Năm phút trước, Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên khẳng định nói với nữ sinh trung học rằng: Đối thủ không thể nào ra bài Quốc Vương.
Nhưng sau khi hai đội ra bài, ánh sáng trắng phát ra, bài bên Đường Mạch vỡ vụn biến mất.
Điều này nói rõ bài Đại Thần của họ bị khắc chế, đối thủ ra là bài Quốc Vương.
Một ván này của Đường Mạch lập tức chỉ còn lại ba lá bài, đồng thời còn kích hoạt thành công trận quyết đấu, cần người chơi đại diện bài Đại Thần lên quyết đấu.
Đấu với người đại diện của bài Quốc Vương.
Là người đàn ông áo đen kia.
Đối phương chậm rãi đi tới trong khu vực trống.
Nữ sinh trung học lùi về sau hai bước, đứng sau lưng Triệu Văn Bân, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy: "Không, tại sao lại là tôi.
Các anh tại sao lại ra lá bài này, chẳng lẽ không phải mọi người cũng nên ra..."
Đường Mạch bước nhanh tới, che miệng nữ sinh trung học lại.
Nữ sinh trung học gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, Đường Mạch đột nhiên che miệng của cô, cô tức giận trợn mắt nhìn Đường Mạch.
Cô không biết tại sao Đường Mạch phải làm như vậy, chỉ cho là cậu muốn từ bỏ mình, xem cô như một đứa trẻ mà bỏ đi.
Pinocchio đứng ở một bên, hứng thú nhìn một màn này.
Nhưng đợi nửa ngày, nó không thấy nữ sinh trung học bước vào khu quyết đấu.
Pinocchio bất mãn giẫm một cái trên đất, nghiền nát chiếc radio kiểu cũ thành nhiều mảnh: "Đứa trẻ không thành thực, tại sao còn chưa đi vào quyết đấu!"
Đường Mạch buông tay che miệng nữ sinh trung học.
Cô ta cũng không có tâm tình quan tâm Đường Mạch.
Cô nhìn Pinocchio, tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng: "...!Tôi không muốn đấu với anh ta.
Là bọn họ nói phải ra lá bài này, không liên quan đến tôi.
Là hắn nói, đúng, chính là hắn nói." Cô chỉ hướng Triệu Văn Bân: "Dựa vào cái gì bắt tôi đi quyết đấu, đây là ý kiến của hắn, đáng lẽ phải để cho hắn đi quyết đấu."
Pinocchio dịch chuyển một cái, lập tức xuất hiện bên cạnh nữ sinh trung học.
Nữ sinh trung học hoảng sợ la một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, Pinocchio đá một cước lên mông cô, đá cô vào khu vực quyết đấu.
Việc đã đến nước này, nữ sinh trung học cũng không có cách phản kháng nữa.
Cô biết rõ mình không phải là đối thủ của Pinocchio, Pinocchio muốn giết cô là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nếu như cô dám không tuân thủ quy tắc tiến hành quyết đấu, không ai biết Pinocchio sẽ làm gì cô.
Cho nên, hy vọng duy nhất hiện giờ của cô chính là...
"Đi chết đi!!!"
Đoàng!
Tiếng sung vang dội vang lên trong thế giới màu trắng.
Mọi người khiếp sợ nhìn súng lục trong tay nữ sinh trung học.
Ngay cả ba người phía Đường Mạch cũng không biết nữ sinh trung học này vẫn luôn mang súng bên mình.
Uy lực của súng lục là không thể coi thường, nhất là tình huống đánh lén bất ngờ này, đối phương hoàn toàn không có phòng bị sẽ rất dễ bị bắn trúng.
Thanh âm của súng vang lên, theo ngay sau đó là tiếng kêu gào thống khổ.
Đường Mạch xoay người nhìn.
Người bị súng bắn trúng không phải người đàn ông áo đen, mà là người phụ nữ trung niên đứng sau lưng hắn.
Một khắc viên đạn bắn ra kia, người đàn ông áo đen hơi né người, đạn lướt qua ống tay áo của hắn, bắn thủng vai trái của phụ nữ trung niên.
Máu tươi ào ạt chảy ra.
Nữ sinh trung học thấy vậy, trong lòng cả kinh, nhưng cô cũng là người đã từng trải qua sinh tử, sẽ không quá mức hốt hoảng.
Cô nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với người đàn ông áo đen, cố gắng nhắm mục tiêu, tiếp tục nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Liên tiếp ba phát đạn, không viên nào bắn trúng người đàn ông áo đen.
Hắn chỉ đứng tại chỗ không ngừng né tránh.
Kỹ thuật bắn súng của nữ sinh trung học vốn không chuẩn, người đàn ông áo đen căn bản không cần làm gì nhiều, chỉ cần hơi né một chút, liền có thể tránh khỏi tất cả đạn.
Nhưng ba người đồng đội của hắn thì ngược lại, phải chạy để né tránh những làn đạn này.
Đạn không có tác dụng với người đàn ông áo đen, trong lòng nữ học sinh trung khẩn trương tột độ.
Cô điên cuồng hét lên một tiếng, lấy một cây súng lục trong túi khác ra.
Lần này cô nhắm hai mắt lại, liều mạng tùy tiện nổ súng loạn.
Giữa hai người chỉ cách nhau năm mét, tùy tiện nổ súng như vậy rất dễ bắn trúng người.
Hai cây súng lục, mười hai phát đạn, nữ sinh trung học sau khi bắn xong sợ hãi mở mắt ra.
Cô thấy người đàn ông áo đen còn đứng tại chỗ, không có chút vết thương nào.
Ngược lại người phụ nữ trung niên bởi vì vết thương đạn bắn mà té xuống đất, máu trên vai còn đang không ngừng chảy ra.
Nữ sinh trung học hoảng sợ buông tay ra, hai cây súng lục rơi xuống đất.
Người đàn ông áo đen đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn cô, không chủ động công kích.
Nữ học sinh trung nghiến răng, bỗng nhiên từ bên hông rút ra một cây dao nhỏ.
Cô gào thét xông về người đàn ông áo đen, ôm quyết tâm sống chết.
Nhưng ngay lúc này, gần như trong nháy mắt, một con dao găm quân dụng màu bạc để ngang cổ nữ sinh trung học.
Cô bị dọa sợ vội vàng dừng bước.
Cây dao găm này cách cổ nữ sinh trung học chỉ có một cm, chỉ cần cô đi về trước một bước nữa, tức khắc sẽ bị nó cắt đứt động mạch.
không ai nhìn thấy rõ ddộng tác của người đàn ông áo đen, đám người Triệu Văn Bân kinh ngạc nhìn hắn một chút, lại nhìn về vị trí hắn đã đứng giây trước đó.
Chỉ có Đường Mạch miễn cưỡng thấy rõ động tác của người này, người đàn ông áo đen dùng tốc không thể tưởng tượng được rút ra một con dao găm, không có bất thủ đoạn và kỹ xảo gì, cứ như vậy đi lên phía trước, kề sát cổ nữ sinh trung học.
Nữ sinh trung học không dám thở mạnh.
Người đàn ông áo đen quay đầu nhìn Pinocchio: "Như vậy coi là thắng chưa?"
Pinocchio vốn hứng khởi chờ đợi nhìn một trận giết chóc, đột nhiên cứ như vậy kết thúc, nó hết sức bất mãn bỉu môi một cái: "Giết, hoặc đánh cho tới khi không còn sức đánh lại, hoặc là đối thủ phải chủ động nhận thua.
Một trong ba trường hợp trên mới coi như là ngươi thắng."
Người đàn ông áo đen đem dao găm tiến thêm một cm, kề ngay cổ nữ học sinh trung.
Hắn quay đầu nhìn nữ sinh ngay cả lời cũng không nói được, lạnh lùng nói: "Nhận thua đi."
Thân thể nữ sinh trung học run rẩy, liều chết nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen, cắn chặt môi không nói lời nào.
Nhưng mà cho dù cô có nhìn như thế nào đi nữa, người đàn ông áo đen vẫn bất động, như cũ dùng dao găm kề sát cổ cô.
Một phút sau, nữ sinh trung học khàn giọng, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Được, tôi chỉ là một quân dự bị bình thường, tôi không đánh lại anh.
Lần này tôi nhận..."
Trong lúc nói chuyện, nữ sinh trung học đột nhiên móc ra một cây thiết trùy màu đen, đâm về phía bụng người đàn ông.
Trong chớp ngoáng, một cái tay dùng tốc độ nhanh hơn kẹp lấy giá cây thiết trùy, ngón tay dùng sức, nhẹ nhàng bẻ một cái.
"Rắc rắc."
Thiết trùy vỡ thành hai mảnh, rơi ở trên mặt đất.
Nữ học sinh trung tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mắt, hồi lâu, cô cắn răng nghiến lợi nói: "...Tôi nhận thua."
"Xin lỗi." Người đàn ông áo đen thu hồi dao găm, xoay người rời đi.
Nữ sinh trung học căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, cô không biết từ đâu lại móc ra một cây súng lục, muốn nhân cơ hội bắn thêm phát nữa.
Nhưng mà một lỗ đen cực lớn đột nhiên xuất hiện dưới chân của cô, cô kinh ngạc kêu thành tiếng, mấy giây sau, cả người bị hút vào bên trong.
Rất nhanh, lỗ đen biến mất, thế giới màu trắng khôi phục bình thường.
[Ding Doong! Ván đầu tiên kết thúc.]
Người đàn ông áo đen căn bản không sử dụng bất kỳ chiêu thức nào, nhưng tốc độ vừa rồi của hắn cũng đủ khiến cho Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên giật mình toát mồ hôi lạnh, ngừng thở nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn từng bước một đi trở về đội ngũ.
Đường Mạch đưa mắt nhìn bóng lưng người này, trong hai mắt thoáng lên tia bạch quang.
Cậu hít sau một hơi, chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về đỉnh đầu người đàn ông áo đen.
[Khách lén qua sông.]
Mong đợi quyết đấu đã lâu cuối cùng kết thúc quá mức dễ dàng, hứng thú Pinocchio bị giảm bớt, đi sang một bên: "Tốt lắm tốt lắm, ván đầu tiên đã kết thúc, nên đến ván thứ hai.
Các ngươi là những đứa trẻ không trung thực, Pinocchio cũng không muốn nhìn thấy các ngươi tàn sát lẫn nhau..."
"Biu."
"Được được được, ta đặc biệt thích nhìn các ngươi tàn sát lẫn nhau." Pinocchio lần này ngay cả mặt cũng không cần, thoải mái nói ra lời ác ý của mình: "Được rồi, các ngươi nhanh lên một chút, chuẩn bị ra bài đi.
Thật là một đám nhân loại không thú vị, ta làm sao cứ xui xẻo như vậy, ở đêm Giáng Sinh như thế lại đụng phải các ngươi."
Bức tường màu trắng tường từ không trung chậm rãi hạ xuống.
Pinocchio dịch chuyển một cái, nhảy lên tường, lười biếng nằm xuống.
Đường Mạch nhìn người đàn ông áo đen đứng đối diện, cảm giác được tầm mắt Đường Mạch, người nọ cũng quay đầu nhìn về phía cậu.
Tường trắng vẫn đang từ từ hạ xuống, sắp sửa ngăn cách tầm mắt của hai đội.
Đột nhiên Đường Mạch cao giọng nói: "Ván kế tiếp, chúng tôi ra bài Bài Nữ Hoàng."
Trên gương mặt người đàn ông áo đen trong nháy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì bức tường trắng đã hạ xuống hoàn toàn, ầm một tiếng đập xuống đất, ngăn cách hai đội chơi.
Pinocchio nghe được câu nói của Đường Mạch, kỳ quái cười một tiếng.
Nó nằm ở trên tường, tiếp tục ngâm nga bài hát lạc điệu của mình.
Ván đầu tiên ra bài kết thúc, tường trắng hạ xuống, trong đội Đường Mạch không người nào lên tiếng.
Yên lặng kéo dài hồi lâu, Triệu Văn Bân nói: "Bọn họ tại sao phải ra lá bài chủ chốt..."
Có người nói chuyện, người đàn ông trung niên cũng mở miệng theo: "Đúng, bọn họ làm sao có thể mới ván đầu tiên đã cho ra bài Quốc Vương.
Bọn họ là điên rồi sao, không sợ chúng ta ra Bài Nô Lệ, hủy bỏ bài Quốc Vương của bọn họ sao.
Bây giờ xong đời, chúng ta đã ít đi một lá bài, còn là một lá bài Đại Thần rất lợi hại.
Vậy phải làm sao bây giờ?"
Triệu Văn Bân hít thở sâu mấy cái, ra sức ổn định cảm xúc.
Hắn phân tích nói: "Mới vừa rồi cậu cũng thấy đó, bốn người bọn họ, có ba người đứng ở một trong, nhưng một mình người đàn ông áo đen kia lại đứng trong một ô khác.
Ba người kia lựa chọn là bài Quốc Vương, vậy ô bọn họ đứng chính là ô Quốc Vương.
Nhưng là người đại diện bài Quốc Vương là người đàn ông áo đen."
"Cho nên?" Đàn ông trung niên hỏi.
"Người đàn ông áo đen không chọn ô Quốc Vương vuông, cho thấy anh ta không muốn ra lá bài này.
Có thể là bởi vì anh ta giống chúng ta vậy, cảm thấy ván đầu tiên cho ra bài Quốc Vương không được an toàn.
Cũng có thể là bởi vì bản thân anh ta là đại diện bài Quốc Vương, lo lắng kích sẽ kích hoạt trận quyết đấu, chính mình sẽ tiến hành quyết đấu..." Nói đến đây, Triệu Văn Bân liền dừng lại, hắn lẩm bẩm nói: "Người kia mạnh như vậy, chắc hẳn sẽ không sợ quyết đấu."
Đàn ông trung niên: "Vậy là ba người kia muốn ra bài Quốc Vương, nhưng hắn không muốn? Tôi cũng thấy rất có thể như vậy.
Mới vừa rồi người đàn ông áo đen hoàn hảo trở về, ba người đồng đội của anh ta không một người đi lại hỏi thăm, khẳng định là bị cô lập.
Nếu như là tôi, tôi cũng cô lập anh ta, annh ta mạnh như vậy, Pinocchio không phải nói trong chúng ta có ít nhất hai tên khách lén qua sông sao, anh ta chắc chắn là một tên khách lén qua sông đã từng giết người.
Nói không chừng là ba tên đồng đội của anh cố đẩy anh ta ra ngoài, mới lựa chọn ra bài Quốc Vương, để cho hắn bị đào thải ra khỏi trò chơi.
Đáng tiếc là không nghĩ tới, anh ta lại sống sót trong trận quyết đấu."
Triệu Văn Bân tán thành gật đầu.
Hắn nói: "Chúng ta nhanh chóng suy nghĩ một chút tiếp theo nên làm gì đi.
Bây giờ chúng ta còn dư lại Bài Nữ Hoàng, bài Kỵ Sĩ cùng Bài Nô Lệ.
Bất quá, thật ra thì chúng ta còn có một cái lợi thế."
"Lợi thế gì?"
"Theo quy tắc của Tháp Đen, chúng ta ra bài, đối thủ không biết, Pinocchio cũng không biết.
Chỉ sợ rằng thẻ bài mà chúng ta bị hủy bỏ, bọn họ cũng không biết là bài Đại Thần."
Đàn ông trung niên hiểu rõ nõi: "Ý anh là, bọn họ chỉ biết là chúng ta mất đi một lá bài, nhưng không biết lá bài này rốt cuộc là bài Đại Thần hay là bài Kỵ Sĩ?"
"Đúng vậy.
Bài Quốc Vương có thể khắc cả hai lá bài, chúng ta biết bọn họ ra là bài Quốc Vương, bởi vì chúng ta biết mình ra là bài Đại Thần, nhưng bọn họ không dám xác định chúng ta ra là cái gì.
Đây là lợi thế duy nhất của chúng ta." Triệu Văn Bân xoa xoa mồ hôi trên đầu, hắn nhớ tới một chuyện: "Cám ơn cậu đã che miệng nữ sinh kia, bằng không cô ta đem chuyện chúng ta ra bài Đại Thần, tình huống sợ là còn tệ hơn."
Đường Mạch đứng ở một bên, cúi đầu suy nghĩ, không có lên tiếng.
Triệu Văn Bân nhìn cậu một cái, thấy Đường Mạch không trả lời hắn, hắn cũng không cảm thấy mất mặt, lại quay đầu.
Đàn ông trung niên nói: "Vậy tiếp theo chúng ta rốt cuộc nên làm gì?"
Triệu Văn Bân suy nghĩ một chút: "Tôi cảm thấy...!Chắc chắn không thể ra Bài Nô Lệ."
Đàn ông trung niên gật đầu một cái: "Đây là hy vọng để chúng ta lật ngược ván cờ, dĩ nhiên không thể ra.
Vậy nên ra cái gì?"
"Tôi nghĩ bọn họ sẽ ra bài Đại Thần.
Mặc dù bọn họ không thể xác định được chúng ta ra bài gì, nhưng bọn họ có thể đoán là chúng ta tám phần mười là bài Đại Thần, vậy bọn họ cũng biết chúng ta còn dư lại ba lá bài là Bài Nữ Hoàng, bài Kỵ Sĩ và Bài Nô Lệ.
Nếu bọn họ ra lá bài Quốc Vương mà bị Bài Nô Lệ của chúng ta khắc chế, bọn họ sẽ lâm vào hoàn cảnh bất lợi, lợi thế ở ván đầu tiên sẽ không còn.
Cho nên bọn họ sẽ bài Đại Thần.
Cứ như vậy chỉ cần chúng ta không ra Bài Nữ Hoàng, bọn họ có 2/3 tỷ lệ áp chế bài của chúng ta, còn không bị bất cứ nguy hiểm nào."
"Có đạo lý, vậy chúng ta nên ra Bài Nữ Hoàng."
Sau khi người đàn ông trung niên nói ra những lời, tựa như nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Đường Mạch một mực trầm mặt.
Hắn biến sắc: "Vừa rồi cậu nói với bọn họ, ván tiếp theo chúng ta ra Bài Nữ Hoàng!"
Triệu Văn Bân lúc này mới nhớ tới, kinh ngạc nhìn về phía Đường Mạch.
Nữ học sinh trung bị loại và mất đi bài Đại Thần làm cho tâm tình bọn họ hoảng loạn.
Đường Mạch vừa rồi rất đột ngột, bọn họ vẫn còn bị khiếp sợ, sau khi qua khỏi cơn hoảng loạn, lập tức không nhớ nổi chuyện này.
Cho đến khi nói tới phải ra Bài Nữ Hoàng, bọn họ mới nhớ đến vừa rồi Đường Mạch đã nói những lời này.
Sắc mặt Triệu Văn Bân phút chốc trở nên rất khó coi: "Những lời này rất quan trọng, đơn giản là đảo loạn toàn bộ tình hình.
Bọn họ khẳng định đang suy nghĩ, nếu chúng ta ra bài Nữ Hoàng, bọn họ có nên ra Bài Nô Lệ hay không.
Hoặc là bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta đang nói dối, chúng ta căn bản sẽ không ra Bài Nữ Hoàng, chỉ muốn lừa gạt để hủy bỏ Bài Nô Lệ của bọn họ, như thế bọn họ sẽ dùng bài Kỵ Sĩ khắc chế Bài Nô Lệ."
.............
Edit: ý của Triệu Bân Bân chính là theo phân tích lúc đầu của ổng thì đối thủ khả năng cao sẽ ra bài Đại Thần, như thế thì bên Đường Mạch ra bài Nữ Hoàng sẽ khắc chế được.
Nhưng câu nói của Đường Mạch sẽ khiến cho đội của đối thủ phân vân, bắt đầu lựa chọn ra bài Nô Lệ hoặc Kỵ Sĩ chứ không nhất định sẽ ra Đại Thần nữa.
............
Những lời này khiến cho tình huống hỗn loạn trở nên càng không lường được.
Đàn ông trung niên cả giận nói: "Cậu tại sao phải nói những lời này! Họ Mạc kia, cậu có ý gì, chính cậu đứng một bên góp vui không giúp sức thì thôi, cậu còn gây phiền phức.
Ván đầu tiên kết thúc, chúng tôi ở bên này vắt hết óc thảo luận đối sách, cậu đứng bên cạnh ngẩn người, cậu muốn làm gì? Cậu nói một câu cho tôi xem!"
Đàn ông trung niên tát một cái về phía Đường Mạch, Đường Mạch cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp né người tránh.
Người đàn ông trung niên sững sốt một chút.
Một lát sau, hắn tức giận nói: "Được, tôi cũng không cần người như cậu vào thảo luận, nhưng cậu cũng đừng gây rối nữa được không.
Lần sau cậu còn nói bậy nữa thì đừng có trách."
Đường Mạch vẫn không để ý đến hắn.
Triệu Văn Bân phát hiện có điểm không đúng, hắn thử thăm dò: "Mạc tiên sinh, cậu nghĩ ra gì rồi sao?"
Người đàn ông trung niên nghe vậy, cũng kinh ngạc nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch cúi đầu nhìn mặt đất, ngón tay chạm từng nhịp lên quần áo.
Cậu từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở một cái, giọng bình tĩnh: "Vừa rồi tôi đang suy nghĩ, tại sao bốn người bọn họ lại ra bài Quốc Vương."
Triệu Văn Bân giải thích: "Bọn họ là muốn đánh cược một lần, cuợc chúng ta không ra Bài Nô Lệ.
Chỉ cần chúng ta không ra Bài Nô Lệ, bọn họ dùng bài Quốc Vương là có thể chiếm thượng phong."
"Không phải."
Phán đoán của mình bị phủ nhận, Triệu Văn Bân hơi sững sốt.
Đường Mạch ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt: "Xác suất ván đầu tiên ra bài Nô Lệ không quá 20%.
Đối với tôi, xác suất này đáng giá mạo hiểm, nhưng đối với anh, và cả anh nữa.
Hai người sẽ không đồng ý" Cậu nhìn Triệu Văn Bân, lại nhìn về phía đàn ông trung niên.
Cổ họng Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên hơi nghẹn lại.
Đường Mạch nói không sai, ban đầu Đường Mạch muốn ra Bài Nữ Hoàng, là ba bọn họ phản đối, Đường Mạch cũng không kiên quyết bắt mọi người theo ý mình.
Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không đứng trong ô Đại Thần mà là đứng ở ô Vương Hậu.
Đàn ông trung niên ngượng ngùng nói: "...Chính cậu cũng đã nói chúng tôi ra bài Đại Thần cũng không sao, đừng có trốn tránh trách nhiệm."
Đường Mạch lạnh lùng liếc hắn một cái: "Tôi không đùn đẩy trách nhiệm.
Tôi chỉ muốn nói, nguyên nhân không ra Bài Nô Lệ và Bài Quốc Vương là giống nhau.
Một người lúc chơi trò này, sắc xuất cá nhân người chơi quyết định mạo hiểm cho ra lá bài quan trọng rất thấp.
Hai người chơi trò này với nhau, xác suất sẽ thấp hơn.
Ba người, bốn người.
Bọn họ tổng cộng có bốn người, bốn người đều đồng ý cho ra lá bài chủ chốt, xác suất này quá thấp."
Triệu Văn Bân phản bác: "Không, là ba người bên kia quyết định lá bài quan trọng, nhưng tên áo đen kia thì không."
Đường Mạch bình tĩnh nhìn hắn, không trả lời.
Cậu thản nhiên từ trong ba lô lấy ra một cây dù nhỏ, xoay cổ tay một chút.
Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên kỳ lạ nhìn cậu: "Mạc tiên sinh, cậu làm gì vậy?"
"Tôi vẫn luôn suy nghĩ, tại sao bọn họ có thể thống nhất ý kiến, nhất trí cho ra bài Quốc Vương." Đường Mạch kiểm tra cây dù nhỏ một chút, cậu nắm cán dù, mặt không sắc đọc câu thần chú: "Năng lượng Quàng Khăn Đỏ, cô bé phép thuật biến thân."
Triệu Văn Bân: "Cậu nói gì?"
Một ánh sáng cực yếu lóe lên từ cây dù nhỏ màu hồng, Đường Mạch cầm dù, hất hai cái trên không trung.
Đàn ông trung niên nhíu mày, đi lên phía trước: "Cậu làm gì..."
Giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại.
"Soạt."
Một cái dù nhỏ màu hồng đặt ngang cổ hắn, đàn ông trung niên dừng bước, nuốt nước bọt một cái.
Đàn ông trung niên một lát sau mới phản ứng lại kịp, vừa đi về phía trước, vừa tức giận nói: "Cậu có ý gì?!"
"Khuyên anh tốt nhất đừng động vào."
Đường Mạch vừa dứt câu, đàn ông trung niên đã thô bạo lấy tay đẩy đỉnh dù.
Đỉnh dù nhìn như được làm từ nhựa, rất dễ phá hủy bằng tay.
Nhưng ngay khi tay người đàn ông trung niên vừa chạm vào đỉnh dù một chút, hắn kêu lên một tiếng, máu tươi lập tức chảy xuống như nước.
Triệu Văn Bân cả kinh nói: "Mạc tiên sinh?"
Đường Mạch một tay cầm dù nhỏ đặt trước cổ người đàn ông trung niên, cậu ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh: "Tôi đã nghĩ rất lâu, tại sao bọn họ có thể đồng ý cho ra lá bài quan trọng.
Thật ra thì rất đơn giản, bởi vì từ đầu tới đuôi, căn bản không phải bốn người, mà chỉ có một người chơi.
Chỉ cần người kia quyết định ra lá Quốc Vương, tất cả những người khác cũng không thể phản đối, đều phải đứng trong ô Quốc Vương.
Trò chơi này, không cần đồng đội vô dụng, là do tôi thiếu quyết đoán." Cậu dừng một chút, cho ra kết luận: "Trò chơi này chỉ cần một người là đủ rồi."
Đàn ông trung niên nhận ra uy lực của cây dù nhỏ, kinh hãi đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Triệu Văn Bân thừa dịp sự chú ý của Đường Mạch đặt trên người người đàn ông trung niên, nhanh chóng xông lên, muốn tấn công Đường Mạch.
Đường Mạch một cước đá vào ngực hắn, đạp hắn sang một bên.
Người đàn ông trung niên thấy vậy lập tức rút một con dao nhỏ ra: "Tao liền mạng với mày!"
Đường Mạch mở dù nhỏ ra, ngăn lại một dao này.
Đồng thời nhanh chóng thu dù lại, đàn ông trung niên còn chưa kịp phản ứng, đỉnh dù màu hồng lần nữa để trước cổ họng hắn.
Lần này chỉ còn cách 1 cm.
Triệu Văn Bân té xuống đất không dám lộn xộn, người đàn ông trung niên khẩn trương, cơ thể căng cứng lại.
Giọng nói của Đường Mạch lúc này bình tĩnh, gần như là không cảm xúc vang lên.
"Bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện do tôi kiểm soát.
Tôi quyết định ra bài gì thì ra bài đó.
Nếu như hai người không đứng vào ô tôi chỉ định..." Đường Mạch ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Trò chơi kết thúc, tôi giết hai người.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...