Ánh mắt lạnh như băng của người ngoại quốc nhìn chằm chằm con thỏ phía sau đàn quái vật, ngay sau đó, hắn gầm lên một tiếng, dưới chân dẫm mạnh, lao đến phía đối phương như một quả tên lửa.
Chịu hạn chế của dị năng, tố chất thân thể của Trần San San hoàn toàn không thể tăng lên.
Trong nháy mắt cô bé liền hiểu tại sao mình bị lộ, không có thời gian quay đầu nhìn, cô bé xoay người chạy ra sau cáo vàng đứng gần đó.
Pitt vươn tay phải, sắp bắt được người chơi kia rồi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Bắt lấy tên nhân loại kia!”
Pitt vội quay đầu về phía phát ra âm thanh, một đám người dưới lòng đất tụ lại với nhau, căn bản không thể nhìn ra là ai vừa nói.
“Shit!”
Hắn biết kẻ nói chuyện khẳng định là một trong hai tên khốn nạn của đội hải quan, nhưng hắn không thể nhìn ra là ai.
Bọn quái vật gào lên lao về phía Pitt cùng David, người dưới lòng đất cũng chen chúc bổ nhào đến.
Bọn họ tự biết mình đánh không lại nhân loại, chỉ cần người chơi thông quan Hắc tháp tầng hai là đã có thể mạnh hơn người dưới lòng đất rồi.
Nhưng nhóm BOSS Hắc tháp phần lớn đều suy nghĩ đơn giản, cảm thấy bên mình đã ‘người đông thế mạnh’, không cần sợ hai tên người chơi cỏn con nữa.
“Tóm lấy bọn chúng, ăn sạch ăn sạch!”
“Lên! Bắt lấy bọn chúng, ăn sạch hết!”
Thân thủ của Pitt và David vô cùng tốt, những người dưới lòng đất cùng quái vật dù có bao vây cũng không thể chạm vào một góc áo của bọn họ.
Nhưng trong căn nhà gỗ nhỏ này, hai bên một khi đánh nhau sẽ khiến cả phòng đều rung chuyển cót két.
Chú lùn cấp trên nóng nảy: “Chết tiệt, đừng phá căn phòng của ta, nếu phòng bị phá tất cả chúng ta đều sẽ rơi vào dòng sông ảo tưởng, lúc đấy để ta xem các ngươi làm thế nào!”
Lời này vừa dứt, người dưới lòng đất cùng quái vật đều an phận hơn rất nhiều.
Nhưng các người chơi cũng nghe ra một thứ khác : Rơi vào dòng sông ảo tưởng sẽ cực kỳ nguy hiểm?
Pitt đảo tròng mắt, mượn cơ hội bỗng nhiên nâng tay, chỉ vào con thỏ phía sau đám người: “Nó cũng là một người chơi đáng chết!”
Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Trần San San.
Tay cầm kẹo que của Trần San San nắm chặt lại, nhưng mặt ngoài cô bé lại hoảng sợ trừng lớn mắt: “Ngươi, ngươi đang nói cái gì đó, ta.
.
.
.
.
.Ta không phải là người chơi!”
David tức giận buông lời thô tục: “Cái đồ khốn nạn nhà mày, đừng tưởng có thể trốn, mày chính là người chơi!”
Quái vật cùng người dưới lòng đất nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Trần San San, cô bé cắn chặt răng: “Ta chắc chắn không phải người chơi, ta chỉ là một con thỏ nhỏ trên đại thảo nguyên Tinh Linh thôi.
Nhưng mà vừa rồi các ngươi nói thế chính là thừa nhận bản thân là người chơi rồi đó.
Mọi người nhanh bắt lấy bọn họ đi, ăn sạch bọn họ luôn!”
Nghe xong lời này, mọi người đều khôi phục tinh thần: Đúng vậy, con thỏ này có phải người chơi hay không thì bọn họ không biết, nhưng hai con sói này vừa rồi chính là thừa nhận mình là người chơi.
Ăn hai tên đó, thực lực của bọn họ nhất định có thể tăng lên rất nhiều.
Trần San San bị ép đến đường cùng, dù có thông minh thế nào thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ không có thực lực.
Những việc vừa làm đã là cực hạn của cô bé, nhưng mà người chơi có thể công tháp tầng năm, không ai đơn thuần chỉ là bóng đèn.
Tình huống cô bé lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Pitt cười nhạo, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm răng nanh: “A, một đám ngu xuẩn.
Con thỏ kia rõ ràng rất yếu, kể cả nó không phải người chơi, các ngươi bắt nó vẫn dễ như bắt một con gà nhỏ thôi, bắt lại trước rồi giam bên người chẳng phải rất tốt sao.
Còn về phần bọn ta.
.
.
.
.
.Lũ đần các ngươi cũng có thể bắt được bọn ta ư?”
Một con quái vật gà mái tức giận nói: “Bắt ngươi mới dễ như bắt gà ấy!”
Bọn quái vật tuy rằng hơi đần độn, nhưng cũng không phải là không có trí thông minh.
Con sói này nói đúng, bắt con thỏ kia đối với bọn nó căn bản không tốn công, kể cả không phải người chơi thì bắt sai người cũng chẳng sao.
Trong nhất thời, hai quái vật cùng ba người dưới lòng đất nhanh chóng tiến đến chỗ Trần San San, một nhân viên trong đó còn cười lạnh trói lại hai tay của cô bé.
Trong lòng Trần San San sớm đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm.
.
.
.
.
.Cô bé tin tưởng Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt.
Pitt thấy Trần San San cũng bị bắt thì điên cuồng cười sằng sặc.
Hắn căn bản không để tâm những người dưới lòng đất cùng quái vật yếu nhớt này, mối lo ngại thật sự của hắn là hai người chơi ở đội hải quan.
Khi Pitt đang nhìn chằm chằm đám nhân viên hải quan để tìm ra người chơi lẫn trong đó, một giọng nói mỏng manh đã vang lên: “Ta, ta không biết mấy tên nhân loại đáng chết các ngươi vì sao lại phải vu khống ta, chẳng lẽ là bởi ban nãy ta thu tiền hối lộ của các ngươi sao?”
Pitt cùng David sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần San San.
Con thỏ mắt đỏ cắn chặt răng nanh, ủy khuất nói: “Các ngươi không phải muốn buôn lậu một chai rượu Hương Tiêu sao.
Rượu đó trị giá 10 đồng bạc, nhưng vừa rồi để không bị phát hiện, ngươi đã đút lót cho chúng ta hơn 30 đồng.
Chẳng lẽ.
.
.
.
.
.Chai rượu Hương Tiêu đó là một vật cực kỳ quan trọng?”
David còn chưa hiểu hẳn, Pitt đã gào lên: “Câm mồm!”
Nhưng mà đã quá muộn.
Sau khi bọn quái vật nghe thấy lời kia, hiểu được chai rượu Hương Tiêu rất quan trọng với hai tên này.
Bắt được hai nhân loại đó rất khó, nhưng nếu bọn họ tập trung tấn công vào chai rượu, hai nhân loại nhất định sẽ bảo vệ nó, không có thời gian phản công nữa.
Không biết ai lại gào to một câu: “Rượu Hương Tiêu giấu trong tay áo hắn!”
Mọi người ầm ầm lao đến, không tấn công David cùng Pitt nữa mà tranh nhau giành giật rượu Hương Tiêu.
Trần San San nhẹ nhàng thở ra, để nhân viên hải quan trói tay, áp giải cô bé về phía căn phòng kính nhỏ.
Thân thể cô bé vẫn còn hơi run, Trần San San cố gắng đè xuống nỗi sợ hãi của mình, lúc này đột nhiên cô bé nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười vang lên sau tai mình: “Làm tốt lắm, San San.”
Trần San San mở to mắt, quay đầu nhìn người dưới lòng đất đang bắt giữ mình.
Vài giây sau, cô bé nở nụ cười: “Anh Đường Mạch.”
Khi Đường Mạch áp giải Trần San San vào trong phòng kính, David cùng Pitt đối đầu với quá nhiều quái vật và người dưới lòng đất nên khó lòng phòng bị, cuối cùng để cho một con quái vật cướp mất rượu Hương Tiêu, chai rượu bị ném lên không trung.
Trong thế giới của Hắc tháp, không ai là không thích uống rượu Hương Tiêu.
Kể cả nó không phải đạo cụ quan trọng, quái vật cùng người dưới lòng đất mà thấy cũng sẽ phát cuồng.
Bọn quái vật điên cuồng tranh nhau chai rượu, David cùng Pitt tức giận nhưng không thể làm gì.
Pitt đành lật tay lấy ra một khẩu súng lục màu đỏ, dùng cổ tay làm giá chắn, bóp cò.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, năm viên đạn lần lượt bay ra từ nòng súng.
Năm viên đạn này chuẩn xác xuyên thủng đầu bốn con quái vật cùng một người dưới lòng đất, đầu bọn họ nổ tung như quả dưa hấu.
Tất cả mọi người bị làm cho khiếp sợ, kinh hoảng nhìn hai con sói kia.
Thanh niên đi giày da hung hăng đạp vỡ đầu của một con quái vật, não vụn bắn tung tóe lên giày của hắn, Pitt lộ ra bộ mặt khát máu, liếm nòng súng của mình: “Phế vật, còn ai dám cướp đồ của ta nữa!”
Rượu Hương Tiêu không biết bị bọn quái vật tung đi đâu rồi, ai cũng không tìm thấy.
Nhưng lúc này, tất cả quái vật cùng người dưới lòng đất đều không dám động vào cái chai rượu chết tiệt đó nữa.
Bọn họ sợ hãi chạy tứ phía.
Chú lùn cấp trên hét to vào một cái lông chim xanh biếc: “Tiên sinh Peter Pan, ngài rốt cuộc đang ở đâu.
Những người chơi này còn khủng bố hơn so với những gì chúng tôi nghĩ, ngài mau tới cứu mạng a a a a a a.
.
.
.
.
.” Giọng nói đột nhiên im bặt, Pitt một súng bắn vỡ sọ chú lùn cấp trên.
Một hồi chém giết đẫm máu lại bắt đầu diễn ra.
Đường Mạch nâng tay lên che lại mắt của Trần San San, không cho cô bé quay đầu lại nhìn.
Chính hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi, làm như không hề nghe thấy động tĩnh xung quanh.
Khi Pitt và David đang hưng phấn tàn sát đám quái vật, một nhân viên người dưới lòng đất có dung mạo tầm thường định nhặt chai rượu Hương Tiêu bên góc tường lên.
Một tay hắn kéo thấp vành mũ xuống, che hết mặt mình.
Sau đó hắn chạy theo đám đông, làm ra bộ dáng sợ hãi lao ra ngoài căn nhà gỗ.
Nhưng ngay khi hắn mới cầm lấy chai rượu, thời điểm đang đứng lên, một giọng nói ảm đạm đã vang lên từ cách đó không xa: “Người chơi đội hải quan.”
Động tác của Phó Văn Đoạt dừng lại, anh thong thả quay đầu nhìn về phía đối phương.
Đó là một con sói hoang hung ác tàn bạo.
Răng nanh sắc nhọn dính đầy nước dãi, nhưng Pitt và David giờ phút này không hề lâm vào trạng thái cuồng giết người, hai người họ bình tĩnh nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt, tựa hồ một mực chờ đợi bàn tay kia nhặt chai rượu lên.
Hai bên đối diện một lát, Phó Văn Đoạt nhếch môi: “Thật có lỗi, vậy mà bọn ta lại xem nhẹ thực lực của các ngươi.”
David nắm chặt tay: “Ta giết ngươi!!!”
Đường Mạch cũng không nghĩ tới, hai người chơi này nhìn qua lỗ mãng dễ kích động, thật ra lại vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ biểu hiện ra dáng vẻ tức giận muốn giết người, trên thực tế đang một mực chờ Phó Văn Đoạt mắc câu.
Hai người này tuyệt đối là người nổi bật trong những người chơi ở Trung Quốc trước mắt, thực lực có khi nằm trong top 10 cả nước.
Đường Mạch đẩy Trần San San về phía cây cầu treo: “San San, chạy sang bên kia.
Chờ đến khi em tới nơi thì anh cùng Phó Văn Đoạt sẽ qua ngay, chúng ta cùng nhau đi.”
Trần San San dùng sức gật đầu, đè nén mong muốn ở lại hỗ trợ.
Thực lực cô bé quá yếu, nếu ở lại thì chỉ ngáng chân người khác.
Mà lúc này, nắm tay của David đã sắp đập vào mặt Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt tung chai rượu Hương Tiêu lên không trung, nghiêng người tránh đi một đòn này.
Sau đó anh cúi người thật nhanh, khi David phát hiện động tác của anh thì đã không kịp, một nắm đấm mạnh mẽ nện vào bụng gã.
David lùi mấy bước về phía sau, sắc mặt hơi khó coi một tí, nhưng cũng không gặp thương tích nặng nhọc gì.
Phó Văn Đoạt nâng tay lên đúng lúc mà tiếp lấy chai rượu Hương Tiêu, nhét vào túi mình: “Ngươi rất mạnh, nhưng không thạo giết người.”
David cười lạnh nói: “Số người ta từng giết còn nhiều hơn số cơm ngươi từng ăn!”
Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát: “Chưa chắc đâu.”
Giây tiếp theo, hai người cùng xông lên.
Pitt đang chuẩn bị chạy sang hỗ trợ, một dây cao su bỗng nhiên vụt đến quấn chặt cổ tay hắn.
Pitt quay đầu, chỉ thấy một sợi dây thừng cao su bắn ra từ lòng bàn tay của một tên nhân viên người dưới lòng đất, trói chặt cổ tay hắn.
Pitt nở nụ cười, nghiến răng nói: “Người chơi?”
Đường Mạch nhướng mày: “Đối thủ của ngươi là ta.”
Đã đến nước này, không thể che giấu thân phận nữa.
Hai đối thủ này quả thật rất mạnh, nếu đã bại lộ, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ trực tiếp ra tay luôn.
Bọn họ không biết Peter Pan mà chú lùn cấp trên cầu cứu có thực lực như thế nào, giả thiết hắn là quái vật có cấp bậc như Đoàn trưởng Gánh xiếc, vậy thì năm người bọn họ hợp sức cũng không thể làm đối thủ của hắn.
Phải tốc chiến tốc thắng.
Đường Mạch căn bản không hề che giấu dị năng của mình, hai tay hắn chống hông, hô to “Trả ông nội ta đây”.
Ngọn lửa hung mãnh nháy mắt tràn lan khắp căn nhà gỗ, Pitt vung tay biến ra một tấm lá chắn kim loại, ngăn lại toàn bộ ngọn lửa này.
Đường Mạch nâng hai tay lên, hơn mười cây kim thép dài mảnh uốn lượn trong không trung.
Ngón tay hắn vừa động, kim thép đồng loạt bay về phía Pitt.
Mà bên kia, trận chiến của Phó Văn Đoạt và David đơn giản hơn rất nhiều.
Phó Văn Đoạt hoàn toàn nghiền ép David.
Anh linh hoạt nhanh nhẹn, động tác vừa dẻo dai vừa mạnh mẽ, xem Phó Văn Đoạt ra tay cứ như đang xem một bộ phim võ thuật, từng động tác đều chuẩn mực và đẹp đẽ đến cực điểm.
David thì ngược lại, đòn đánh của gã khá vụng về, nhưng da của gã lại cứng như sắt thép, không có cách nào xuyên thủng.
Phó Văn Đoạt nheo mắt, cánh tay phải hóa thành vũ khí màu đen hung hăng đâm về phía ngực của David.
David phát hiện không đúng liền xoay người né tránh.
Vũ khí đen sượt qua ngực gã, cắt đứt áo, trên làn da thế mà cũng chỉ lưu lại một dấu vết nhàn nhạt.
Phó Văn Đoạt không che giấu nữa, cổ tay vừa động, một con dao găm đen như mực đã xuất hiện trên tay anh.
Con dao này vừa xuất hiện, David nháy mắt đã ngửi được hơi thở tử vong.
Gã thầm nghĩ một tiếng không tốt, sau đó quay đầu nói: “Pitt, đưa tấm lá chắn của cậu cho tôi!”
Pitt: “Cút, đó là đạo cụ của lão tử!”
David: “Fuck, đệt mẹ cậu mà không đưa đây thì tôi sẽ chết đấy!”
Pitt ném tấm chắn cho David, David nhanh chóng tiếp được.
Đúng lúc này, Phó Văn Đoạt đột nhiên cực kỳ cổ quái mà tới gần, dao găm sắc bén đâm về phía David.
David theo phản xạ giương lá chắn ngăn trở.
Dao găm cùng lá chắn va chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại bén nhọn.
Hai người lùi về phía sau nửa bước, Phó Văn Đoạt nhìn vết nứt màu trắng trên lá chắn, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
David quát: “Con dao găm kia vậy mà có thể làm nứt tấm lá chắn của cậu!”
Pitt cả kinh: “Gì cơ?”
Đừng nói đến hắn, ngay cả Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng lấy làm kinh hãi.
Dao găm của Phó Văn Đoạt là một trong những đạo cụ hiếm có của anh, công năng duy nhất của nó là tác dụng luật nhân quả, có thể phá vỡ vật sở hữu trên thế giới.
Nhưng vậy mà không đâm thủng được tấm lá chắn này, chỉ tạo ra một lỗ nứt vỡ.
Đây khẳng định cũng là một đạo cụ hiếm có, hoặc là một đạo cụ hiếm có cũng sỡ hữu tác dụng của luật nhân quả!
Phó Văn Đoạt không định dây dưa cùng đối phương, anh ngẩng đầu nhìn Trần San San đã chạy đến chỗ cây cầu.
Cầu treo trước mắt đang bị phong tỏa, ai cũng không ra được.
Muốn rời đi, nhất định phải để anh cùng Đường Mạch đánh ra một con đường sống.
Phó Văn Đoạt nhìn về phía Đường Mạch: “Đi!”
“Được!”
Hai người không hề ham chiến, xoay người bỏ chạy.
David và Pitt làm sao có thể để bọn họ đi, nhanh chóng đuổi theo sau.
Hai người chạy phía trước, hai người đuổi phía sau.
Đến trước cầu treo, Phó Văn Đoạt bế Trần San San lên, kẹp cô bé ở bên hông mình.
Đường Mạch không chút do dự tung một cước về phía hai chú lùn đang canh gác cầu treo, đá cho cả hai lăn ra bất tỉnh.
“Đi!”
Sang đến bờ bên kia, Đường Mạch xoay người nhìn cây cầu, lật tay lấy ra một que diêm lớn.
Hắn quẹt đầu diêm xuống đất, châm lửa vào cầu treo, đương nhiên là đoạt đi đường lui của Pitt và David.
Lần công tháp này đúng là trò chơi nhiều người, nếu bọn họ thông quan thành công thì đối phương thất bại.
Ngược lại cũng vậy.
Ngọn lửa bùng lên phừng phừng, cầu treo nhanh chóng rơi xuống.
Pitt phẫn nộ gào một tiếng, trong tay xuất hiện hai dây xích thật dài.
“Ngươi cho là làm như vậy thì ta sẽ không bắt được các ngươi sao!”
Xích sắt nháy mắt bay đến đầu bên kia của cây cầu, hai dây xích một cái quấn lấy chân của Đường Mạch, một cái quấn lấy chân của Phó Văn Đoạt.
Hai người muốn thoát khỏi dây xích, nhưng lại phát hiện càng giãy dụa thì nó càng siết lại.
Ánh mắt Đường Mạch lạnh như băng, lấy ra một viên dạ minh châu từ trong túi.
Hạt châu này vừa mới được lấy ra, hai dây xích giống như gặp được thứ hấp dẫn nhất đời mình, mạnh mẽ bay vèo về phía dạ minh châu, bị nó hút lấy chặt chẽ.
David cùng Pitt đang cầm dây xích, bất ngờ không kịp phòng thủ liền bị dây xích kéo về phía trước, dây xích mơ hồ muốn giãy khỏi tay bọn họ, có xu hướng nghĩa vô phản cố lao về phía viên dạ minh châu.
David dùng sức đè lại mắt thứ ba của dây xích: “Ta mà chết thì các ngươi cũng đừng hòng sống!”
Hai mắt Pitt trợn to: “Anh điên rồi!”
Nhưng đã quá muộn, David đè chặt mắt xích, dây xích đang bị dạ minh châu hút đột nhiên tự cháy.
Một cỗ lực lượng quỷ dị kéo Đường Mạch và Phó Văn Đoạt xuống, hai người đồng loạt rơi xuống dòng sông ảo tưởng.
Một giây kia khi bị kéo Phó Văn Đoạt liền vung tay đẩy Trần San San đi, cô bé vững vàng ngã bên bờ, nhìn lại: “Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá!”
Tùm tùm vài tiếng, cả bốn người đều rơi vào dòng sông ảo tưởng.
Tác giả có lời muốn nói:
San· đứa nhỏ bị vứt bỏ· San:.
.
.
.
.
.Không biết làm sao.ing
Đường Đường & lão Phó: Mang em đi nằm thắng.
(nằm không cũng thắng)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...