Bức tường màu trắng cao ba mét ngăn cách hai đội chơi ở hai bên.
Đường Mạch ngẩng đầu lên, chỉ thấy Pinocchio lười biếng nằm ở trên tường, ngâm nga bài hát [ Merry Christmas] lạc điệu.
Đường Mạch tập trung cẩn thận nghe một hồi.
Không phải nghe Pinocchio hát, mà là âm thanh phía đối diện.
Tuy bức tường này không ngăn cách hai bên hoàn toàn, nhưng cậu cũng không nghe được bất cứ âm thành nào từ phía đối diện.
Tường trắng hạ xuống, không nghe được thanh âm, cũng không nhìn thấy người đối diện.
Sau khi xác định đối diện không nghe được âm thanh bên mình, Đường Mạch quay đầu nhìn ba người đồng đội.
Nữ học sinh trung đưa tay ra ngoài thử thăm dò, kinh ngạc nói: "Tôi có thể đi ra."
Bốn người nghe vậy liền thử một chút.
Bốn ô vuông nối liền với nhau thành đường thẳng, lúc đầu bọn họ đều bị hạn chế ở trong ô của mình, không thể ra ngoài một bước.
Nhưng sau khi tường trắng hạ xuống, ba vách tường vô hình chặn ở giữa bốn ô vuông liền biến mất.
Đường Mạch vẫn không thể ra khỏi khu vực ô vuông, nhưng cậu có thể tự do di chuyển trong bốn ô trống.
Bốn người đứng vào ô chính giữa, bắt đầu nhìn nhau.
Người đàn ông trẻ tuổi lên tiếng trước: "Theo tình hình này, sắp tới chúng ta sẽ là đồng đội.
Trước tiên làm quen một chút.
Tôi tên Triệu Văn Bân, trước đây là thầy giáo của trường trung học."
Hai người còn lại rõ ràng là có kinh nghiệm tự giới thiệu từ trước.
Nữ sinh trung học không để lộ thân phận hoàn toàn: "Các anh cứ gọi tôi là Tiểu Lộ là được."
Người Đàn ông trung niên cũng nói: "Trước kia mọi người gọi tôi là Cường ca."
Đến lược Đường Mạch: "Tôi họ Mạc."
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu một cái, hắn nhìn về phía bốn là bài: "Mọi người cũng đã nghe về trò chơi này, đầu tiên, chắc chắn không thể đi theo cái quy tắc gì mà trước hết ra bài Nô Lệ." Lúc hắn mở miệng nói ra những lời này, không người nào phản đối, ngay cả Đường Mạch cũng bình tĩnh nghe hắn nói tiếp.
"Đây là trò chơi song đề tù nhân dạng cổ điển trong lý thuyết trò chơi (1).
Mọi người có lẽ chưa từng nghe qua cái lý thuyết trò chơi này, nhưng không sao, cái này cũng giống như trò chơi thẻ bài mà chúng ta đang chơi vậy.
Mặc dù ngay cả Tháp Đen cũng nói thứ tự chơi bài chính xác của Vương Quốc Dưới Lòng Đất là Nô Lệ, Kỵ Sĩ, Đại Thần và Quốc Vương.
Nhưng các cậu cảm thấy chúng ta có thể ra bài Nô Lệ sao?"
Nữ học sinh trung học không cần suy nghĩ nói: "Bọn họ không thể nào ra Nô Lệ.
Nếu chúng ta ra Nô Lệ, bọn họ nhất định sẽ ra những thẻ bài khác áp chế chúng ta, đem chúng ta loại bỏ hết."
Đàn ông trung niên cũng nói: "Ra Nô Lệ chính là người ngu, tuyệt đối không thể ra.
Nếu bây giờ chúng ta mất bài Nô Lệ, lượt sau không có cách nào đối phó được lá bài Quốc Vương của bọn họ.
Chúng ta có thể sẽ thua."
Đường Mạch đứng bên cạnh an tĩnh nghe, không lên tiếng.
Triệu Văn Bân nhìn Đường Mạch một cái, dường như cảm thấy cậu là một người bình thường không quan trọng, lại tiếp tục nói với hai người đồng đội khác của mình: "Cho nên bây giờ chúng ta phải xác định, ngoại trừ bài Nô Lệ, ván này chúng ta ra bài gì?"
Ba người đều rơi vào trầm tư.
Đường Mạch quay đầu, đưa mắt nhìn lá bài Vương Hậu.
Cậu yên lặng nhìn người phụ nữ tóc dài đội vương miệng trên lá bài, chân mày càng ngày càng nhíu lại.
Lúc này, Triệu Văn Bân nói: "Nếu mọi người đều không ý kiến, vậy để tôi nói trước.
Tôi cảm thấy, chúng ta nên ra bài Đại Thần."
Đàn ông trung niên hỏi: "Tại sao?"
"Rất đơn giản.
Đầu tiên, chúng ta không ra bài Nô Lệ là bởi vì sợ ván đầu tiên bị phía đối diện khắc chế hủy bài.
Bài Nô Lệ có thể bị bài Đại Thần và bài Kỵ Sĩ khắc chế, phía đối diện có sác xuất ½ tỷ lệ hủy bỏ bài Nô Lệ của chúng ta.
Chỉ cần không phải là kẻ ngu, sẽ không có đội nào sẽ ra bài Nô Lệ ở ván đầu tiên." Triệu Văn Bân phân tích nói, "Thứ hai, cả hai đội đều không thể nào ra là bài Bài Quốc Vương và bài Vương Hậu ở ván đầu."
Cái này rất dễ hiểu, nữ học sinh trung nói: "Đúng vậy.
Bài Quốc Vương và Bài Nô Lệ quá quan trọng, gần như là một bàn cân quyết định sinh tử.
Vẫn là để ván sau ra thì ổn hơn.
Nếu mới vòng thứ nhất lá bài chủ chốt bị loại, thì vòng sau sẽ khó chơi."
Nghe những lời này, đàn ông trung niên liền nói: "Vậy chúng ta ra bài Đại Thần!"
Triệu Văn Bân gật đầu: "Không sai, chúng ta nên ra bài Đại Thần.
Phía đối diện tám phần mười cũng cùng ý tưởng giống chúng ta thôi, bọn họ không mạo hiểm ở ván đầu tiên, nên chắc cũng chỉ ra bài Bài Đại Thần hoặc bài Kỵ Sĩ.
Đại Thần khắc Kỵ Sĩ, chúng ta chọn Đại Thần chắc chắn sẽ không thua, cùng lắm cả hai bên đều ra bài Đại Thần, hai lá bài cùng lúc bị hủy bỏ.
Như vậy hai bên đều còn lại ba thẻ bài, sác xuất ra bài Nô Lệ cũng từ một phần tư tăng lên một phần ba.
Nữ học sinh trung và người đàn ông trung niên đều đồng ý với lời của Triệu Văn Bân.
Đường Mạch vừa nhìn bài Vương Hậu, vừa nghe Triệu Văn Bân nói chuyện.
Thật ra lời của Triệu Văn Bân không sai.
Đây là một trò chơi song đề tù nhân cổ điển.
Dưới tình huống bình thường, sẽ không ai ra bài Bài Nô Lệ hoặc bài Quốc Vương ở ván đầu đầu tiên.
Hai lá bài này rất quan trọng, nếu như ván đầu tiên bị mất một trong hai lá, những ván kế tiếp sẽ bị buộc vào thế bị động.
Trong Bốn lá bài, quan trọng nhất không phải bài Quốc Vương, mà là bài Nô Lệ.
Một khi mất đi bài Nô Lệ, đối diện chỉ cần ra lá Quốc Vương, sau đó theo thứ tự ưu tiên từ trên xuống dưới ra Bài Đại Thần, Bài Kỵ Sĩ.
Cứ như vậy, đội mất hết tất cả lá bài đầu tiên coi như thua.
Đường Mạch không còn cơ hội để thắng.
Cho nên ván đầu tiên là chắc chắn sẽ không ra bài Nô Lệ.
Nhưng cũng không nhất định phải ra Bài Đại Thần.
"Cái đó...!Mạc tiên sinh, cậu có đồng ý trước tiên ra Bài Đại Thần không?"
Đường Mạch quay đầu, nhìn về phía Triệu Văn Bân: "Tôi nghiêng về ra bài Vương Hậu hơn."
Triệu Văn Bân kinh ngạc nhìn cậu, nữ học sinh trung và đàn ông trung niên cũng hết sức ngạc nghiên.
Triệu Văn Bân suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không được, như vậy quá nguy hiểm.
Lỡ như đối diện thật sự ra Bài Nô Lệ, như vậy cho dù bọn họ không biết tiếp theo chúng ta ra bài gì, nhưng cũng biết chúng ta mất đi Bài Vương Hậu."
Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Chẳng qua là tương đối nghiêng về Bài Vương Hậu, nếu như mọi người muốn ra Bài Đại Thần, tôi không phản đối."
"Được, vậy cứ quyết định như vậy."
Trong trò chơi này, đại đa số đội sẽ chọn ở cùng ra Bài Đại Thần ở ván đầu tiên.
Khả năng lớn ở phía đối diện cũng sẽ ra Bài Đại Thần.
Đây là cách an toàn nhất, cả hai đều suôn sẻ vượt qua mở đầu.
Phải hiểu rõ hơn suy nghĩ của đối thủ, mới có thể đoán được cách thức suy nghĩ của bọn họ, từ đó phán đoán lần sau bọn họ lần sau sẽ ra bài gì.
Đường Mạch sở dĩ muốn ra Bài Vương Hậu, nguyên nhân thứ nhất là theo cậu phỏng đoán, khả năng 80% phía đối diện sẽ không ra Bài Nô Lệ.
Chỉ có sác xuất 20%, lá Bài Vương Hậu của đội Đường Mạch sẽ bị khắc chế hủy bỏ.
Với xác suất như vậy đáng giá đánh cuợc một lần, trong trò chơi này, chỉ cần đội nào mất bài trước thì chắc chắn đội đó sẽ gặp bất lợi.
Một nguyên nhân khác, là bởi vì đây là lá Bài Vương Hậu.
Theo quy tắc thứ tám của Tháp Đen: Bài Vương Hậu có thể kích hoạt "Về nhà quỳ ván giặc đồ", đặt một câu hỏi cho bên kia.
Triệu Văn Bân nói: "Chúng ta có Bài Vương Hậu, cho nên chúng ta có thể đặt câu hỏi cho phía bên kia.
Mọi người đã nghĩ ra chúng ta cần hỏi gì chưa? Không được hỏi các vấn đề có liên qua đến thẻ bài, đối diện cũng chỉ có thể trả lời là có hoặc không."
Nữ học sinh trung học lập tức nói: "Mọi người còn nhớ Tháp Đen nói hay không, nếu như đối diện trả lời không trung thực, chúng ta sẽ thắng.
Vậy...!Chúng ta có thể hỏi chuyện gì đó bọn họ không biết, như vậy bọn họ có 50% khả năng trả lời sai, vậy chắc cũng tính là nói dối nhỉ."
Đàn ông trung niên: "Chính xác, quả thật có thể thắng như vậy."
Đường Mạch rời mắt khỏi lá bài Vương Hậu, đứng ở vị trí cách một mét với bọn họn, thanh âm bình tĩnh nói: "Tháp Đen sẽ không cho một sơ hở rõ ràng như vậy.
99 % cô sẽ lãng phí cơ hội đặt câu hỏi.
Nếu Tháp Đen tính câu hỏi này là không hợp lệ.
Cô thật sự muốn lãng phí sao?"
Bề ngoài Đường Mạch xem như nổi bật, vừa rồi khi đứng ở đằng xa nữ học sinh trung học liên tục nhìn lén cậu.
Nhưng bị cậu lạnh nhạt xối nước lạnh, nữ học sinh trung học bất mãn trừng mắt một cái, gạc Đường Mạch sang một bên, không nhìn cậu nữa.
Triệu Văn Bân cũng nói: "Chúng ta vẫn nên hỏi vấn đề quan trọng hơn đi.
Nhưng cũng không cần phải gấp, chờ lát nữa quan sát đối thủ, hiểu hơn về tâm lý và cách suy nghĩ của họ rồi đưa câu hỏi hỏi vẫn kịp."
Đúng lúc đó, một giọng nói trẻ em vang lên trong thế giới màu trắng.
[Ding Dong! Trò chơi: Thẻ bài trung thực của Pinocchio ván đầu tiên sắp bắt đầu]
[ Bắt đầu tiến hành xào bài ]
Toàn bộ thế giới màu trắng phát ra tiếng vang kịch liệt, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Bốn lá bài màu bạc ầm ầm bay lên cách mặt đất nửa mét, sau đó chúng nhanh chóng di chuyển.
Bốn lá bài lấy tốc độ cực nhanh thay đổi vị trí với nhau.
Lúc đầu, mắt Đường Mạch vẫn có thể bắt kịp tốc độ của nó, nhưng rất nhanh cậu liền không thấy rõ nội dung thẻ bài.
Mười giây sau.
Ầm!
Bốn thẻ bài dừng lại ở từng ô vuông, một tia sáng màu bạc từ tâm của thẻ bài bắn ra lần lượt tiếp cận mi tâm của Đường Mạch và ba người còn lại, luồng sáng của các thẻ bài nối lại với từng người ứng với vị trí trong ô vuông.
Tuy nhiên vị trí của các lá bài đã bị thay đổi.
Chỗ của Triệu Văn Bân vốn là Kỵ Sĩ, bây giờ biến thành Nô Lệ.
Nữ học sinh trung học vốn là Nô Lệ, bây giờ biến thành Đại Thần.
Đàn ông trung niên là Kỵ Sĩ, Đường Mạch vẫn là Vương Hậu.
Sau khi xào bài xong, Tháp Đen bắt đầu nhắc nhở ——
[Ding Dong! Ba phút sau, mời tất cả người chơi đứng trong ô vuông quyết định ra bài.
Thẻ trong ô vuông được xem là thẻ sẽ xuất ra.
]
Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên bắt đầu đi vào ô Đại Thần.
Nữ học sinh trung học thấy mình từ Nô Lệ biến thành Đại Thần, sắc mặt do dự đứng tại chỗ, chậm chạp không có động tĩnh.
Triệu Văn Bân xoay người nhìn về phía cô: "Làm sao, chúng ta phải cùng nhau đứng trong ô Đại Thần."
Nữ học sinh trung học nắm chặt tay: "...!Tôi là Đại Thần."
Đàn ông trung niên hiểu ý cô, lớn giọng hỏi ngược lại: "Vậy mới vừa rồi tôi là Đại Thần, tôi cũng chưa nói là không vui nếu ra bài của tôi.
Bây giờ mới là ván đầu tiên, cô sợ cái gì, không chừng đối thủ chắc cũng ra bài Đại Thần, hai thẻ bài coi như bị hủy bỏ, cũng sẽ không kích hoạt trận quyết đấu."
Nữ học sinh trung học còn có chút do dự, Triệu Văn Bân nói: "Không cần sợ, đối diện cũng không thể nào ra lá bài chủ chốt để khắc chế cô.
Bọn họ cũng giống chúng ta vậy, sẽ không dán mạo hiểm ở ván đầu tiên."
Dường như bị Triệu Văn Bân thuyết phục, nữ học sinh trung học nhìn nụ cười hiền hòa trên mặt Triệu Văn Bân, rốt cuộc quyết định cất bước đi vào trong ô Đại Thần ô.
Đường Mạch nhìn bọn họ, hai tay cắm ở trong túi, không chút nghĩ ngợi đi vào trong ô bên kia.
Ba người kinh ngạc nhìn cậu
Triệu Văn Bân: "Mạc tiên sinh, cậu đây là ý gì?"
"Không có gì, chỉ muốn thử một chút.
Xem nếu như bốn người chúng ta lựa chọn không giống nhau, Tháp Đen sẽ chọn bài nào.
Nếu như nó nói có vấn đề, tôi sẽ qua đó với mọi người." Đường Mạch đứng trong ô Vương Hậu, thần sắc bình tĩnh nói.
Nữ học sinh trung học và đàn ông trung niên đối với cậu có chút bất mãn, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh Đường Mạch, bọn họ cũng không nói gì.
Thời gian ba phút trôi qua rất nhanh, giọng nói trẻ em nhắc nhở ——
[Ding Dong! Đã chọn xong thẻ bài.]
Thẻ bài to lớn thẻ bài trước mặt ba người Triệu Văn Bân chậm rãi ngã xuống, mặt trái lá bài ngửa ra, hiện trên mặt đất.
Một khắc thẻ bài ngã xuống đất, ánh sáng màu bạc trên mi tâm của bốn người cũng dần dần biến mất.
"Tuân theo nguyên tắc đa số..." Đường Mạch thầm nghĩ.
Sau khi ra bài, Pinocchio đang nằm trên bức tường ngâm nga bài hát, chân đạp một cái, nhảy cẫng lên, đứng trên vách tường.
Nó nhìn bên Đường Mạch một chút, lại quay đầu phía bên kia một cái.
Pinocchio âm hiểm cười một tiếng, vỗ vỗ vách tường: "Anh em tốt của ta, xem ra những đứa trẻ trung thực này đã có lựa chọn, ngươi có thể nghỉ ngơi một lát rồi."
Tường trắng phát tiếng nổ vang dội, chậm rãi dâng lên cao.
Đường Mạch chăm chú theo dõi tình huống phía đối diện, nhưng khoảng khắc khi nhìn thấy, hai mắt cậu co rút lại, nhìn về phía nam nhân áo đen đứng đối diện mình.
Đối phương nhìn Đường Mạch, khóe môi hơi gợi lên, hướng về phía cậu cười một cái.
Hai người không nói gì, cứ như vậy im lặng nhìn đối phương.
Trong lòng Đường Mạch dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, cậu nắm chặt hình xăm que diêm trên cổ tay, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân áo đen cao lớn.
Nữ học sinh trung học nhỏ giọng nói: "Tại sao bọn họ đứng giống chúng ta vậy?"
Ở phía đối diện, ba người đứng ở cùng một ô trong, chỉ có một mình nam nhân áo đen ở ô khác, đang đứng đối diện với Đường Mạch.
Chẳng lẽ người này cũng giống Đường Mạch, muốn thử xem quy tắc chọn thẻ bài của Tháp Đen?
Pinocchio từ trên bức tường nhảy xuống, vui vẻ vỗ vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang dội trong thế giới màu trắng, theo âm thanh của nó, hai tấm bài sắc đáp sát xuống mặt đất, di chuyển về phía khu vực chính giữa.
Rất nhanh, hai thẻ bài liền dính sát chung một chỗ, mặt phải vẫn úp dưới đất, không thể nhìn thấy nội dung thẻ bài.
Pinocchio trong nháy mắt liền chạy tới bên cạnh thẻ bài đội Đường Mạch.
Nó cúi người, lấy tay sờ lá bài một cái: "Ai nha, bài tốt."
Đường Mạch đối với lời của nó không có một chút phản ứng.
Quy tắc của Tháp Đen có nói, Pinocchio không biết hai đội ra bài gì, cho nên rõ ràng Pinocchio đơn giản là đang nói vớ vẩn.
Pinocchio lại chạy đến lá bài đối diện, lấy tay sờ soạng một cái.
Sắc mặt nó nghiêm túc: "Nga, đây cũng là thẻ bài tốt."
Lần đầu tiên ra bài, ngoại trừ Pinocchio, cả hai đội không ai có tâm tình nói đùa.
Bọn họ nhìn chằm chằm đối phương, Đường Mạch lướt mắt nhìn ba người đang đứng chung một ô phía đối diện một cái, khi thu hồi tầm mắt, cậu phát hiện nam nhân áo đen kia vẫn còn đang nhìn mình.
Trong lòng Đường Mạch nhận ra một tia không đúng, cậu thậm chí đã nghĩ tới một khả năng, nhưng vẫn theo bản năng tránh đáp án này.
Bốn người đối diện, làm sao có thể...!Cho ra bài Quốc Vương?
Ba người kia có thể nhất trí chọn Bài Quốc Vương?
Cái này không thể nào.
Pinocchio thấy tám cá nhà chơi đều không để ý đến nó, ủy khuất bỉu môi, đặt mông ngồi xuống lá bài đối diện.
"Vậy chúng ta bắt đầu ra bài đi.
Các ngươi đều là nhân loại nhàm chán, nhất định chưa từng nghe qua bài hát nổi tiếng của Vương Quốc Dưới Lòng Đất [Thẻ bài trung thực của Pinocchio]"
"Biu"
Pinocchio vội vàng đổi lời nói: "Được rồi được rồi, bài hát này không hề nổi tiếng một chút nào, nhưng mà nó rất êm tai nha...!Được, được, được, nó một chút cũng không dễ nghe! Chết tiệt đừng có dài ra nữa, ta muốn hát!"
"Có một Quốc Vương đi săn bắn, Vương Hậu ngày ngày soi gương."
"Đại Thần chạy theo Quốc Vương, Kỵ Sĩ muốn gặp công chúa..."
Pinocchio dùng hai tay hai chân đánh nhịp, nhắm mắt lại, đắm chìm trong trong tiếng hát biến dạng, khó nghe của mình.
"Nô Lệ đáng yêu ở nơi nào chứ? Nga, hắn ở trong cái nồi lớn dưới nhà bếp của người Dưới Lòng Đất"
[Ding doong! Ván đầu tiên, người chơi ra bài.]
Ánh sáng trắng chói mắt phát ra từ hai tấm thẻ bài, mông Pinocchio giống như bị phỏng, nó lập tức đứng lên, đi sang một bên, cười hì hì ngâm nga bài hái khó nghe do chính nó sáng tác, nhìn hai tấm thẻ bài phát sáng.
Ánh sáng trắng càng ngày càng chói mắt, lan tỏa toàn bộ không gian màu trắng.
Ánh sáng chói rọi khiến mọi người không thể nhìn thẳng mà phải nhắm mắt lại, Đường Mạch cố gắng mở mắt một chút nhìn tình hình, nhưng ánh sáng mãnh liệt làm cậu không thể khống chế nheo mắt lại.
Sau đó, cậu nghe được âm thanh vỡ vụn giòn tan.
Gần như trong nháy mắt, cơ thể cậu run lên, cậu biết rõ đây là thanh âm gì.
"Rắc rắc."
Ánh sáng phút chốc biến mất, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào khu vực trung tâm, lá bài sắc màu bạc bên phía Đường Mạch hiện lên từng kẽ hở.
Những kẽ hở bắt đầu từ tâm thẻ bài, nhanh chóng lan ra bên ngoài giống như mạng nhện phủ đầy lá bài.
Cuối cùng...
"Rắc rắc."
Thẻ bài hóa thành ánh sáng trắng, biến mất trong không khí.
Pinocchio một chút cũng không ngạc nhiên che miệng lại, cố ý dùng giọng kinh ngạc nói: "Đáng chết, các ngươi đúng là những đứa trẻ không trung thực, rốt cuộc đã ra bài gì!" Nó ngoài miệng nói lời tức giận, nhưng trên mặt toàn là ý cười, ánh mắt mong đợi nhìn tám người chơi ở hai bên.
Bốn người phía Đường Mạch nhìn chằm chằm vào nơi thẻ bài biến mất.
Nữ học sinh trung học không dám tin mở to hai mắt, cô lẩm bẩm một câu "Không thể nào", từ từ thụt lùi về sau.
Đúng lúc ấy, một tia sáng màu bạc từ chỗ thẻ bài biến mất bắn ra thẳng tắp hướng về mi tâm của nữ sinh trung học.
Đường Mạch nhanh chóng nhìn sang tấm thẻ bài chưa biến mất.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng màu bạc từ tâm thẻ bài bay về phía bên phải, nối với mi tâm của nam nhân áo đen.
Trong lòng Đường Mạch 'lộp bộp' một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm người này.
Nam nhân áo đen bình tĩnh bước đi tới khu vực chính giữa, sau khi hắn đi vào, ánh sáng màu bạc trên mi tâm của hắn biến mất.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nữ sinh trung học đối diện sắc mặt trắng bệch, cuối cùng lại quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, khẽ mỉm cười: "Vậy nên kích hoạt trận quyết đấu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...