"Xem ra cánh cửa này không mở ra được nữa, nếu như muốn đến nhà kính trồng hoa, chúng ta chỉ có thể đi về phía trước." Nữ nhân viên công vụ nhanh chóng nói: "Thời hạn mười phút, đi nhanh lên thôi."
Ba người tăng tốc độ, nhanh chóng chạy qua hành lang hoa lệ.
Nhiệm vụ của Tháp Đen đến quá đột ngột, còn cho ra giới hạn thời gian rất hạn chế.
Mười phút là một con số rất vi diệu, không ai có thể nói rốt cuộc là ngắn hay dài.
Bởi vì họ không biết [Nhà kính trồng hoa] đến cùng là ở đâu.
Nếu như nhà kính trồng hoa cách hành lang này rất xa, bọn họ đương nhiên phải gia tăng tốc độ; nếu như nhà kính trồng hoa ở ngay trong hành lang này, bọn họ còn có thời gian quan sát.
Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, Tháp Đen cũng đã cho người chơi một tin tức: Trong vòng mười phút, nhất định phải có biện pháp đến được nhà kính trồng hoa.
Đường Mạch đi ở sau cùng, nữ nhân viên công vụ vừa mới bắt đầu liền nắm trong tay quyền lên tiếng trong đội, đi đầu tiên.
Đường Mạch vừa chạy vừa lặng lẽ quan sát hành động của thanh niên Mặt Trẻ Con, đề phòng hắn lại làm ra loại hành vi 'đập cửa sổ'.
Nhưng mà đoạn đường này, thanh niên Mặt Trẻ Con vẫn chưa làm ra cái gì khác thường.
Ba người đi qua hành lang này, đẩy cửa ra, đi tới gian phòng tối như mực.
Đột nhiên tiến vào chỗ tối, Đường Mạch cảnh giác cầm Cây Dù Nhỏ, chú ý nguy hiểm rình rập trong bóng tối.
Ba người đều đứng tại chỗ, qua hai giây, Đường Mạch và nữ nhân viên công vụ đều lấy ra một cái đèn pin, bật đèn lên.
Nữ nhân viên công vụ nói: "Nhìn giống như một phòng ngủ bình thường." Cô cầm đèn pin, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng.
Đây là một căn phòng công chúa phong cách Châu Âu, rèm cửa sổ viền ren, giường công chúa hình tròn và một tấm thảm nhung sang trọng trải trên mặt đất.
Bàn trang điểm được đặt ở góc phòng, ba cọng lông vũ cắm trong một ống thủy tinh được đặt trên bàn trang điểm, một cái nhuộm màu đỏ, một cái nhuộm màu xanh, cái còn lại có màu tím dạ quang kì lạ.
Sau khi ba người quan sát căn phòng này, Đường Mạch đem đèn pin chiếu về phía sau mình.
Ánh mắt cậu dừng lại: "Không phải cửa."
Nữ nhân viên công vụ nhanh chóng nhìn về phía cậu, đồng thời nhìn thấy tủ quần áo màu trắng phía sau bọn họ.
Cô kinh ngạc nói: "Không phải chúng ta vừa mở ra một cái cửa để đi vào sao?"
Đường Mạch tự tay mở tủ quần áo, cậu dùng bảy phần lực, nhưng không thể nào mở ra cửa tủ quần áo.
Cậu bình tĩnh nói: "Trước đây trong trò chơi tôi cũng tình cờ gặp phải vấn đề về thời không (*) bị hỗn loạn.
Vừa rồi đúng là chúng ta đã mở ra một cái cửa nhỏ tiến vào căn phòng này, nhưng bây cánh cửa biến mất, thay vào đó là tủ quần áo.
Có thể trong trò chơi này, phải chú ý một chút vấn đề không gian."
.................!
(*) Thời không: thời gian + không gian
................!
Nữ nhân viên công vụ gật đầu: "Được.
Đã hai phút trôi qua, chúng ta tiếp tục đi tìm nhà kính trồng hoa."
Đường Mạch theo nữ nhân viên công vụ tiếp tục đi về phía trước.
Ánh sáng đèn trong tay cậu chiếu vào trong phòng, chiếu sáng khuôn mặt thanh niên trẻ con.
Ánh mắt Đường Mạch liếc nhanh qua khuôn mặt hắn một cái, chợt phát hiện hắn đang nhìn mình đầy ẩn ý, sau đó lộ ra nụ cười kì lạ.
Đường Mạch mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi rời khỏi căn phòng ngủ này, lại tới một đường hầm kì lạ.
Đường Mạch quay đầu lại nhìn cửa phòng ngủ mình vừa đi qua, ánh mắt ngưng lại: "Cánh cửa kia cũng biến mất."
Nữ nhân viên công vụ cũng quay đầu lại nhìn: "Không gian của trò chơi này quả thật có chút vấn đề, nhưng cũng có thể là do nhà kính trồng hoa ở rất xa, với thực lực của chúng ta không thể tới kịp trong vòng mười phút.
" Cho nên trò chơi sẽ cải biến không gian, rút ngắn khoảng cách.
Suy đoán này cũng có lý, Đường Mạch vốn định chỉ ra chỗ sơ hở trong đó, nữ nhân viên công vụ lúc này nói: "Đi nhanh đi, chỉ còn lại năm phút ba mươi hai giây."
Đường Mạch hơi sững sờ, đi theo.
...!Cô gái này có cảm giác về thời gian quá mạnh mẽ.
Có lẽ là bởi vì thời gian cấp bách, ba người dọc đường không hề xảy ra tranh chấp hay thảo luận gì.
Gặp phải vấn đề gì cũng đều nhanh chóng nói ra suy đoán của mình, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Thanh niên Mặt Trẻ Con vẫn không nói chuyện, chỉ cười hì hì đi theo bên cạnh Đường Mạch và nữ nhân viên công vụ.
Thời điểm Đường Mạch và nữ nhân viên công vụ thảo luận vấn đề, hắn đứng bên cạnh nghe, giống như rất có hứng thú.
Nhưng lúc hai người nhìn về phía hắn, thanh niên Mặt Trẻ Con không hề đáp lại bọn họ, chỉ lộ ra nụ cười quái dị.
Đường hầm này còn dài hơn nhiều so với cái hai cái hành lang trước đó.
Trong đường hầm dài và tối mịt, cứ cách mười mét, ở hai bên vách tường sẽ treo một chậu than nhỏ.
Ngọn lửa u ám lập lòe phát ra ánh sáng yếu ớt ở hai bên đường hầm, Đường Mạch đi ở sau cùng, cậu chăm chú quan sát hai cái chậu than nhỏ.
Trên chậu than nhỏ điêu khắc từng đường cong vặn vẹo, không có bất kỳ hoa văn gì, chỉ có những đường cong kỳ lạ này.
Từng đường cong trên chậu than đều không giống nhau, giống như lúc rèn thợ thủ công chỉ tiện tay vẽ lên, không có bất cứ quy luật nào.
'Loại chậu than bỏ vào trong đường hầm này quả thực không cần điêu khắc ra hoa hình gì đẹp, cũng sẽ không có người thưởng thức.' Đường Mạch âm thầm nghĩ.
Đột nhiên.
"A! Tôi thích cái này!"
Giọng nói vang dội ở trong đường hầm chật hẹp, dọa nữ nhân viên công vụ giật mình, quay đầu nói: "Cậu làm cái gì!"
Đường Mạch đối với hành động của thanh niên Mặt Trẻ Con đã có phòng bị, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, chỉ thấy thanh niên Mặt Trẻ Con trực tiếp đưa tay ra chạm vào chậu than nhỏ trên vách tường.
Chậu than nhỏ được làm bằng sắc, bị ngọn lửa thiêu đốt nóng rực, lúc tay của thanh niên Mặt Trẻ Con chạm lên, tiếng thịt nướng xèo xèo truyền vào tai Đường Mạch và nữ nhân viên công vụ.
Mặt Trẻ Con dường như không hề thấy nóng, cũng không cảm thấy đau, hắn cười hì hì vuốt cái chậu than này, dùng ngón tay khác chỉ vào họa tiết uốn lượng trên đó: "Nhìn có giống trái tim không?"
Đường Mạch nhìn về phía chậu than nhỏ.
Trên chậu than nhỏ này có một đường cong ngoằn ngoèo, có lẽ là vô ý, hoa văn này mơ hồ có hình dạng hình trái tim.
Chỉ là cái hình trái tim này vẫn còn thiếu một khoảng, là một hình trái tim không hoàn chỉnh.
Mặt Trẻ Con sờ soạng vài cái rồi thu tay về.
Tốc độ của thu tay về của hắn rất nhanh, Đường Mạch mắt sắc phát hiện tay hắn hoàn toàn không bị tổn hại chút nào, căn bản không hề bị phỏng.
Hắn vô cùng tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, trái tim này vẫn chưa vẽ xong.
Anh nói xem cái này có phải là gợi ý của trò chơi không?" Mặt Trẻ Con đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh, không phản ứng đến hắn.
Hắn nở nụ cười, nhìn về nữ nhân viên công vụ: "Hình trái tim chưa vẽ xong, có lẽ đại biểu cho một tình yêu không hồi kết."
Nữ nhân viên công chức: "..."
"Cậu có bệnh à!"
Thanh niên Mặt Trẻ Con sau khi bị mắng không những không giận mà còn cười.
Nữ nhân viên công vụ không để ý đến hắn nữa, tranh thủ thời gian đi về phía trước.
Mặt Trẻ Con cũng đi theo.
Đường Mạch quan sát kỹ thanh niên này một lúc, ánh mắt lại nhìn về hoa văn trên chậu than.
Lần này cậu không chỉ quan sát những đường cong này nữa, bắt đầu chú ý đến những họa tiết mà đường cong tạo thành.
Cái họa tiết hình trái tim hoàn toàn là trùng hợp, sau cái đó Đường Mạch chưa từng gặp lại bất cứ hoa văn nào có hình dáng đặc biệt nữa.
Nhưng khi cậu nhìn những hoa văn phức tạp này, một cảm giác quen thuộc kì lạ bắt đầu len lỏi.
Mắt của Đường Mạch bắt đầu đặt trên những hoa văn này, không thể rời mắt khỏi.
Chỉ là cảm giác quen thuộc có mãnh liệt đến đâu, Đường Mạch cũng không nghĩ ra được đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ba người đã đi được ba phút, nhưng vẫn chưa rời khỏi đường hầm.
Đúng lúc này, một tiếng cười quái dị từ đỉnh đầu ba người truyền tới.
Đường Mạch lập tức nắm chặt Cây Dù Nhỏ, nữ nhân viên công vụ và Mặt Trẻ Con cũng ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh đầu mình.
Tiếng lửa cháy bùm bụp quanh quẩn trong đường hầm chật hẹp.
Ánh mắt Đường Mạch không ngừng tìm tòi ở phía trên, rất nhanh cậu nhìn thấy được một thứ.
"Đó là cái gì?!" Nữ nhân viên công vụ kinh ngạc nói, cô lại nhìn sang bên cạnh: "Còn có một cái nữa!"
Chỉ thấy trên đỉnh đường hầm, có hai con quạ nhỏ được điêu khắc khéo léo bằng tượng đá đang nhìn nhau.
Khi nữ nhân viên công vụ phát hiện hai tượng đá, một con quạ đen thế mà mở miệng nói: "Charles, ngươi biết gì chưa, nghe nói Nữ Hoàng lại bắt được một người Dưới Lòng Đất, đem hắn ném vào Hành Lang Đá Quý!"
"Reed thân ái, là cái gì khiến ngươi ảo tưởng rằng tin tức của ngươi sẽ nhanh hơn ca ca ngươi thế? Ta đương nhiên phải biết Nữ Hoàng Đỏ vĩ đại lại bắt được một người Dưới Lòng Đất bẩn thỉu, còn đem hắn ném vào Hành Lang Đá Quý mà Nữ Hoàng thích nhất.
Ta còn biết, tên người Dưới Lòng Đất kia đã biến thành một tượng đá nữa! Cũng giống như ta và ngươi, người Dưới Lòng Đất không tìm được cửa ra của hành lang sẽ biến thành tượng đá, trở thành một vật trang trí trong lâu đài đá quý của Nữ Hoàng Đỏ."
Một con quạ đen đá khác há mồm nói: "Charles thân ái, ngươi bất quá chỉ ra đời sớm hơn ta một phút đồng hồ thôi, làm ơn đừng tự nhận là ca ca, thật khiến ta ghê tởm."
"Nhưng mà Reed thân ái, cho dù là biến thành một tượng đá quạ, ta cũng thay đổi nhanh hơn ngươi ba giây.
Cho nên ta vĩnh viễn là ca ca ngươi."
"Thật là kinh khủng mà!"
Hai con quạ cùng nhau kêu cạc cạc, phảng phất như chúng nó đang cười, lại phảng phất như đang thi đấu xem âm thanh ai lớn hơn.
Sau khi chúng nó kêu được một lúc, một con quạ nói: "Charles thân ái, ngươi nói xem ba nhân loại này có biến thành tượng đá không? Trên thế giới này có mấy người giống cô bé kia thành công ra khỏi Hành Lang Đá Quý.
Ta cảm thấy cho bọn họ nhất định sẽ biến thành rệp đá, giống con rệp lớn ở bên ngoài lâu đài."
Con rệp lớn ở bên ngoài lâu đài lớn.
Đường Mạch nhớ Chuột Chũi bự đã từng nói, Tháp Đen tầng hai có một con rệp lớn.
Cậu lại nhớ đến Thợ Giày Sắt cũng từng nói, chất độc Hình Phong dùng là kịch độc của con rệp ở Tháp Đen tầng hai.
Lâu đài Đá Quý của Nữ Hoàng Đỏ nằm ở tầng hai của Tháp Đen? Tầng hai là tầng mà cậu phải công tháp.
Vì vậy, nữ nhân viên công vụ và thanh niên Mặt Trẻ Con bọn họ cũng là công tháp tầng hai?
"Không ổn rồi, chỉ còn lại bốn mươi lăm giây!" Nữ nhân viên công vụ cao giọng nói.
Trong lòng Đường Mạch cả kinh.
Vừa rồi tượng quạ đen đột nhiên nói chuyện, ba người đều dừng bước, không có tiến lên nữa.
Bây giờ thời gian chỉ còn lại có hơn mấy chục giây, ba người cũng không còn tâm tư quan tâm quá nhiều.
Đường Mạch đạp một cước trên mặt đất, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía cửa gỗ cuối đường hầm.
Cậu một cước đá văng cánh cửa này, còn chưa kịp đi vào, một bóng đen đã nhanh chóng nhào qua trước, thuận lý thành chương qua cửa.
Sau đó Đường Mạch chạy vào, cuối cùng là nữ nhân viên công vụ, cô chạy chậm nhất, nhưng cũng thuận lợi đi qua cửa.
Sau khi ba người rời khỏi đường hầm, một âm thanh vang dội vang bên tai--
[Ding Doong! Hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ nhất: Đến nhà kính trồng hoa!]
[Ding Doong! Kích hoạt nhiệm phụ phụ thứ hai: Tìm ra hoa Nguyệt Lượng (*) thích nói dối.]
.........................................!
(*) Nguyệt Lượng: Mặt trăng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...