Địa Cầu Online


Trong căn nhà gỗ hải quan ồn ào, một con cáo vàng nghênh ngang đi tới trước mặt hai con sói.

Ban đầu thấy đối phương là sói, con cáo còn hơi sợ hãi.

Nhưng lập tức nó liền cáo mượn oai hùm: “Ê, mau đem đồ đạc giao ra đây.

Khuyên nhóm các ngươi không cần che che giấu giấu, ta cũng không phải những tên người dưới lòng đất vô dụng kia- không nhìn thấy các ngươi đem đồ vật giấu ở đai lưng, răng nanh và bên trong giày.

Nhanh giao ra đây!”
Đây là một quá trình thu đồ đạc cực kỳ bình thường.
Cáo vàng vô cùng đắc ý vênh cằm lên, trước mặt nó, con sói mặc áo gi-lê vàng nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn nó một cách lạnh lùng.

Cáo vàng hơi co rúm người lại, không dám kiêu ngạo quá mức nữa.
Pitt mặt không biểu cảm nhìn con cáo này, tựa hồ muốn xem xem nó có phải người chơi hay không.

Qua vài giây, hắn cong môi, trong mắt cáo vàng, hắn chính là đang há to cái miệng rộng đầy máu.
“Bọn ta quả thật muốn buôn lậu đồ.”
Con cáo sửng sốt, không nghĩ tới hai con sói này lại phối hợp như vậy.

Nhưng giây tiếp theo, Pitt nhân tiện nói: “Ngươi giúp thằng lùn kia thu đồ, chắc chắn là phải chia tiền cho hắn nhỉ.” Thời gian đã trôi qua khá lâu, Pitt đã sớm phát hiện đám quái vật kia do cáo vàng đầu têu, sở dĩ giúp người dưới lòng đất thu đồ của đồng bào là vì muốn tố cáo kẻ trộm, đạt được phần thưởng treo giải.
“Cái tên người dưới lòng đất kia trông khá tham lam.

Ngươi hợp tác cùng hắn, nhất định sẽ phải bỏ ra rất nhiều.” Người ngoại quốc tóc vàng cười lạnh nhả từng chữ, “Bốn sáu, hay là năm năm?”
Cáo vàng thấy con sói này thông minh như thế thì kinh ngạc, nó đảo tròng mắt: “Ngươi muốn nói gì?”
Không cần trả lời thêm, như thế này đã là thỏa thuận ngầm rồi.
Pitt lấy ra một bình rượu trong tay: “Ta phải buôn lậu cái này.”
Cáo vàng cười ha ha: “Thuế của rượu và thuốc lào đã cao kinh khủng khiếp rồi, hơn nữa thứ ngươi trộm lại là hàng của quán rượu Hương Tiêu, thứ này cực kỳ quý luôn! Chả trách ngươi phải buôn lậu!” Nói xong, nó ưỡn người làm ra bộ giáng tố cáo như những lần trước, nhưng động tác lại rất chậm, cũng không mở miệng ngay.
Pitt sao có thể không biết nó muốn gì, hắn thầm nghĩ: “Ầy, quái vật Hắc tháp cùng đám người chơi địa cầu đều giống nhau, tham lam ích kỷ.”
Vừa rồi khi nói chuyện phiếm cùng quái vật khác, Pitt đại khái đã biết được giá cả của bình rượu này.

Hắn lười biếng nói: “Bình rượu này tầm 10 đồng bạc, phí buôn lậu là 5 đồng bạc.

Bây giờ ta cho ngươi 3 đồng, ngươi xem như cái gì cũng chưa thấy.”
Cáo vàng trách móc: “Ta là quái vật như vậy sao? Loài cáo chúng ta đều là những người tốt bụng thật thà biết giữ lời hứa! Hơn nữa sau khi thu đồ đạc, những người dưới nền đất kia vẫn sẽ lục soát người các ngươi thôi.”
“Ngươi yên tâm, trước đây ta từng qua được vô số lần.

Dưới lòng đất toàn là mấy thằng mù, không phải sao?”
Cáo vàng không mở miệng.
Pitt cười lạnh: “4 đồng bạc!”
“Được!”
Cáo vàng vui vẻ cầm 4 đồng bạc rời đi, tiếp tục thu đồ của quái vật khác.

Sau khi ánh mắt trước sau chỉ dán vào con cáo của Pitt rời đi, một giọng nam vang lên bên cạnh hắn: “Con cáo đó có phải cái tên ở đội quái vật 1 không?”
Pitt liếm liếm răng nanh, lộ ra một nụ cười khát máu: “Đoán xem.”
David: “Không giống lắm.”
“Chỉ số thông minh trung bình của người dưới lòng đất cũng không lớn lắm, chúng ta đã tham gia qua nhiều trò chơi của Hắc tháp rồi, BOSS cấp càng cao thì chỉ số thông minh càng lớn, cũng có thể nói là trí năng (trí tuệ + năng lực) cao, BOSS càng là cấp thấp thì càng ngu.

Mà trí thông minh bình quân của quái vật còn thấp hơn người dưới lòng đất.”
David đột nhiên hiểu được: “Ý cậu là con cáo kia quá thông minh? Nó chính là người chơi!”
“Đúng, nó quá thông minh.

Nhưng nó cũng không phải là người chơi.

Nó là hồ ly, thông minh hơn những con quái vật khác cũng là điều bình thường, nhưng nếu nó đúng là cái đứa (người chơi) khốn nạn kia, nó sẽ không chấp nhận lời đề nghị của tôi.

Nó sẽ tố cáo tôi, cướp lấy vật phẩm của tôi.


Bây giờ vật phẩm của tôi không ở bên trong đống tang vật kia, đội hải quan sẽ không có cách nào tìm ra được.” Dừng một chút, Pitt cười một cách không hề thiện ý: “Người chơi ở đội quái vật 1 sẽ ngu như thế sao? Hắn rất thông minh, nhưng cũng chỉ một chút thôi.

Đừng có mà để tôi tóm được hắn, nếu không tôi sẽ xé hắn thành mảnh vụn!”
Pitt đoán đúng, Trần San San đứng nhìn đống tang vật giống nhau chồng chất, cẩn thận tìm kiếm thứ gì chỉ có duy nhất một cái.

Nhưng mà cô bé nhìn hồi lâu, mỗi vật phẩm ở đây đều có ít nhất hai cái trở lên, không có cái nào đơn lẻ.
Cô nhóc ôm kẹo que, vừa liếm vừa bình tĩnh quan sát.
Sau một lúc lâu, cô thấy cáo vàng cùng những quái vật khác đã tụ về đây, chuẩn bị báo cáo kết quả làm việc với chú lùn.

Bọn quái vật đang kiểm tra những thứ mình thu được, thuận tiện lấy một ít tiền đồng tiền bạc ra đưa cho cáo vàng, cảm ơn nó đã cho mình gia nhập đội.

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nữ mỏng manh vang lên: “Có kẻ lén thu tiền, không mang vật phẩm lại đây à.”
Bọn quái vật sửng sốt, thân thể cáo vàng cứng đờ: “Thỏ con, ngươi nói cái gì đấy, bọn ta là loại quái vật đó sao?”
Những quái vật khác cũng phản ứng lại: “Hả, còn có cách đấy à?”
Quả thật, phần lớn quái vật đều không nghĩ tới việc đó.
Chỉ có đạt đến cấp bậc như Bà ngoại Sói mới có thể thông minh lên một chút.

Quái vật Hắc tháp phần lớn đều có lối suy nghĩ đơn giản và khờ dại.

Bọn chúng thích ăn nhân loại và người dưới lòng đất, nhưng lại cực kỳ đần độn và không biết cách làm việc.

Nếu đối tượng vơ vét bọn chúng là đồng loại, những quái vật này chỉ có thể mơ mơ hồ hồ bị tố cáo, căn bản sẽ không nghĩ tới việc hối lộ.
Có thể làm được việc lớn mật như vậy, chỉ có người chơi.
Cáo vàng cũng không định tiết lộ chuyện mình nhận đút lót, nó nói mấy lời chính nghĩa trách móc Trần San San.

Trần San San thấy bộ dáng của nó, đoán được nó đã thu tiền hối lộ của người chơi đội quái vật 2 rồi.

Nhìn nhìn con cáo vàng, cô bé nói: “Ta không muốn trách cứ ai hết, tất cả mọi người đều đã kiếm được tiền, cảm ơn cáo, ngươi cũng đã giúp ta buôn bán một chuyến lời rồi đó.”
Rõ ràng ngay từ đầu đây là đề nghị của Trần San San, bây giờ cô bé đem toàn bộ công lao đẩy sang cho cáo vàng, những lời cảm kích của mọi người cũng để cho cáo vàng hưởng, tiền cũng đưa cho nó hết.
Con cáo có phần chột dạ.
Trần San San tiếp tục nói: “Nhưng mà nếu thật sự có chuyện đó, ta muốn xin ngươi nói ra tên của con quái vật hối lộ kia.

Không cần nhìn ta như vậy, ta cực kỳ chán ghét mấy loại hành vi đấy.

Khi ta ở đại thảo nguyên Tinh Linh, Diều Hâu bà bà đã có lần hối lộ cho tộc trưởng của ta, hại ta lúc ra ngoài kiếm ăn tí nữa thì bị làm thịt.

Nhưng mà ta muốn biết cái tên quái vật đó, là để kiếm thêm nhiều tiền hơn.”
Cáo vàng vừa nghe thấy lời này liền nheo mắt lại: “Ngươi có ý gì?”
“Đã có kẻ hối lộ rồi, chứng tỏ thứ hắn buôn lậu cực kỳ quan trọng, hắn không muốn nộp lên rồi bị đám người dưới lòng đất chết tiệt này phát hiện.”
Cáo vàng tưởng tượng: Cũng đúng, loại mỹ vị như rượu Hương Tiêu, người dưới lòng đất mà thấy không chừng sẽ cướp lấy nốc hết luôn, cuối cùng chỉ trả lại cho hai con sói kia cái chai rỗng.
Không thể không thừa nhận, người dưới lòng đất giảo hoạt hơn nhiều so với đám quái vật bọn nó, mấy kẻ đó luôn có các thủ đoạn mánh khóe bịp bợm.

Cáo tiên sinh nó cực kỳ thông minh, có thể phát hiện mấy chiêu trò này, hai con sói kia trông cứ đần đần thế nào, khẳng định sau khi soát người xong còn không biết chai rượu đã trở thành chai rỗng.
Trần San San: “Nói ra thông tin của con quái vật đó đi, những người khác.

.

.

.

.

.Chẳng lẽ không thể thu một ít chi phí của hắn sao?”
Cáo vàng kinh ngạc nhìn Trần San San: “Còn có thể như vậy?!”

Cá đã cắn câu, Trần San San cười: “Sao lại không thể.

Chúng ta chỉ cần nói, có mấy người ban nãy chưa kiểm tra kỹ càng, bây giờ cần soát lại một lần nữa.

Lúc kiểm tra thì đổi thành người khác đi soát quái vật kia, như vậy không phải có thể thu thêm một lần hối lộ sao? Cáo vàng tiên sinh thông minh, đây cũng không phải một cuộc buôn bán lỗ vốn.

Chỉ cần nói thông tin ra, ta cam đoan, nếu ta đi lục soát, ta nhất định sẽ cảm ơn và biếu một nửa tiền hối lộ của mình cho quái vật chia sẻ thông tin với ta!”
Trần San San giả dối nháy mắt mấy cái, cáo vàng liền động tâm.

Nhưng mà nó tham lam nói: “Vì sao chúng ta chỉ có thể soát lại một lần, không thể soát thêm vài lần nữa sao? Dù sao cũng không đem đồ vật đó giao cho người dưới lòng đất, thu nhiều lần thì đâu có sao.”
Trần San San tỏ vẻ chả sao hết.
Cáo vàng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Các vị, thật ra ta có thu hối lộ.

Ầy, ngươi không cần trừng ta như thế, ta cũng đâu cố ý.

Bây giờ ta sẽ chia sẻ tin tức với mọi người, mỗi người chúng ta đều có thể kiếm tiền! Tuy rằng hai con sói kia sau vài lần soát lại sẽ không kiên nhẫn nữa, quyết định để mặc chúng ta tố cáo.

Nhưng trước đó chúng ta cũng kiếm được kha khá rồi, việc này cũng tốt!”
Ba phút sau, Pitt đang dựa vào vách tường, hứng gió nhẹ thổi tới từ bên ngoài.

Bỗng nhiên hắn thấy một con khỉ đột rầm rầm rầm đến trước mặt mình.

Trong lòng Pitt dâng lên một tia dự cảm không rõ, rất nhanh dư quang của hắn đã quét tới hai mươi mấy con quái vật tuần tra kia, bọn nó đang đến trước mặt mấy con quái vật khác.
Khỉ đột hé miệng với hắn, mùi thối miệng đập vào mũi: “Vừa rồi.

.

.

.

.

.Khụ khụ, vừa rồi chưa kiểm tra kỹ, có bỏ sót nên bọn ta soát lại một lần!”
Pitt không phản ứng.
Khỉ đột da mặt mỏng, cái chuyện nhận đút lót này vốn nó đã không làm được, mặt nó đỏ lên: “Ê, ta nói ta soát lại một lần nữa!”
Pitt: “.

.

.

.

.

.”
Rầm một tiếng, nắm tay của người ngoại quốc tóc vàng hung hăng đập vào vách tường của căn nhà gỗ, tạo ra một tiếng động lớn.
Khỉ đột bị con sói này dọa sợ, thiếu chút nữa muốn quay đầu chạy đi.
Pitt chậm rãi ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ha hả.

.


.

.

.

.Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?”

.

.

.

.

.Fuck, cái tên đội quái vật 1 vô liêm sỉ kia!
Liên tiếp ba quái vật nữa đến chỗ Pitt “nhận tiền”, David cũng không nhịn được nữa.
“Chết tiệt, tên khốn nạn đó chắc chắc đã biết chúng ta là người chơi rồi, nhưng hắn vẫn ẩn trong hai mươi quái vật kia, chúng ta không thể tìm thấy hắn.

Pitt, nên làm cái gì bây giờ, tiền của chúng ta cũng không nhiều lắm đâu, nếu lại đến thêm mấy quái vật, chúng ta sẽ không thể hối lộ cho bọn nó nữa.

Hơn nữa tên kia đã sớm biết chúng ta là ai rồi, chúng ta có cho tiền bọn quái vật cũng không còn ý nghĩa nữa, không bằng trực tiếp nộp đồ lên đi?”
“Đồ ngu! Anh thì biết cái gì! Nếu đem thứ này nộp lên, nó sẽ không nằm trong tay chúng ta nữa.

Khó khăn để đội hải quan đoán ra nó không lớn, chỉ cần trộm đi là xong.

Nhưng nếu thứ đồ này vẫn ở trong tay chúng ta, kể cả khi bọn họ biết chúng ta là là người chơi, vật phẩm buôn lậu là bình rượu này, bọn họ cũng phải đánh thắng chúng ta mới lấy đồ đi được, hơn nữa làm thế bọn họ cũng sẽ lộ ra thân phận.”
David: “Vậy thì bây giờ làm sao!”
Pitt phì ra một tiếng cười trào phúng từ trong mũi: “Chẳng lẽ tôi còn không tóm được cái tên kia?”
Một phút sau, một con thỏ thấp bé gầy yếu ôm kẹo que chạy đến trước mặt Pitt và David.

David lấy ra bốn đồng tiền từ trong túi, hối lộ cho đối phương.

Con thỏ nhận tiền, sợ hãi rụt cổ lại rồi xoay người chạy nhanh như chớp.
Pitt liếc nhìn con thỏ một cái rồi thu hồi tầm mắt, hắn khoanh tay, ngón trỏ gõ gõ lên cánh tay: “Tổng cộng hai mươi con quái vật, cái đứa vô liêm sỉ kia ẩn trong đó.

Con cáo kia không phải, con khỉ đột vừa rồi hẳn là cũng không.”
David bổ sung: “Con thỏ kia trông cũng không giống.”
“Độ khó nhiệm vụ của đội quái vật 1 thấp hơn tôi và anh rất nhiều, nhưng nhiệm vụ của đội hải quan cũng chẳng dễ hơn chúng ta.

Cho nên rất có thể chúng ta và đội hải quan đứng cùng cấp bậc, bọn họ đang công tháp tầng năm, ít nhất là tầng bốn.

Mà tên đội 1 khốn nạn kia, hắn công tháp tầng ba, nhiều nhất là tầng bốn.” Pitt cười lạnh, “David thân mến, tuy rằng anh hơi ngu, nhưng anh có thể nói cho tôi thử xem, anh cảm thấy một người chơi thông quan Hắc tháp tầng ba sẽ là cái dạng gì?”
Trong phòng kính, cuộc thi của đám nhân viên đã sắp kết thúc.
Đường Mạch cũng không định để trống bài thi, hắn đã tính toán sẵn trong lòng, kể cả đụng phải câu hỏi quái lạ cũng sẽ viết cho hết khoảng trống, khiến người ta không nhận ra những lỗi sai khác.
Nhưng mà, cuối cùng cũng phải nộp bài rồi.
Chú lùn cấp trên thấy đồ đạc bên ngoài cũng đã sắp xếp xong, gã bảo trợ thủ chuẩn bị thu bài.

Nhưng ngay khi tên tay sai mới cầm tờ bài thi đầu tiên, một tiếng kêu bén nhọn đã truyền đến từ ngoài cửa sổ.
“A a a quả nhiên ngươi là nhân loại, quả nhiên ngươi là cái tên nhân loại đáng chết kia!”
Giữa đàn quái vật, một con cáo lông vàng hoảng sợ ngồi phịch xuống mặt đất, sợ hãi chỉ vào hai con sói đang đứng gần cửa sổ.
Bọn quái vật ồ lên một trận, cảnh giác nhìn chằm chằm hai tên sói kia.

David cùng Pitt ban đầu mơ mơ hồ hồ nhìn đối phương, sau một lúc lâu, Pitt phẫn nỗ trừng mắt nhìn mười mấy quái vật đang đứng riêng một bên: “Đ** m* ngươi cái tên khốn nạn kia!!!”
Trong căn nhà hải quan nhất thời trở thành một mảnh hỗn loạn, David rống giận “Ta không phải nhân loại”, nhưng những con quái vật khác lại không nghĩ như thế.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Đám quái vật nhỏ yếu sợ tới mức chạy hết ra bên ngoài mà trốn, chỉ sợ mình sẽ bị nhân loại giết chết.

Bọn nó đánh không lại nhân loại.

Nhưng những quái vật tự xưng là mạnh mẽ thì tạo thành vòng tròn, vây hai con sói kia bên trong.

Ai cũng không chú ý tới, con cáo vàng vừa hét lên bây giờ đã lẩn vào trong đám quái vật đông đúc.
Cáo vàng lầm bầm: “Hừ, vì một chai rượu Hương Tiêu mà trả hai mươi đồng bạc, vốn đã rất khả nghi rồi.


Hơn nữa, ai quan tâm hai tên các ngươi có phải nhân loại hay không.

Cứ đem các ngươi tống vào nhà lao trước đã, giam lại mấy tháng.

Là ta hại các ngươi mất nhiều tiền như vậy, ngươi nghĩ ta không biết sau khi qua cửa các ngươi sẽ trả thù ta sao.

Cáo vàng tiên sinh ta sẽ không cho các ngươi cơ hội trả thù!”
Sau khi ra khỏi vòng người, cáo vàng lấy ra năm đồng bạc, nhét vào trong tay thỏ con: “Khụ, đây xem như là thù lao ta cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi.”
Thỏ con ngoan ngoãn nhận lấy tiền, im lặng đứng ở một bên, nhìn bọn quái vật đang bao vây hai con sói.
Cáo vàng nghi ngờ: “Này, ngươi cũng thông minh như vậy, ngươi sẽ không phải nhân loại chứ?”
Trần San San làm ra bộ dáng thỏ con kinh hãi, sợ tới mức lạnh run: “Ta, ta thông minh lắm sao, ta căn bản cái gì cũng chưa làm mà.

Chẳng lẽ không phải do cáo vàng tiên sinh ngài tự mình dẫn đầu mọi người đi lấy tiền sao?”
Cáo vàng nhìn cô bé vài lần, đứng sang một bên: “Cũng đúng, nhân loại làm sao có ai yếu thế này, ha ha ha.”
Trong phòng kính, chú lùn cấp trên tức giận nói: “Có chuyện gì đây?”
Chú lùn tay sai cũng hoảng sợ chạy vào: “Báo!!! Sếp ơi, hình như phát hiện được nhân loại rồi, phát hiện hai tên!!!”
Đường Mạch nhanh chóng quay đầu, đối diện với tầm mắt Phó Văn Đoạt.

Trong đầu hai người vang lên hai chữ——-
San San!
Tên cấp trên rất vui vẻ, ngay sau đó mặt trầm xuống: “Không tốt, những tên nhân loại này đều rất mạnh, ta đã liên lạc với Peter Pan nhờ giúp đỡ, nhưng hắn vẫn chưa đến.” Vừa nói, chú lùn cấp trên nhìn về phía đám thuộc hạ của mình.

Tay sai của gã còn đang muốn thu lại bài thi, tên cấp trên hét: “Quan tâm mấy bài thi này làm gì nữa, bây giờ có sẵn hai nhân loại kia kìa.

Mau, theo ta đi bắt hai tên nhân loại kia! Tóm lấy bọn chúng, ăn sạch!”
Người dưới lòng đất vốn đã không muốn làm bài thi, vừa nghe thấy lời này thì hưng phấn hô: “Tóm lấy bọn chúng, ăn sạch!”
Cả cục hải quan nháy mắt sôi trào.
Bọn quái vật muốn bắt nhân loại, người dưới lòng đất cũng ào ra từ trong phòng kính, lao thẳng tới chỗ hai con sói kia.
Bài thi bị bọn họ quẳng ra sau bay tứ tung, Đường Mạch mặt không đổi sắc đem bài thi của mình và Phó Văn Đoạt xé thành mảnh nhỏ, lại cầm bài thi của bốn người dưới lòng đất khác lên, cũng xé đi.

Giấy vụn rơi lả tả trên mặt đất, căn bản không thể nhìn ra do ai viết.
Phó Văn Đoạt nhướng mày nhìn hắn.
Đường Mạch trả lời: “Phòng ngừa vạn nhất.”
Hai người đi theo những người dưới lòng đất khác, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Giữa đàn quái vật, David vẫn đang thanh minh rằng mình không phải nhân loại.

Nhưng Pitt cũng chẳng cố vùng vẫy nữa.

Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm mười mấy quái vật ban nãy đi kiểm tra.

Bây giờ, trừ con cáo kia ra, ai hắn cũng nghi ngờ.
Đây là thời điểm tên người chơi ở đội quái vật 1 dễ để lộ sơ hở nhất.

Tên đó có khi sẽ không thể kìm lòng mà chú ý tới mấy nhân viên dưới lòng đất, muốn tìm người chơi đội hải quan lẫn trong đó.
Đây là lòng người.
Dù có thông minh như thế nào thì cũng không thể tránh khỏi những hành vi theo bản năng của mình.
Lúc này, tất cả quái vật đều nhìn bọn hắn, kẻ duy nhất nhìn về phía người dưới lòng đất, đó chính là tên khốn đội 1.
Trần San San ôm kẹo que, cẩn thận quan sát từng nhân viên hải quan đang bước ra từ phòng kính.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói thương xót vang lên từ phía đám quái vật: “Ha hả, đồ khốn, tao tìm được mày rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
San San:.

.

.

.

.

.Em vẫn còn ngốc quá, không dự tính tốt mọi việc QAQ.
Đường Đường & lão Phó: Kế tiếp, I will carry you~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui