịt chảy xệ, con ngươi vẩn đục trắng ởn. Mái tóc của nàng cũng là nửa này đen tuyền dày mượt, mà nửa kia lại trắng như tuyết, quấn thành một búi tóc qua loa.
Đây chính là vị nữ thần cao quý nổi tiếng khắp Phong Đô, Mạnh Bà.
Khiên Na vội vã muốn đứng dậy, mà gã còn chưa kịp cử động, vị nữ thần lãng quên kia đã nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh gã, bàn tay phải sơn móng tay mà lại khô gầy trải đầy những nếp nhăn ấn lên bờ vai gã, “Không cần giữ lễ tiết, ta chỉ tới hái hoa cất rượu, tình cờ nhìn thấy ngươi mà thôi. Hình như rất lâu trước đây ta đã từng gặp ngươi.”
Khiên Na cúi đầu nói, “Ta tên Khiên Na Ma La.”
“Khiên Na Ma La… Quả thực rất quen tai. Ài… Ta đã lớn tuổi, toàn không nhớ được tên người, ngươi cũng đừng giận ta.”
Rõ ràng là nữ thần có thể sống trên Ly Hận Thiên, lại cố tình cam tâm ở ẩn bên trong Phong Đô, chế biến canh vong tình cho mọi mệnh hồn, ngày thường luôn xử sự ôn hòa quyến rũ, hơn nữa tướng mạo quỷ mĩ dung hợp từ nửa khuôn mặt cực đẹp cùng nửa khuôn mặt già cả đều khiến Khiên Na không khỏi sinh ra lòng kính nể với Mạnh Bà.
Thấy Khiên Na không nói lời nào, Mạnh Bà liền khẽ cười, “Ngươi không thích nói chuyện.”
“…”
“Tại sao lại phải mượn rượu tiêu sầu?”
“… Có chuyện không nghĩ ra được.”
“Chuyện gì? Nói ta nghe thử?”
Khiên Na ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không lường được của Mạnh Bà.
“Cõi đời này, hết thảy mệnh hồn trước lúc tái thế sẽ đều phải uống canh Mạnh Bà, mất đi tất cả ký ức, không thì sẽ không thể nào qua được cầu Nại Hà, không có ngoại lệ, phải vậy thật không?”
“Không sai.”
“Vậy thì… có thứ nào đó giải được canh Mạnh Bà không?”
Mạnh Bà sững sờ, hơi nghiêng đầu, “Tại sao ngươi lại hỏi chuyện này?”
“Chỉ là hiếu kỳ.” Khiên Na vốn muốn nói ra chuyện Khố Mã Ma La, thế nhưng một khắc trước khi há miệng, bỗng nhiên có một dòng nhiệt khí chặn lại cổ họng gã. Gã biết là ấn hỏa cấm nói của hoa Bát Đàm Ma đang cảnh cáo mình.
Mạnh Bà sóng mắt lưu chuyển, tựa như ngay lập tức đã nhìn ra được đây là lời nói dối. Nhưng nàng cũng không có ý định vạch trần, chỉ dùng bàn tay trái trắng nõn thon dài vuốt tóc mai mình, nói rằng, “Có, là có.”
Khiên Na vội hỏi, “Là thứ gì?”
“Ta từng cất một vò rượu chấp niệm, uống một ngụm có thể chiếm được ký ức kiếp trước, hai ngụm có thể chiếm được ký ức ba kiếp trước, ba ngụm sẽ là mười kiếp trước, bốn ngụm… có thể chiếm được ký ức của vô số kiếp, mà trong vòng một canh giờ sau khi uống xuống sẽ hồn phi phách tán vì phải nhận lấy quá nhiều ký ức.” Mạnh Bà nói sâu xa, “Toàn lục đạo, chỉ có đúng một vò này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...